Bước tới thang máy, Ôn Nhiên hỏi Đàm Mục, cô vươn tay ấn nút thang máy.
Anh áy lắc đầu, dịu dàng nói: “Tôi không bận, cô đi đi, tôi chờ cô.”
“Anh không vào à?”
Cửa thang máy mở ra, bên trong không có người, Ôn Nhiên bước vào trước, nhìn Đàm Mục đứng yên bên ngoài, nghỉ ngờ hỏi.
Đàm Mục mím môi rồi mới bước vào.
Trong thang máy nhỏ hẹp chỉ có hai người bọn họ, Đàm Mục theo bản năng đứng cách xa Ôn Nhiên, mặc dù như thế hơi thở của cô vẫn chui vào chóp mũi của anh ấy, không ngừng tràn vào phổi, khiến trong lòng anh ấy có chút rối loạn.
“Đàm Mục, có phải trong khoảng thời gian này Tu Trần đã tăng thêm cho anh rất nhiều công việc hay không? Hình như anh gầy đi rồi.”
Lời nói của Ôn Nhiên khiến Đàm Mục sững sờ, anh ấy quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt thăm dò của Ôn Nhiên, tim không nhịn được đập một cái, anh ấy lập tức quay đi chỗ khác, cứng rắn trả lời: “Bình thường thôi!”
“Thật ra hai vệ sĩ đó thực sự có thể bảo vệ được tôi, Tu Trần quá lo lắng, anh bận chuyện công ty thì cũng không cần đến giúp tôi đâu.”
Nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Đàm Mục, Ôn Nhiên khẽ nhíu mày.
“Tôi sẽ sắp xếp công việc của mình, sẽ không làm chậm trễ.
Thật ra trong lòng Đàm Mục rất mâu thuẫn.
Một mặt anh ấy biết bản thân không nên có suy nghĩ như vậy, hoặc thậm chí không nên đến gần Ôn Nhiên, anh ấy.
luôn cảm thấy mình có khả năng tự chủ mạnh mẽ, nhưng vì một lý do nào đó lại vô cùng bất lực khi đối mặt với chuyện tình cảm.
Thứ càng không muốn nghĩ đến lại càng lắc lư trước mặt, vẫy không đi.
Tu Trần yêu cầu anh ấy bảo vệ Ôn Nhiên trong khoảng thời gian này, lý trí nói với anh ấy nên từ chối nhưng trong tiềm thức lại xuất hiện một tia vui sướng.
Anh ấy có thể nhìn cô một cách quang minh chính đại.
Không cần gì khác, chỉ cần nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của cô, sự buồn bực và mâu thuẫn đầu tranh nhiều ngày của anh ấy đều tan biến theo gió.
Vì vậy anh ấy mới đổi bữa tối thành bữa trưa, sám rèn gió cuốn xử lý xong xuôi mọi chuyện, tan làm liền tùy tiện ăn chút gì đó với Lạc Hạo Phong rồi chạy đến bệnh viện.
Ôn Nhiên không biết Đàm Mục đang suy nghĩ cái gì, cười nói: “Chờ Tu Trần đi công tác trở về, tôi sẽ kêu anh ấy cho anh nghỉ mấy ngày, anh nên nghỉ ngơi cho tốt.”
Trong khoảng thời gian này, Lạc Hạo Phong và Đàm Mục thật sự rất khổ cực, tuy rằng cô chỉ làm việc ở công ty của Mặc Tu Trần vài ngày nhưng vô củng rõ ràng.
“Đến lúc đó rồi nói sau!”
Sắc mặt lạnh lùng của Đàm Mục cuối cùng cũng dịu đi, khóe miệng khẽ giật, tuy rằng không có cười, nhưng đường nét trên khuôn mặt cũng dịu lại.
Khi thang máy đến tầng nơi Ôn Cẩm ở, Đàm Mục kêu Ôn Nhiên đi ra ngoài trước, mình theo sau, nhẹ giọng nói: “Cô đi gặp anh trai đi, tôi ở ngoài hàn lang chờ cô.”
Ôn Nhiên gật đầu, tiền lên hai bước, lại xoay người nói với Đàm Mục: “Tôi sẽ không vào lâu đâu.”
“Không sao, tối nay tôi không bận chuyện gì.” Đàm Mục hiếm khi nở nụ cười, giọng nói trầm thấp dịu dàng, nói xong liền đi về phía khu vực hút thuốc.
Ôn Nhiên trò chuyện với Ôn Cẩm trong phòng bệnh, anh ấy lại một mình hút thuốc trong hành lang, khuôn mặt tuần tú bị ngăn cách sau làn khói mờ ảo, đôi mắt sâu sắc đầy.
âm trâm, suy nghĩ miên man trôi dạt vê nơi nào không biết.
Mặc dù Mặc Tu Trần đang ở nước ngoài nhưng mỗi ngày.
anh đều nói chuyện điện thoại với Ôn Nhiên.
Đàm Mục sắp xếp lại công việc, bắt đầu từ ngày hôm sau, buổi sáng đưa Ôn Nhiên đến bệnh viện, buỏi tối lại đưa cô về nhà.
Tối thứ năm, Mặc Tu Trần và Ôn Nhiên nói chuyện hơn nửa tiếng vẫn không có cúp điện thoại, cô thúc giục anh dập máy nhưng anh nhất quyết không chịu, muốn nói chuyện với cô để cô yên tâm ngủ.
Không biết có phải là nhờ nói chuyện với anh hay không hay là vì lý do nào khác mà đêm hôm đó, không có anh ở bên, Ôn Nhiên cả đêm đều không hề nằm mơ.
Giác mơ đã ám ảnh cô hơn mười năm trời đã biến mắt một cách thần kỳ.
Chiều nay, Ôn Nhiên đỡ Bạch Tiểu Tiểu ra khỏi giường thì nhận được một cuộc gọi xa lạ, người phụ nữ trên điện thoại tự xưng là Đồng Thi Thi, muốn gặp mặt Ôn Nhiên.
“Đồng Thi Thi tìm cậu làm gì, không phải cô ta đã chia tay với Tiểu Lưu rồi sao?” Bạch Tiểu Tiểu ngạc nhiên nhìn Ôn Nhiên..