“Anh trai cháu?”
Trong mắt Ôn Nhiên hiện lên một tia kinh ngạc, khi cô ở bệnh viện anh trai cô cũng không có hỏi cô.
“Ừm, mợ chủ lớn, tôi xuống phòng bếp dọn đồ ăn, cô vào nhà ăn chờ một lát.”
“Thanh Dương và Thanh Phong đã về chưa ạ?”
Ôn Nhiên đứng dậy đi về phía nhà ăn.
“Vẫn chưa.”
Thím Trương trả lời cô xong liền xoay người đi vào nhà bếp.
Ôn Nhiên nhíu mày, trong lòng cô tự hỏi tại sao Thanh Dương và Thanh Phong vẫn chưa quay về, cô mím môi, lấy điện thoại di động ra bám một dãy số.
Một lúc sau, điện thoại có người nghe, giọng nói của Thanh Dương xuyên qua sóng radio, dường như anh ta biết cô đang tìm bọn họ, anh ta lập tức nói: “Cô Ôn, Thanh Phong và tôi đang trên đường trở về, khoảng mười phút nữa sẽ về đến nhà.”
“Ừm, anh lái xe chậm thôi, đừng vội.”
Đôi mày cau có của Ôn Nhiên giãn ra, giọng điệu quan tâm.
Cô cúp điện thoại, bắt đầu ăn tối.
Chuông điện thoại vang lên, Ôn Nhiên vừa mới đặt bát đũa xuống, dường như người gọi đến biết cô vừa ăn xong, đúng lúc gọi đến.
Cô lấy điện thoại di động ra, nhìn thấy số người gọi, ánh mắt mọng nước lóe lên, ngón tay mảnh khảnh nhắn nút trả lời: “Alo, Tu Trần!”
“Nhiên Nhiên, em ăn tối chưa?”
Giọng nói trong điện thoại trầm ấm và nhẹ nhàng, nghe vào tai cô lập tức cảm thấy ấm áp.
Cảm xúc giữa lông mày và ánh mắt của Ôn Nhiên tan biến trong giọng nói dịu dàng quen thuộc của anh, trong đôi mắt mọng nước hiện lên ý cười, giọng nói của cô tràn ra bờ môi đỏ mọng: “Có phải anh đặt máy quay lén, cách cả cái Thái Bình Dương nhìn em ăn tối không thế, em vừa mới đặt bát đũa xuống thôi mà anh đã gọi đến rồi.”
“Ha ha, Nhiên Nhiên, điều này chứng minh chúng ta có tâm linh tương thông đó.”
Mặc Tu Trần bị lời nói của cô chọc cười, tiếng cười sảng khoái của anh truyện qua làn sóng radio lọt vào tai cô trở nên quyền rũ và gợi cảm hơn.
“Có phải Đàm Mục đã gọi điện cho anh?”
Ôn Nhiên khẽ mím môi, trực tiếp hỏi.
“Ừ, anh vừa nói chuyện điện thoại với Đàm Mục xong.
Nhiên Nhiên, anh đã đặt vé rồi, chuyến bay là hai giờ sau.
Anh sẽ về xử lý vụ tai nạn trên công trường, hai ngày nay ở thành phố G trở lạnh, em lại bị mắc mưa nên đừng bận tâm đến nó nữa.
Em hãy ở nhà nghỉ ngơi hai ngày cho khoẻ, hoặc là ngày mai em đến bệnh viện ở cùng Bạch Tiểu Tiểu cũng được.”
Hàm ý là cô không được phép nhúng tay vào chuyện này nữa.
Ôn Nhiên khẽ nhíu mày, cô không hài lòng với sự sắp xếp của Mặc Tu Trần.
“Tu Trần, em nghe nói nguyên nhân của vụ tai nạn hơi phức tạp.
Nó không chỉ đơn giản là thao tác không đúng cách mà còn liên quan đến một số người và một số việc.
Nhưng em đã hứa với gia đình người đã khuất sẽ cho họ một lời giải thích, cũng sẽ cho người đã khuất một lời công băng.”
Cô sợ Mặc Tu Trần sẽ đặt lợi ích của tập đoàn lên hàng đầu, thỏa hiệp với một số người đó.
Vậy thì quá có lỗi với hai công nhân đã mắt mạng, phụ lòng tin của gia đình những người đã khuất.
Mặc dù Ôn Nhiên còn trẻ nhưng cô là một người rất chính trực, nếu không, trong tình trạng cô không có tình cảm với Mặc Tu Trần, nhưng ngay từ đầu cô đã trả giá bằng lòng chân thành của mình dành cho anh..