Thanh Phong cau mày, mặc dù anh ta và Thanh Dương đều rất giỏi đối phó với kẻ xấu, nhưng ra tay với người nhà người đã mắt thì không thể.
“Đừng lo lắng, tôi không gặp họ.”
Ôn Nhiên mím môi nhẹ, lông mày và ánh mắt lạnh lẽo, trong lòng còn chưa hoàn toàn bình tĩnh lại, bên tai cô vang vọng những lời nói của Dương Tân Phát.
Cô không tin đó là sự thật.
Xe dừng bên ngoài một quán cà phê, qua kính cửa sổ Ôn Nhiên có thể nhìn thấy ở cửa sổ quán cà phê có một người đàn ông trung niên mặc áo khoác đen, là Dương Tân Phát, người đã mời cô gặp mặt.
“Xuống xe thôi, các anh cùng tôi đi vào.”
Ôn Nhiên nhìn chằm chằm trong chốc lát, ra lệnh cho Thanh Dương và Thanh Phong ở trước mặt.
“Vâng, cô Ôn.”
Thanh Dương nhíu mày, anh ta và Thanh Phong nhìn nhau, mở cửa xe đi xuống, cho dù cô không cho bọn họ đi theo thì bọn họ cũng sẽ đi theo.
Ôn Nhiên bước vào quán cà phê, đi đên trước mặt Dương Tân Phát.
“Cô Ôn, mời ngồi.”
Dương Tân Phát liếc nhìn Thanh Phong và Thanh Dương ở bên cạnh cô, lịch sự nói với cô.
Ôn Nhiên gật đầu ngồi xuống đối diện với ông ta, còn Thanh Dương và Thanh Phong ngồi xuống bàn bên cạnh.
“Phó cục trưởng Dương có gì muốn nói thì xin ông cứ nói thẳng.”
Ôn Nhiên không gọi cà phê, cô kêu người phục vụ lầy một ly nước lọc, lạnh lùng nhìn Dương Tân Phát.
“Cô Ôn, trước tiên cô hãy nghe cái này.”
Dương Tân Phát mỉm cười, nhưng nụ cười của ông ta có chút giễu cọt.
Ông ta lấy từ trong túi ra một cái bút ghi âm, đưa cho Ôn Nhiên: “Tối qua tôi xem tin tức trực tiếp, cô Ôn cam kết với người nhà người đã mắt rằng trong vòng ba ngày sẽ tra rõ sự việc.
Tôi thấy không cần đến ba ngày.
đâu, loại sự cố này rất dễ giải quyết.”
Ôn Nhiên cầm lấy máy ghi âm, không lập tức nghe nội dung mà lạnh lùng nhìn Dương Tân Phát, cười mỉa mai: “Nếu có thể giải quyết trong một ngày thì Phó cục trưởng Dương tìm tôi làm gì, trực tiếp để cho bộ phận thi công giải quyết là được.”
Dương Tân Phát bị cô làm cho nghẹn họng, sắc mặt ông ta thay đổi.
Ánh mắt ông ta dừng lại trên cây bút ghi âm ở trong tay Ôn Nhiên, giọng điệu càng lạnh hơn: “Cô Ôn, tôi gọi điện cho tổng giám đốc Đàm, nhưng anh ấy không trả lời, chủ tịch Mặc lại không ở trong nước.
Nghe nói bây giờ cô Ôn là người quyết định của tập đoàn, cho nên tôi chỉ đành đi tìm cô Ôn.”
Đàm Mục là một người đàn ông thông minh sắc sảo, anh ấy không thèm nghe điện thoại của ông ta, chứng tỏ anh ấy biết rõ ý đồ của ông ta.
Mà Mặc Tu Trần còn đang ở nước ngoài vẫn chưa quay lại, phương tiện truyền thông rằm rộ đưa tin, nhìn tình hình càng ngày càng phóng to, ông ta nào dám chờ nữa.
Ôn Nhiên cười nhạt, thản nhiên nói: “E rằng Phó cục trưởng Dương đã tìm nhằm người rồi, tôi không phụ trách vụ tai nạn cần cầu.
Cảnh sát đã can thiệp điều tra, phóng viên báo đài giám sát sự việc, sự việc còn chưa tra rõ thì làm sao giải quyết được vấn đề?”
“Cô Ôn, việc này cứ tiếp tục điều tra thì sẽ không có lợi gì cho tập đoàn MS.
Không phải cô Ôn không biết tập đoàn sẽ bị tổn thất bao nhiêu nếu một ngày ngừng làm việc chứ, còn có áp lực từ dư luận.
Nếu thật sự tra ra vấn đề của chất lượng dự án, cô Ôn sẽ giải thích thế nào với chủ tịch Mặc.”
Giọng điệu của Dương Tân Phát rất nghiêm túc, còn ẩn chứa một chút khinh thường, ông ta cảm thấy một người phụ nữ như cô quá nhiều chuyện.
Vốn dĩ Ôn Nhiên không khó chịu, cô nghĩ Dương Tân Phát chỉ đang làm việc thay người khác, nhưng lúc này khi nghe ông ta nói về chất lượng của dự án, sắc mặt cô chìm xuống và giọng điệu của cô đột nhiên trở nên mạnh mẽ hơn một chút: “Phó cục trưởng Dương là Phó Cục Giám sát Chất lượng, ông không cảm thấy mình vô trách nhiệm khi nói điều này sao?”
“Gô2”
Dương Tân Phát không ngờ được Ôn Nhiên lại không dễ chịu phục tùng như vậy, không khỏi có chút thẹn quá hóa giận.
Ôn Nhiên nhướng mày: “Tôi nói sai sao? Có bộ phận kiểm nghiệm trực thuộc Cục Giám sát Chất lượng, nếu dự án thực sự có vấn đề, e rằng Phó cục trưởng Dương khó tránh khỏi có trách nhiệm.”.