Nhìn Đồng Thi Thi ở trước mặt, Ôn Nhiên cảm thấy chuyện này thật sự là một vở kịch biến hoá khôn lường.
Theo lẽ thường, cho dù Đồng Thi Thi có thích Tiểu Lưu đến mức nào đi chăng nữa, khi cậu ta có con với người phụ nữ khác mà còn giấu cô ta, cho dù có thích cũng sẽ không coi thường lòng tự trọng của mình mà đến đây tìm cô.
Ít nhất, néu đổi là cô cô sẽ không làm như vậy.
Nhưng Đồng Thi Thi đã làm, cầu xin cô thuyết phục Tiểu Lưu làm hòa với cô ta.
Nếu cô ta không thực sự thích Tiểu Lưu đến mức không thể sống thiếu cậu ta thì sẽ có mục đích khác, vừa rồi, trong lời nói của cô ta dường như như vô tình nhưng cô ta đã bày tỏ mong muốn được vào tập đoàn MS.
Không chỉ Ôn Nhiên nghĩ như thế mà ngay cả Bạch Tiểu Tiểu cũng nghĩ như vậy.
Sau khi Đồng Thi Thi rời đi, Bạch Tiểu Tiểu lập tức hỏi: “Nhiên Nhiên, cậu nói xem, Đồng Thi Thi thật sự thích Tiểu Lưu à?”
Ôn Nhiên nhíu mày lắc đầu: “Trước khi chưa gặp cô ta thì tớ thật sự cho rằng Tiểu Lưu đã tìm được một cô gái thích anh ấy, nhưng vừa nãy gặp cô ta, tớ nghĩ thứ mà Đồng Thi Thi thích không phải là Tiểu Lưu.”
“Hả, chẳng nhẽ cô ta cũng thích Mặc Tu Trần nhà cậu?”
Bạch Tiểu Tiểu nói đùa.
Ôn Nhiên liếc xéo cô ấy: “Thứ mà Đồng Thi Thi thích chính là thân phận của Tiểu Lưu, cô ta muốn lợi dụng Tiểu Lưu để vào tập đoàn MS.
Chi phí phẫu thuật của mẹ cô ta cần hàng trăm nghìn tệ, nếu cô ta và Tiểu Lưu ở bên nhau thì cho dù Tiểu Lưu không có tiền, Tu Trần cũng sẽ không do dự mà giúp đỡ.”
“Thảo nào, tớ biết ngay mà, thoạt nhìn là biết Đồng Thi Thi không phải là người thích Tiểu Lưu, cũng chỉ có Tiểu Lưu ngu ngốc mới tin cô ta.”
Bạch Tiểu Tiểu cười có chút khinh thường, nói toẹt ra là Đồng Thi Thi yêu thích hư vinh, lợi dụng Tiểu Lưu.
Có vẻ như lần này Trình Giai thực sự đã làm một việc tốt, mặc dù mục đích ban đầu của cô ta có thể không tốt.
Ôn Nhiên khẽ thở dài, Tiểu Lưu thật sự rung động với Đồng Thi Thi, nếu mấy ngày nay Tu Trần không để cậu ta đi tìm Đồng Thì Thỉ thì cậu ta đã tìm đến cô ta từ lâu rồi.
Cô có chút lo lắng, nếu Tiểu Lưu cố chấp muốn ở bên Đồng Thì Thị…
x.* Vào buổi tối, khi nói chuyện với Mặc Tu Trần, Ôn Nhiên đã kể cho anh nghe chuyện buổi chiều Đồng Thi Thi đến gặp mình.
“Nhiên Nhiên, nói như vậy là Đồng Thi Thi thật sự không thích Tiểu Lưu chút nào, cô ta quen Tiểu Lưu là vì lợi dụng cậu ấy.
Em đã nói chuyện với Tiểu Lưu chưa?”
“Em chưa, em còn chưa nghĩ kỹ nên nói với Tiểu Lưu như thế nào.”
Giọng nói của Ôn Nhiên mềm mại, có chút ngập ngừng.
“Nhiên Nhiên, về chuyện này thì chờ anh trở về anh sẽ nói với Tiểu Lưu, em đừng quan tâm đến Đồng Thi Thi nữa.
Lát nữa anh sẽ để cho Tiểu Lưu đi ra ngoài vài ngày, Đồng Thi Thi sẽ không tìm được cậu ấy.”
Giọng nói dịu dàng của Mặc Tu Trần truyền qua làn sóng radio, Ôn Nhiên cười nói: “Được, chờ anh trở về sẽ xử lý.”
“Ừm, nhiều nhất là một tuần nữa anh sẽ về.
Nhiên Nhiên, đến lúc đó em sẽ đến sân bay đón anh chứ?”
Điện thoại có một lúc im lặng, lúc Mặc Tu Trần nói tiếp, anh không hề che giấu sự nhớ nhung của mình dành cho cô, tìm Ôn Nhiên run lên, nói theo bản năng: “Đi, đến lúc đó em sẽ đến đón anh.”
Anh đã đi được một tuần, còn một tuần nữa tức là anh đi nửa tháng.
Cô và anh chưa từng xa cách hơn nửa tháng, lần trước anh đi công tác ở thành phố C, sau khi anh bị thương cô đi suốt đêm bay đến chỗ anh.
Giờ phút này, Ôn Nhiên cũng muốn chắp thêm cho mình đôi cánh để bay tới chỗ anh.
“Nhiên Nhiên, em có biết bây giờ anh đang suy nghĩ gì không?”
Giọng nói của Mặc Tu Trần trầm thấp và có từ tính, nghe vào tai Ôn Nhiên như có một sức hút quyến rũ mê người.
Qua điện thoại, nhịp tim của cô có thể dễ dàng bị anh làm cho rối loạn, cô cho rằng Mặc Tu Trần lại đang nghĩ về những việc khiến người ta mặt đỏ tim đập, khuôn mặt cô không tự chủ mà nóng bừng, giọng nói nhuốm đầy vẻ quyền rũ: “Anh nghĩ gì thế?”
“Nhiên Nhiên, anh đang nghĩ, lần sau anh đi công tác, cho dù em không đồng ý anh cũng sẽ buộc em lại bên cạnh đưa em đi cùng.”
Những lời nói của Mặc Tu Trần thật sự ngang ngược và thâm tình.
Cho dù anh không nói ra những lời không đứng đắn đó thì nhịp tim của Ôn Nhiên còn tăng nhanh hơn.
Cô siết chặt điện thoại trong vô thức, mím chặt môi không nói gì..