Từ xưa đến nay, người dùng cách giải quyết như vậy nhiều không kể xiết.
Tuy nhiên, giọng điệu kiên định và đôi mắt trong veo của Ôn Nhiên đã khiến Đàm Mục do dự, giữa lợi ích của tập đoàn và đưa ra lời giải thích cho người đã khuất, anh ấy cảm thấy khó xử!
Đưa Ôn Nhiên về nhà, Đàm Mục lái xe rời khỏi biệt thự, đậu ở góc đường.
Dập tắt ngọn lửa, anh ấy mệt mỏi dựa vào ghế, nhắm mắt lại, một lúc sau mới mở ra.
Anh ấy quay đầu nhìn qua cửa sỏ thủy tinh, lầu hai của biệt thự ở cách đó không xa đã sáng đèn, anh ây mạnh mẽ cau mày, lấy điện thoại di động ra, bấm số của Mặc Tu Trần.
Vốn dĩ anh ấy không muốn nói cho anh biết.
Không muốn làm anh phân tâm, nhưng mà, sau một hồi đấu tranh do dự, anh ấy vẫn quyết định nói cho anh biết.
Để anh sớm quay về, chỉ khi anh về Ôn Nhiên mới không cần ra mặt.
Trước khi Tu Trần ra nước ngoài, anh đã giao sự an toàn của Ôn Nhiên cho anh ấy.
Nếu không có chuyện này, anh ấy có thể đảm bảo an toàn cho Ôn Nhiên.
Nhưng hiện tại, anh ấy không thể thay thế được Mặc Tu Trần, cho dù anh đã giao dự án cho anh ấy, anh ấy cũng không thể thay thế.
Ai bảo Ôn Nhiên là vợ của chủ tịch chứ!
Lúc này, ở bên Mặc Tu Trần là buổi sáng, có thể anh đang bận nên điện thoại vang lên một hồi lâu, Đàm Mục còn tưởng rằng điện thoại sẽ đổ chuông cho đến khi nó tự dừng lại thì thôi, cuối cùng cũng được bắt máy.
Giọng nói của Mặc Tu Trần cách cả Thái Bình Dương truyền đến, trầm thấp và bình tĩnh: “Đàm Mục, có chuyện gì vậy?”
Khi hai người họ tan sở, anh đã gọi cho Ôn Nhiên và cũng nói chuyện với Đàm Mục, lúc này anh áy lại gọi lại, Mặc Tu Trần lập tức cảm thấy có gì đó không ồn.
Đàm Mục khẽ cau mày, giơ tay.
vuốt ve cái trán bị thương, giọng nói có chút nghiêm trọng: “Tu Trần, trên công trường xảy ra một vụ tai nạn, có hai công nhân rơi từ tầng mười mắy xuống và đã chết.”
“Chuyện là như thế nào?”
Bên kia điện thoại, giọng nói của Mặc Tu Trần chợt chùng xuống.
Đàm Mục kể lại vụ tai nạn trên công trường, bao gồm cả thông tin nội tình do Thanh Dương và Thanh Phong phát hiện, những chuyện này chỉ là một phần.
Cụ thể vẫn chưa biết rõ.
“Đàm Mục, không phải tôi đã bảo cậu bảo vệ Nhiên Nhiên cân thận sao? Sao cậu lại đưa cô ây đên công trường?
Sau khi nghe Đàm Mục kể lại, điều mà Mặc Tu Trần hỏi đầu tiên không phải người và những việc liên quan đến vụ tai nạn, mà là trách Đàm Mục không nên để Ôn Nhiên đến công trường, kéo cô vào chuyện này.
Đàm Mục không phản bác, môi mỏng mím lại thành một đường thẳng nghiêm nghị và lạnh lùng.
Anh ấy đã không cân nhắc kỹ vấn đề này, nếu biết như vậy, cho dù có như thế nào đi chăng nữa anh ấy cũng sẽ không để Ôn Nhiên đến công trường.
Thấy anh ấy im lặng không giải thích, Mặc Tu Trần trầm giọng nói: “Chiều nay tôi sẽ đặt vé máy bay về, cậu hãy nói với Nhiên Nhiên, chuyện này tôi sẽ về xử lý bảo cô ấy không cần lo lắng.”
“Ở bên cậu đã đàm phán xong chưa?”
Đàm Mục lo lắng hỏi.
“Ừ, không có vấn đề gì đâu, buổi trưa chỉ cần ăn bữa cơm là được.
Quên đi, cậu không cần nói với Nhiên Nhiên đâu, lát nữa tôi gọi điện tự mình nói với cô ấy.”
Tầng 1 của biệt thự.
Trong phòng khách rộng lớn, một ngọn đèn pha lê rực rỡ chiếu sáng mọi ngóc ngách.
Cách biệt với mưa gió bên ngoài là căn phòng ấm áp như mùa xuân.
Khi Ôn Nhiên vào nhà cô liền cởi áo khoác, chỉ mặc một chiếc áo len cổ cao, thím Trương mang quần áo của cô lên lầu, bà ấy trở lại phòng khách, lập tức nói: “Mợ chủ lớn, tôi đã chuẩn bị thức ăn xong rồi, bây giờ cô ăn luôn đi ạt”
“Thím Trương, sao thím biết cháu chưa ăn? Là Thanh Dương và Thanh Phong nói với thím ạ?”
Khi cô bước vào nhà, cũng không thấy bóng dáng của Thanh Dương và Thanh Phong đâu, không biết họ đã về chưa.
Thím Trương cười lắc đầu: “Không phải, là cậu Ôn gọi điện thông báo cho tôi biết.
Sau khi tan làm cô đã đến công trường, cậu ấy nói bây giờ cô vẫn chưa ăn cơm nên tôi đã chuẩn bị thêm một phần cơm tối.”.