Mặc Tu Trần nhẹ nhàng đồng ý, hai người phân chia công việc, Ôn Nhiên bưng đồ ăn vào phòng ăn, anh ở trong bếp bận làm những việc còn lại.
Vài phút sau, giọng nói di chuyển từ phòng bếp vào phòng ăn, nhìn đồ ăn ngon trên bàn, niềm hạnh phúc nơi khóe mắt của Ôn Nhiên không khỏi khiến người ta say mê.
“Tu Trần, vất vả cho anh rồi.”
“Nhiên Nhiên, em mà còn nhìn anh như thế nữa thì anh sẽ không ăn cơm đâu, anh sẽ ăn em đầy!”
Bị ánh mắt dịu dàng của cô nhìn, trong lòng Mặc Tu Trần hơi dập dềnh, giọng nói tràn ra bờ môi mỏng, không nhịn được mang theo dấu vết khàn khàn.
Mấy ngày nay anh ở nước ngoài, ngày đêm nhớ thương cô, hiện tại nhìn cô ở bên cạnh mình, anh không thể không muốn được ôm cô trong vòng tay của mình.
Ôn Nhiên đỏ mặt, nhanh chóng tránh đi ánh mắt của anh, nói: “Ăn cơm đi.”
“Ha ha, Nhiên Nhiên, anh thực sự cảm thấy em còn hấp dẫn mê người hơn bàn đồ ăn này đấy.”
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng của cô, đôi mắt sâu thẳm và nụ cười của Mặc Tu Trần càng thêm quyền rũ và gợi cảm.
Anh rất yêu thích dáng vẻ của cô vì anh mà đỏ mặt, khiến anh không thể chờ đợi mà bắt lầy cô, mạnh mẽ yêu thương cô.
Ôn Nhiên trừng mắt nhìn anh, gắp một đũa thức ăn đút vào miệng anh: “Anh ăn nhiều vào, lắp kín cái miệng này lại.”
Mặc Tu Trần vui vẻ ăn thức ăn cô đút, trong đôi mắt sâu và híp thoáng hiện lên một nụ cười xấu xa, giây tiếp theo, anh đột nhiên vươn tay ôm lấy vai cô, kéo cô đến trước mặt mình, cúi đầu hôn cô.
“Ưm…”
Ôn Nhiên giật mình, cái miệng nhỏ nhắn ngậm chặt không cho anh thành công.
Tiếng cười trầm tháp và gợi cảm của Mặc Tu Trần tràn ra cỗ họng, anh cũng không vội vàng đút thức ăn cho cô, mà anh kiên nhẫn mân mê cánh môi cô, lưu luyến bịn rịn.
Anh biết rõ, chỉ dựa vào nụ hôn này không thể khiến Ôn Nhiên nới lỏng phòng bị mình, vì vậy anh xấu xa vươn tay ra.
Sự ấm cúng và ngọt ngào trong phòng ăn dần dần được thay thế bằng một bầu không khí mập mờ.
Mặc dù lòng bàn tay to lớn của người đàn ông ngăn cách với lớp quần áo, nhưng vẫn nhóm lên một tia lửa.
Dưới sự trêu chọc của bàn tay anh, thân thể Ôn Nhiên không tự chủ được mà mềm nhữn, cô muốn giãy dụa nhưng sức lực của cô kém xa anh.
Cuối cùng, tiếng rên rỉ bật ra khỏi môi, cái miệng đang đóng chặt của cô cũng thả lỏng.
Ngay sau đó, hàm răng của cô vừa ngậm lại, người đàn ông đã ngang ngược cạy mở, thức ăn vừa nãy ở trong miệng anh đã hoàn toàn trôi vào trong miệng cô.
“Nhiên Nhiên!”
Mặc Tu Trần cười đắc ý, ánh mắt của anh nóng rực như lửa nhìn cô.
Ôn Nhiên tức giận không quan tâm đến anh, cô như vậy càng làm cho anh cười vui vẻ, anh cố ý bóp méo sự tức giận của cô: “Nhiên Nhiên, em đừng tức giận, lát nữa ăn cơm xong anh nhất định sẽ thoả mãn em.”
“Mặc Tu Trần, sao anh lại không có liêm sỉ như thế hả?”
Ôn Nhiên cạn lời, cô muốn anh thỏa mãn cô sao?
“Nhiên Nhiên, nếu không có liêm sỉ mà mọi lúc mọi nơi anh đều có thể làm tình với em thì cái liêm sỉ này anh cũng không cần nữa.”
Khi Mặc Tu MT mặt dày thì không có ai bì kịp, anh lại nói rất tự nhiên, giống như là vì cô anh không thèm quan tâm đến bát cứ điều gì.
Ôn Nhiên mở to mắt nhìn anh, đối mặt với người đàn ông vô cùng không có liêm sỉ này, trong chốc lát cô không tìm được lời nào để phản bác.
Mặc Tu Trần gắp một miếng cá đưa lên miệng cô, cưng chiều nói: “Nhiên Nhiên, ăn cơm trước đi, ăn no mới có sức lực.”
Mấy lời cuối đó là anh cố ý nói, trong mắt anh hiện lên vẻ xấu xa, dường như anh muốn nói chỉ khi ăn no cô mới có sức lực để làm tình.
Ôn Nhiên biết, nếu cô tiếp lời anh anh sẽ càng đắc ý, vì thế cô dứt khoát không thèm quan tâm đến anh.
Cô cầm đũa lên, tập trung ăn cơm.
Dường như Mặc Tu Trần cảm thấy một mình thì quá nhàm chán nên anh ngừng trêu chọc cô, bắt đầu tao nhã ăn com.
Nụ hôn và những lời tán tỉnh nhanh chóng bị Ôn Nhiên ném ra sau, tâm tư của cô đều tập trung vào đồ ăn trên bàn.
Ăn được vài đũa, cô ngắng đầu nhìn thấy Mặc Tu Trần ăn quá nhã nhặn, cô nhướng mày, gắp thức ăn vào trong bát anh.
“Cảm ơn Nhiên Nhiên.”
Mặc Tu Trần chân thành cảm ơn, tiếp tục ăn mấy món trong bát.
Ăn xong bữa ăn đã là một tiếng sau.
Thật ra thời gian Ôn Nhiên ăn cơm chỉ có nửa giờ, thời gian còn lại là đợi Mặc Tu Trần.
Cô ăn no rồi dựa vào trên ghế, yên lặng cảm thán vẻ dịu dàng nhã nhặn của Mặc Tu Trần.
Cô phát hiện, nhìn anh ăn cơm cũng là một kiểu thưởng thức..