Cưới Trước Yêu Sau: Mặc Thiếu Sủng Vợ Thành Nghiện


Lúc đi vào vừa thấy bàn ăn, anh ấy lập tức hiểu.

Cố Nham cười nói: “Cũng được, vậy thì chú chờ vậy, dù sao khoảng thời gian này Nhiên Nhiên cũng sẽ đến bệnh viện thường xuyên.”
Ông áy muốn gặp con gái lúc nào cũng được.

Trình Giai đi nhờ xe người khác về nhà.

Giang Lưu định đến bệnh viện đón cô ta nhưng cô ta không chịu, lúc cô ta về nhà, Giang Lưu đã nấu xong canh, đang ngồi trên ghế sô pha chờ cô ta.

Ánh sáng của đèn pha lê chiều xuống khuôn mặt góc cạnh của Giang Lưu, anh ta chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, đang dựa vào ghế sô pha, trên tay cầm một cuốn tạp chí.

Ngay từ cái nhìn đầu tiên, ánh mắt lười biếng giữa hai lông mày của anh ta đã khiến tim của Trình Giai lỡ vài nhịp.

Cô ta đứng ở cửa, có chút mê đắm nhìn người đàn ông trên sô pha, trong đầu hiện ra khung cảnh lúc trước cô ta đi đến phòng làm việc của Mặc Tu Trần, dáng vẻ anh ngồi sau bàn làm việc khiến tim Trình Giai đập thình thịch, loạn nhịp.

Người đàn ông đang ngồi trên ghế sô pha này lúc tập trung làm một việc gì đó thực sự có chút giống với Mặc Tu Trần.

Trình Giai không biết là Giang Lưu đang cố tình bắt chước, những ngày Trình Giai không gặp Giang Lưu, anh ta đã thu thập hết tất cả thông tin và một vài bức ảnh của Mặc Tu Trần.

Sau đó tự coi mình là một chủ tịch lạnh lùng, bắt chước lời nói hành động của Mặc Tu Trần.

Mắt thấy Trình Giai ngây người đứng ở cửa, Giang Lưu cũng không lập tức đứng dậy mà từ từ đặt tạp chí trong tay xuống, chậm rãi ngắng đầu lên, hờ hững nhìn cô ta.

Nhìn thấy cảm xúc dâng trào trong mắt Trình Giai, trong lòng anh ta không nhịn được cười mỉa một tiếng, khóe miệng nhếch lên nụ cười đã luyện tập vô số lần trước gương.

Cuối cùng, Giang Lưu nhắc đôi chân thon dài của mình đi về phía Trình Giai.

Trình Giai không chớp mắt nhìn anh ta, dáng người cao lớn của Giang Lưu dừng lại trước mặt cô ta, nhìn cô ta thật sâu, sau đó đột nhiên giơ tay nắm chặt cổ tay cô ta đẩy sang một bên, thân thể nhỏ yếu của cô ta liền bị anh ta ép vào tường.

Còn chưa kịp phản ứng, bên tai đã truyền đến tiếng đóng cửa, trước mắt bị một bóng người che khuất, Giang Lưu cúi đầu, hung hăng hôn lên môi Trình Giai.

Trong nháy mắt Trình Giai hoảng hốt, thật sự cho rằng người đang cưỡng hôn mình này là người đàn ông mà cô ta vẫn nhớ mong bấy lâu, lúc người đàn ông bá đạo xâm lược vào trong miệng cô ta mới không nhịn được thấp giọng rên rỉ mấy tiếng.

Câu trả lời là những nụ hôn và sự vuốt ve cuồng nhiệt hơn, bàn tay của người đàn ông luồn vào góc quần áo của cô ta, xoa bóp thô bạo, nhiệt độ trong phòng nhanh chóng tăng lên một độ cao khác.

Mùi thức ăn trong phòng bị mùi hóc-môn bao phủ, khi làn da của Trình Giai lộ ra ngoài, cô ta mới hoàn hồn lại, vội nắm lấy tay người đàn ông: “Giang Lưu, không thể.”
Cô ta vừa mới lọt vào đám đông, làm sao có thể làm những điều đó.

“Anh biết em không thể, nhưng anh muốn em.”
Giọng nói của Giang Lưu mang theo vẻ khát vọng nồng đậm, khàn khàn rơi vào tai cô ta, dứt lời, anh ta vừa hôn vừa áp cô ta về phía ghé sô pha, một lúc sau, Trình Giai ngã xuống ghé sô pha, thân thể bị bàn tay của người đàn ông giữ chặt không thể cử động, nhìn anh ta quỳ trên ghế sofa và cúi xuống…
“Giai Giai bé nhỏ của anh, như vậy thì được rồi.”
Trình Giai muốn từ chối nhưng Giang Lưu không cho cô ta cơ hội cự tuyệt, một tay ôm lây đầu cô ta, cơ thể tiến tới….

Lúc ăn cơm, Trình Giai nói cho Giang Lưu biết thứ ba này cô ta sẽ đi nước D huấn luyện, lần này mất khoảng ba tháng mới trở về.

Giang Lưu nghe xong liền nhíu mày: “Giai Giai, em vừa mới lên chức thì nên nghỉ ngơi cho khỏe, sao lại đột nhiên muốn xuất ngoại?”
Trình Giai khế cười: “Đây là một cơ hội hiếm có, một cái chức nho nhỏ làm sao có thể so sánh với lần huấn luyện này.

*Có bao nhiêu người trong công ty đi?”
Giang Lưu nghi ngờ nhìn Trình Giai, lần này cô ta đi là ba tháng, sao có thể bằng lòng bỏ chủ tịch sang một bên “Tổng cộng chỉ có ba người, trong ba tháng em vắng mặt, anh đừng chạy lung tung, em sẽ đưa chỉ phí ăn uống hàng ngày cho anh.”
Trình Giai cũng không có lập tức vứt bỏ Giang Lưu, trên thực tế trước khi có được Mặc Tu Trần, cô ta cần phải dựa dẫm vào Giang Lưu, cô ta tin rằng một ngày nào đó anh ta có thể bộc lộ tài năng.

Nhưng trong khoảng thời gian này không thể để Ôn Nhiên biết được.

Kể từ khi ở bên cạnh Giang Lưu, cô ta bao nuôi anh ta, cung cấp điều kiện ăn ngon mặc đẹp chỉ vì muốn giấu kín anh ta.

“Em đi lâu như vậy thì anh phải làm thế nào đây?”
Giang Lưu cố ý trìu mến nhìn Trình Giai với vẻ không nỡ bỏ, thật ra thì sự có mặt hay vắng mặt của cô ta đều không ảnh hưởng gì đến anh ta, chỉ cần Trình Giai đưa tiền đều đặn, anh ta còn sợ không tìm được phụ nữ sao?
“Anh có thể đi tìm những người phụ nữ khác.”
Trình Giai hào phóng nhắc nhở, cô ta không yêu người đàn ông này và không thèm quan tâm nếu anh ta đi tìm người phụ nữ khác: “Chỉ cần không mắc bất kỳ bệnh truyền nhiễm nào là được.”
Giang Lưu nhìn cô ta chằm chằm một hồi, sau đó đột nhiên hỏi: “Có phải Mặc Tu Trần cũng cùng đi ra nước ngoài đúng không?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui