Cưới Trước Yêu Sau: Mặc Thiếu Sủng Vợ Thành Nghiện


Mặc dù Hạo Phong không nói rõ ràng, nhưng các anh đã là anh em bao nhiêu năm nay, dù trước đây Hạo Phong có không ít hồng nhan tri kỷ, nhưng anh ấy chưa từng nghiêm túc, cũng không chiều theo ý của một cô gái giống như đối xử với Bạch Tiểu Tiểu.
 
Nếu Hạo Phong không có ý gì với Bạch Tiểu Tiểu, có đánh chết anh ấy cũng không tin.
 
Bạch Tiểu Tiểu cụp mắt xuống, cô mím môi, hờ hững nói: “Tạm thời tôi không có dự định bắt đầu một mối quan hệ yêu đương mới, bữa cơm tối nay là sự biết ơn của ba mẹ tôi đối với bác sĩ Cố vì anh đã cứu sống tôi.

Nếu anh không rảnh, tôi có thể từ chối thay anh, về phần Lạc Hạo Phong thì đừng nói với anh ấy nữa.”
 
Có Khải nheo mắt, sau khi khám xong, anh ấy đắp chăn lại cho cô: “Cô đang hồi phục rất tốt, không có vấn đề gì đâu, nghỉ ngơi thật tốt, tôi đi kiểm tra phòng khác.”
 
Trong tòa nhà cao ngất trời của tập đoàn MS, buổi họp báo thành công tốt đẹp.
 
Đám người Mặc Tu Trần và Ôn Nhiên tiễn những người được mời rời đi, cũng sắp đến giờ tan sở.
 
Việc bồi thường cho gia đình người quá cố là mức bồi thường cao nhất trong lịch sử từ trước đến giờ, hai nhà họ Trần và Vương không phản đối việc này.

Về việc hai kẻ xúi giục người khác động tay động chân vào cần trục và gây ra cái chết của hai công nhân, thì vài ngày sau sẽ được công khai mở phiên tòa.
 
Sự có công trình kết thúc ở đây.
 
“Đàm Mục, Hạo Phong, hôm nay không còn chuyện gì nữa.

Các cậu tan làm trước đi, tối nay không cần xã giao cũng không cần tăng ca.”
 
Mấy ngày này đã vất vả cho Đàm Mục và Lạc Hạo Phong rồi, đặc biệt là Đàm Mục, vét thương trên đầu còn chưa lành hẳn.

Ánh mát của Mặc Tu Trần dừng lại trên trán anh ấy hai giây: “Đàm Mục, tôi cho cậu nghỉ một tuần, cậu về nhà nghỉ ngơi cho khỏe.”
 
“Hả, Đàm Mục có thể nghỉ phép rồi à?”
 
Lạc Hạo Phong kinh ngạc nhìn Đàm Mục, tùy ý cười: “Xem ra vết thương này cũng tốt đó, Đàm Mục, cậu cứ yên tâm nghỉ ngơi đi.

À đúng rồi, hình như ngày mai Ngọc Đình sẽ trở lại.”
 
Đàm Mục cau mày, không hiểu tại sao Lạc Hạo Phong lại đột nhiên nhắc đến Thẩm Ngọc Đình.
 
Ôn Nhiên cũng mờ mịt, cô kinh ngạc hỏi: “Đàm Mục nghỉ phép thì có liên quan gì đến chị Đình?”
 
Chỉ có Mặc Tu Trần cười đầy ẩn ý, ngày hôm đó anh và Lạc Hạo Phong đã nói chuyện với nhau, có thể Đàm Mục có người mình thích nên anh ấy mới tới bệnh viện.
 
Lạc Hạo Phong cho rằng đó là Thẳm Ngọc Đình.
 
Ngoại trừ Thẩm Ngọc Đình, ở bệnh viện Khang Ninh không tìm được người thứ hai có thể lọt vào mắt của Đàm Mục.
 
Sau khi nhìn thấy nụ cười của Mặc Tu Trần, sắc mặt Đàm Mục có chút thay đổi, anh ấy lập tức hiểu được ý tứ trong lời nói của Lạc Hạo Phong, quay đầu trừng mắt nhìn anh ấy: “Tôi về nhà xem mắt!”
 
Sau khi buột miệng nói ra, dường như anh ấy đã nhận ra mình hơi thất lễ, không đợi ba người Lạc Hạo Phong, Mặc Tu Trần và Ôn Nhiên hoàn hồn, anh ấy lập tức xoay người, sải bước ra khỏi văn phòng.
 
“Tu Trần, tôi không nghe nhằm chứ? Có phải vừa nãy Đàm Mục nói, cậu ấy về nhà xem mắt?”
 
Lạc Hạo Phong vẫn chưa hoàn hồn, vốn dĩ Đàm Mục luôn là một người lạnh lùng bình tĩnh, cậu ấy lại có thể nói ra những điều như vậy.
 
Đôi mắt dài và hẹp của Mặc Tu Trần lóe lên một tia xa xăm, đúng vậy, Đàm Mục luôn là người rất lạnh lùng và bình tĩnh, bao năm qua cậu ấy làm trợ lý đặc biệt của anh, hơn ai hết anh là người hiểu rõ cậu ấy nhát.
 
Cậu ấy lại bốc đồng nói ra những điều như vậy, sau khi nói xong lại bỏ chạy.
 
Chỉ có một khả năng, cậu ấy chột dạ!
 
“Chẳng lẽ cậu ấy thật sự thích Ngọc Đình?”
 
Mặc Tu Trần nhíu mày suy nghĩ, không đúng, Thẩm Ngọc Đình đi thuyết trình, phải đến ngày mai mới trở lại.

Vào ngày Đàm Mục xuất hiện một mình ở trong bệnh viện, Thẳm Ngọc Đình căn bản không ở nhà.
 
“Ha ha, mặc kệ người cậu ấy thích có phải là Thắm Ngọc Đình hay không, tóm lại là Đàm Mục có người trong lòng rồi, tôi có một cách hay khiến cậu ấy tự nói ra.”
 
“Cậu tưởng Đàm Mục giống cậu à, dễ say lắm chắc?”
 
Mặc Tu Trần cong môi.
 
Ôn Nhiên đứng ở bên cạnh mỉm cười nhìn Mặc Tu Trần, nghe anh và Lạc Hạo Phong nói về người mà Đàm Mục thích.

Tuy rằng trong lòng cô cũng rất tò mò, nhưng cô cảm thấy hai người họ như này quá xấu xa.
 
“Đàm Mục không muốn nói có nghĩa là thời điểm còn chưa tới, các anh còn nghĩ trăm phương ngàn kế muốn biết bí mật của anh ấy, néu phá hỏng chuyện tốt của anh ấy, chắc chắn anh ấy sẽ không tha cho các anh đâu.”
 
Mặc Tu Trần khẽ cười: “Được rồi, vậy thì nghe Nhiên Nhiên, bọn anh không nghe ngóng nữa, Đàm Mục cũng không thể giấu cả đời được, sẽ có một ngày cậu ấy sẽ cho chúng ta gặp mặt.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui