Nếu bác thật sự nhàm chán thì bác hãy mau chóng tìm ra Tiêu Văn Khanh người đã phản bội sau lưng bác.
Bây giờ: đã trưa rồi, cháu tiễn bác xuống lầu trước.”
Mặc Kính Đằng tức giận đến mức sắc mặt xanh mét, ông ấy nhìn chằm chằm ba người bọn họ một lúc, tức giận đến khó thở, sắc mặt tái nhợt, ông ấy đưa tay lên vuốt ngực.
“Bác Mặc, bác không sao chứ, thuốc của bác đâu, bác uống thuốc trước đi.”
Vẻ mặt của Lạc Hạo Phong thay đổi, anh lập tức lấy thuốc _ ra cho ông ấy, đổ ra cho ông ấy uống.
Mặc Kính Đằng kiệt sức ngã xuống sô pha, nhưng lửa giận trong mắt vẫn chưa hoàn toàn tan biến.
Đàm Mục nhìn Mặc Kính Đằng, néu tiếp tục kích động ông ấy, sợ rằng sẽ thật sự xảy ra chuyện, dù sao thì ông ấy cũng là ba ruột của Tu Trần, ba người họ chọc giận ông ấy cũng không được hay ho cho lắm.
Anh ấy nháy mắt với Lạc Hạo Phong, thấp giọng nói với Ôn Nhiên ở bên cạnh: “Chúng ta đi ra ngoài trước, để Hạo Phong ở lại đây với bác Mặc.”
“Ừ, hai người đi ăn cơm trước đi, chú Mặc ở lại nghỉ ngơi một lát cho khoẻ đã, tôi sẽ đưa ông ấy về.”
Lạc Hạo Phong cười với Ôn Nhiên và Đàm Mục, ra hiệu cho hai người họ mau chóng rời đi.
Ôn Nhiên hiểu ý của hai anh ấy, tuy rằng cô không thích Mặc Kính Đằng, nhưng cũng không muốn làm cho ông ấy tức giận, cô gật đầu rồi đi về phía cửa.
“Ôn Nhiên…cô đừng đi, đưa…”
Sắc mặt Mặc Kính Đẳng thay đổi, ông ấy muốn ngăn cản Ôn Nhiên nhưng Lạc Hạo Phong đã cắt ngang lời nói của ông ấy, ông ấy muốn đứng lên cũng bị Lạc Hạo Phong đè lại: “Bác Mặc, bác đừng kích động, không phải chỉ là một cái bút ghi âm thôi sao, lát nữa cháu bảo Ôn Nhiên đưa.
cho bác là được mà.”
Đàm Mục và Ôn Nhiên đi tới văn phòng ở bên cạnh.
Vừa đi vào, Ôn Nhiên lập tức hỏi: “Chủ tịch đến công ty làm gì thế, có phải vì chuyện ở công trường không?”
Đàm Mục không có ý định giấu cô, anh ấy giải thích đơn giản: “Chủ tịch đến vì tai nạn cần cầu, thực ra không chỉ có ông ấy mà hiện tại 2/3 cổ đông của công ty đều đề nghị giải quyết sự việc càng sớm càng tốt, sự việc ngày càng lớn công ty sẽ càng thua lỗ nhiều.”
Đối với những cổ đông vì quyền lợi mà che giấu sự thật, thậm chí là giải quyết vấn đề bằng tiền, Đàm Mục cũng không hề thấy ngạc nhiên.
Tập đoàn MS có thể phát triển đến ngày hôm nay đương nhiên có con đường tồn tại của mình, mà Mặc Kính Đằng có thể làm cho tập đoàn lớn mạnh như vậy, đương nhiên cũng có thủ đoạn của riêng mình.
Nếu Ôn Nhiên không can thiệp vào chuyện này, có lẽ…
Ôn Nhiên nhìn thấy biểu cảm của anh ấy như vậy, trong lòng cô hơi chùng xuống.
Cô biết, có nhiều người vì lợi ích mà dùng mọi thủ đoạn, cách xử lý chuyện lớn thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ thành không có là rất bình thường.
Tuy nhiên, từ nhỏ ba cô đã dạy cô rằng làm người phải sống không hồ thẹn với lương tâm của mình, không vì lợi ích mà không có nguyên tắc.
Cô bĩu môi, không ôm nhiều hy vọng, hỏi: “Còn kết quả thì sao? Có phải thiểu số tuân theo đa só, vì lợi ích của công ty nên chuyện này sẽ không tra nữa?”
Ánh mắt Đàm Mục hơi chìm xuống.
Đối diện với ánh mắt của Ôn Nhiên, lông mày ưa nhìn của anh ấy không khỏi nhíu lại: “Ôn Nhiên, cho dù cô không tin tôi thì cô cũng nên tin Tu Trần chứ!”
Ôn Nhiên giật mình, đôi mắt mọng nước loé lên một tia cảm xúc.
Đàm Mục mím môi: “Tôi đã nói với bọn họ rồi, chờ Tu Trần trở về mới quyết định.”
Vừa nãy ở trong phòng họp, câu nói hời hợt của anh ấy đã hờ hững bỏ qua sự chế giễu mạnh mẽ của các cổ đông, cả quá trình cưỡng chế những người đó của anh ấy và Lạc Hạo Phong.
Vừa rồi Ôn Nhiên có chút thất vọng, trong nháy mắt cô cảm thấy ấm áp, giữa lông mày nở ra một nụ cười: “Đàm Mục, cảm ơn anh.”
Trong lòng cô biết rõ, Mặc Kính Đằng tự mình ra mặt, tuyệt đối không thể đuổi bọn họ đi bằng một câu “Chờ Tu Trần về mới quyết định”, có lẽ anh ấy và Lạc Hạo Phong đã tốn rất nhiều công sức.
Biết được trong chuyện này có khó khăn nên vừa rồi cô mới không ôm hy vọng.
Đàm Mục cong môi, vươn tay về phía cô: “Máy ghỉ âm đâu?”
Ôn Nhiên không hề do dự lấy chiếc bút ghi âm ra đưa cho ˆ anh ấy: “Tôi chưa nghe đoạn ghi âm mà Dương Tân Phát _ đưa cho tôi, nhưng mà vừa rồi chủ tịch rất tức giận, tôi đoán nội dung trong đó chắc là có liên quan đến ông ấy.”
Đàm Mục cầm lấy bút ghi âm, anh ấy không lập tức nghe ngay mà lạnh lùng nhìn chằm chằm nó.
“Anh không nghe xem bên trong đó nói cái gì sao?”
Nhìn thấy Đàm Mục nhìn chằm chằm bút ghi âm, trong lòng Ôn Nhiên hơi căng thẳng.
Đàm Mục khép lòng bàn tay lại, cầm bút ghi âm trong lòng bàn tay, dịu dàng nói: “Không vội, đợi Tu Trần về rồi nghe.
Bút ghi âm ở trong tay cô không an toàn, thứ mà bây giờ bác Mặc đang muốn có nhát chính là bút ghi âm này.”.