Cưới Trước Yêu Sau: Mặc Thiếu Sủng Vợ Thành Nghiện


Nếu một ngày Mặc Tu Trần còn không quay lại, Nhiên Nhiên sẽ không thể thờ ơ về chuyện đó.

Ôn Cẩm lo lắng, nếu trong vòng ba ngày không giải quyết được vụ việc, những người nhà đó sẽ làm hại Nhiên Nhiên.

Có Khải cũng đồng ý với đề nghị của Ôn Cẩm: “Đàm Mục, đây không phải là một vụ tai nạn bình thường.

Đột nhiên có hai người thiệt mạng, Tu Trần là chủ tịch của tập đoàn nên cậu ấy phải đích thân quay về để giải quyết, cậu thông báo cho cậu ấy để cậu ấy về đi.”
Thật ra anh ấy và Ôn Cẩm đều có thể gọi điện cho Mặc Tu Trần, thông báo cho anh biết chuyện để anh trở về.

Nhưng vì Mặc Tu Trần đã giao dự án cho Đàm Mục, cuộc gọi này nên để cậu ấy thực hiện thì tốt hơn.

Đàm Mục nhíu mày, trong lòng có mâu thuẫn.

Mặc Tu Trần vẫn chưa giải quyết xong việc ở nước D, nếu bây giờ anh quay về, bên đó sẽ xảy ra ván đè.

Nếu anh không quay về, Ôn Nhiên lại dính vào vụ việc, bất cứ lúc nào cô cũng có thể bị thương.

Anh ấy vừa định giải thích thì chuông điện thoại đột nhiên vang lên, lời nói của Đàm Mục bị tiếng chuông cắt ngang, anh ấy liếc mắt nhìn Cố Khải và Ôn Cẩm rồi lấy điện thoại ra trả lời: “Alol”
Người gọi là Thanh Dương, anh ta và Thanh Phong đã hiểu qua về tình hình lúc đó, dưới sự “đe doạ và dụ dỗ”
của hai người, hai người họ coi như đã hiểu rõ vấn đề.

Đàm Mục mở loa ngoài, trong phòng làm việc, Cố Khải và Ôn Cẩm cũng có thể nghe thấy Thanh Dương đang báo.

cáo: “…Sếp Đàm, tình huống cụ thể là như thế này, chủ thầu bị đánh cũng không có oan ức chút nào.”
“Được rồi, tôi hiểu rồi!”
Bầu không khí trong văn phòng vì cuộc gọi của Thanh Dương mà trở nên nặng nề.

Đàm Mục đau đầu đưa tay xoa trán, nêu công nhân bị ngã là do thao tác không đúng cách thì sự việc sẽ giải quyết tốt hơn, nhưng bây giờ…
“Đàm Mục, cậu định làm gì?”
Có Khải nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Đàm Mục.

“Thanh Dương và Thanh Phong có thể hỏi ra sự thật, cảnh sát vào cuộc điều tra nhất định cũng sẽ có thể tìm ra sự thật, cứ để cảnh sát xử lý đi.”
“Chờ cảnh sát xử lý?”
Ôn Cẩm cau mày, những người liên quan đến vụ tai nạn không chỉ có một nhà thầu nhỏ, mà còn là công ty xây dựng thành phó, điều quan trọng nhất là người phụ trách vụ tai nạn có thân phận không bình thường.

“Ừ, nếu không thì còn có thể làm gì khác.

Dự án đã cho dừng rồi, cứ để họ điều tra trước.”
Đàm Mục nhìn Ôn Cẩm, anh ấy biết Ôn Cẩm đang lo lắng chuyện gì, nhưng chuyện này không vội vàng được, phải xem hành động của những người đó trước đã.

Trên hành lang truyền đến tiếng bước chân, Có Khải liếc nhìn Đàm Mục và Ôn Cẩm, sau đó anh áy thấp giọng nói: “Nhiên Nhiên tới rồi!”
Lời vừa dứt, anh ấy đứng dậy đi ra cửa mở cửa.

Ánh mắt Ôn Cẩm chuyển động, nhìn bóng lưng của Cố Khải, anh có thể nghe ra tiếng bước chân của cô là bởi vì anh và cô đã là anh em hơn mười năm.

Có Khải có thể ngay lập tức nhận ra tiếng bước chân của Nhiên Nhiên, trong lòng anh đột nhiên có chút không thể nói ra đó là cảm xúc gì.

Cánh cửa mở ra, bên ngoài quả nhiên là Ôn Nhiên.

Giữa hai hàng lông mày của Có Khải hiện lên một nụ cười, anh ấy cưng chiều nhìn cô gái ở trước mặt: “Nhiên Nhiên, sao em không ở lại với Bạch Tiểu Tiểu lâu hơn.”
Ôn Nhiên cười, cô đi vào phòng làm việc, ánh mắt cô quét qua Đàm Mục ở trên ghế sô pha, rồi cô liếc nhìn Ôn Cẩm, giọng điệu trêu đùa: “Vừa nãy Tiểu Tiểu còn ngưỡng mộ em, cậu ấy nói anh Cố và anh em đối xử với em thật tốt.

Em liền để cậu ấy lựa chọn một người trong hai anh, làm chị dâu của em.

Sau đó, em đã bị cậu ấy đuổi đi.”
“Ha ha, Nhiên Nhiên.

Trò đùa này mà em cũng dám chơi, cũng may ở đó chỉ có một mình Bạch Tiểu Tiểu.

Nếu Hạo Phong ở đó, anh sợ là cậu ấy sẽ ném thẳng em qua cửa sổ mắt.”
Cố Khải cười, khóe miệng Ôn Cẩm giật giật nhìn chằm chằm Ôn Nhiên: “Nhiên Nhiên, cho dù anh để em tìm chị dâu cho em thì em cũng không thẻ tìm hoa đã có chủ cho anh chứ!”
Ôn Nhiên vô tội chớp chớp đôi mắt mọng nước: “Ai là hoa đã có chủ, em tìm bạn trai cho Tiểu Tiểu thì liên quan gì đến Lạc Hạo Phong chứ? Anh, anh Có, hai người nói như thế cứ như là Tiểu Tiểu và Lạc Hạo Phong đang yêu nhau không bằng ý.

Đàm Mục, hai người họ nói là thật sao?”
Vừa rồi, thời điểm cửa mở ra, Ôn Nhiên đã cảm nhận được bầu không khí trong văn phòng nặng nè, vì vậy cô cố ý vui vẻ giúp bọn họ hòa giải bầu không khí.

Khóe miệng Đàm Mục gợi lên một vòng cung nhẹ, anh ây nói: “Đừng hỏi tôi, tôi không biết.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui