Ôn Nhiên nghe xong có chút choáng váng, tuy nhiên hiện tại cô không muốn quan tâm đến nguyên nhân cái chết của Dương Tân Phát, cô trừng mắt nhìn, hỏi: Dương Tân Phát đã chết, thế thì tai nạn cần trục kia có phải sẽ không có người bên trên cản trở nữa không, có thể nhanh chóng điều tra ra sự thật, cho hai nạn nhân một câu trả lời.”
*Ừ, đúng vậy, Dương Tân Phát chết, mọi chuyện ngược lại dễ giải quyết hơn.”
Mặc Tu Trần thả tờ báo xuống, lên tiếng gọi thím Trương.
“Cậu chủ lớn, bữa sáng đã làm xong, hiện tại tôi chuẩn bị dọn lên.”
Thím Trương cười chạy vào, nói xong liền xoay người vào.
phòng bếp.
xe.
Giống như Mặc Tu Trần nói, Dương Tân Phát vừa chết, có một số việc giải quyết dễ dàng hơn rất nhiều.
Ít nhất tai nạn công trường sẽ không vì ông ta mà không thể tiếp tục điều tra.
Bởi vì không yên tâm, sau khi ăn sáng xong, Ôn Nhiên không đến bệnh viện chăm Bạch Tiểu Tiểu mà theo Mặc Tu Trần đến công ty.
Các nhà báo sẽ đến vào lúc ba giờ chiều hôm nay, chính vì thế có một số chuyện phải giải quyết xong trước ba giờ chiều.
Lúc Mặc Tu Trần và Ôn Nhiên đến công ty vừa vặn gặp phải Mặc Kính Đằng và Mặc Tử Hiên xuống xe.
Ôn Nhiên vẫn chưa biết Mặc Tử Hiên lại bị Mặc Kính Đằng gọi về công ty làm việc, thấy Mặc Tử Hiên xuất hiện bên cạnh ông ấy, sắc mặt cô liền thay đổi, ngẳng đầu nhìn Mặc Tu Trần.
Anh cười cho cô một nụ cười trần an, ám chỉ cô không cần lo lăng.
“Tu Trần!” Mặc Kính Đằng lên tiếng.
Dừng lại ở khoảng cách mấy bước chân, ông ấy chống quải trượng, ánh mắt nặng trĩu nhìn Mặc Tu Trần và Ôn Nhiên.
Mặc Tử Hiên ở bên cạnh quét mắt nhìn thấy hai bàn tay đang nắm chặt của Mặc Tu Trần và Ôn Nhiên, mặc dù trí nhớ của anh ta về Ôn Nhiên không có nhưng nhìn thấy bọn họ thân mật như vậy, trong lòng anh ta vẫn có hơi không thoải mái.
Đặc biệt là tối hôm qua, Mặc Kính Đằng đã thành công kích thích tham vọng sâu trong lòng anh ta về tiền bạc, địa vị thậm chí còn có phụ nữ.
Mặc Kính Đằng đúng là rất thông minh, vì có thể hoàn toàn nắm giữ Mặc Tử Hiên trong lòng bàn tay cũng là để Mặc Tu Trần biết, không phải ông ta đưa cái ghế ngồi đó cho anh thì anh có thể muốn làm gì thì làm, ông ta không tiếc nói cho Mặc Tử Hiên biết ban đầu anh ta và Ôn Nhiên tốt đẹp như thế nào.
Thậm chí còn thêm mắm thêm muôi thêu dệt thêm không ít chuyện.
Đáy mắt Mặc Tu Trần lướt qua một tia sáng tối tăm, anh đi tới trước mặt Mặc Kính Đẳng, hờ hững chào hỏi: “Ba, sao hôm nay ba lại tới công ty!”
Mặc Kính Đằng hừ một tiếng, đợi máy lãnh đạo cao tầng bên người đi mắt, ông ta mới lạnh lùng chất vấn: “Tại sao ngày hôm qua lại tắt máy, gọi điện thoại nhà con cũng không nghe là sao?”
“Lúc ở nước ngoài không có thời gian nghỉ ngơi, lại ngồi máy bay mắy tiếng đồng hồ, vừa mệt vừa buồn ngủ nên muốn nghỉ một đêm.”
Mặc Tu Trần đáp lời như gió thoảng mây bay, giống như thật sự muốn nghỉ ngơi một đêm nên mới tắt điện thoại.
“Con tắt nguồn chỉ vì muốn nghỉ ngơi một đêm? Mặc Tu Trần, có phải con nghĩ rằng hiện tại con ngồi lên cái ghế chủ tịch kia thì không cần nghe lời của người ba này nữa đúng không?”
Ông ấy không lấy thân phận chủ tịch mà lấy thân phận người ba.
Ông ấy biết rõ, Mặc Tu Trần không để thân phận này chủ tịch của ông ấy vào mắt, hơn nữa ông ấy đã lùi về phía sau, Mặc Tu Trần đã là chủ tịch tập đoàn tất nhiên không cần mọi chuyện đều phải nghe lời ông ấy nữa.
Nhưng nếu ly thân phận ba thì cho dù Mặc Tu Trần là chủ tịch cũng vẫn là con trai của Mặc Kính Đằng này.
“Ba? Ba, từ khi nào ông đủ tư cách làm ba của tôi thế?”
Mặc Tu Trần châm biếm, bên khóe miệng nở một nụ cười giễu cười.
Khuôn mặt già nua của Mặc Kính Đằng nhanh chóng xanh mét, đáy mắt nổi lên từng cơn gió bão, ánh mắt nhìn về phía Mặc Tu Trần cũng hung ác như dao: “Tu Trần, con có ý gì, lẽ nào con cưới vợ rồi thì không nhận người ba này nữa đúng không?”
Ở trong mắt ông ấy, nhát định là Ôn Nhiên xúi giục Mặc Tu Trần.
Mặc dù đứa con trai này vẫn luôn không thân thiết với ông ấy như trước kia cũng không có hai ba câu đã chọc ông ấy giận đến mặt mũi trắng bệch, ông ấy vừa thấy dáng vẻ anh thân mật với Ôn Nhiên.
liền giận đến sôi máu.
Người phụ nữ Ôn Nhiên này, vốn dĩ ông ấy đã muốn tiếp nhận nhưng cô lại không biết phải trái luôn tìm cách đối nghịch với ông ta..