Trên xe lăn, Bạch Tiểu Tiểu quay đầu lại: “Mẹ, mẹ đừng nói nhảm.”
Mẹ Bạch phớt lờ cô ấy: “Nhiên Nhiên, có phải cháu và Có Khải có quan hệ rất tốt?”
Ôn Nhiên cười nhẹ, liếc nhìn Bạch Tiểu Tiểu, cô không trả lời mà hỏi: “Dì à, dì muốn hỏi cái gì ạ?”
“Cá nhân dì rất thích Có Khải, mấy ngày nay cậu ấy cũng đặc biệt chăm sóc Tiểu Tiểu, dì biết rằng tất cả chuyện này.
là vì cháu.
Tuy nhiên, nếu Tiểu Tiểu và Cố Khải có thể phát triển thêm một bước…”
Mẹ Bạch còn chưa nói hết lời đã bị ánh mắt trừng trừng của Bạch Tiểu Tiểu làm cho dừng lại.
“Dì à, anh Cố chỉ có hứng thú với phẫu thuật và bệnh nhân, anh ấy không có hứng thú với phụ nữ.”
Trong mắt Bạch Tiểu Tiểu, Ôn Nhiên cũng học theo mẹ Bạch nói nhỏ.
“Nhiên Nhiên, ý của cháu là, Có Khải cậu ấy?”
Mẹ Bạch kinh ngạc trợn to hai mắt, sau đó bà ấy nhìn về phía Cố Khải ở trước mặt, anh ấy cao như Mặc Tu Trần, vóc người cao thẳng, chỉ nhìn phía sau đã không biết có bao nhiêu người phụ nữ có thể bị quyến rũ.
Nhưng ý của Nhiên Nhiên là, Cố Khải không có hứng thú với phụ nữ, bốn chữ không có hứng thú cứ lặp đi lặp lại ở trong đầu mẹ Bạch, liền trở thành Có Khải có vấn đề về xu hướng tính dục.
Ôn Nhiên chỉ cười xin lỗi, khi mẹ Bạch quay đầu lại nhìn cô, ánh mắt của cô vẫn nhìn về phía trước.
Bà ấy mím môi, nụ cười giữa hai lông mày đã bị dập tắt, trong ánh đèn mờ ảo, dường như trong lòng bà ấy có một sự hối tiếc mờ nhạt.
“Nếu đúng như thế thì thật đáng tiếc.”
Mẹ Bạch cảm thấy vô cùng đáng tiếc.
“Mẹ, con đã nói rồi, mẹ đừng có mà cả ngày nghĩ linh ta linh tinh.
Nếu mẹ thật sự rảnh rỗi thì bảo ba đăng ký một tua du lịch cho mẹ đi, mẹ đi ra ngoài chơi một thời gian.”
“Chơi cái gì mà chơi, con còn chưa hồi phục, mẹ làm gì có tâm trạng mà đi chơi.”
Mẹ Bạch trừng mắt nhìn Bạch Tiểu Tiểu, im lặng không nói nữa.
Trong bữa ăn, mẹ Bạch không còn nhiệt tình nói bóng gió với Có Khải như lúc chiều nữa, mặc dù rất cảm kích ơn cứu mạng của anh ấy đối với Tiểu Tiểu, nhưng đã không còn có ánh mắt của mẹ chồng dành cho con rễ nữa.
Sau bữa ăn, không khí vẫn rất hài hòa.
Sau khi ăn xong, mọi người đưa Bạch Tiểu Tiểu trở lại phòng bệnh, Ôn Nhiên nói chuyện với cô ấy một lúc rồi mới rời khỏi cùng Mặc Tu Trần.
Tại đại sảnh lầu một, Cố Khải đã đợi ở đó, nhìn bọn họ đi tới, giữa hai lông mày nở ra một nụ cười ấm áp, ánh mắt anh ấy quét qua Mặc Tu Trần, dừng lại ở giữa đôi mày thanh tú của Ôn Nhiên: “Nhiên Nhiên, cảm ơn eml”
Ôn Nhiên cười đùa: “Anh cảm ơn em cái gì?”
Có Khải cũng bật cười, ở bên cạnh, đôi mắt dài và hẹp.
của Mặc Tu Trần đảo qua giữa hai anh em họ, đột nhiên anh nhìn chằm chằm vào nụ cười xinh đẹp của Ôn Nhiên: “Nhiên Nhiên, em đã giúp Cố Khải từ chối mẹ Bạch Tiểu Tiểu à2”
“Không ạ, chẳng qua em có nói với dì Kiều rằng anh Cố chỉ có hứng thú với phẫu thuật và bệnh nhân, không có hứng thú với phụ nữ.”
“Ha hai”
Mặc Tu Trần không khách khí bật cười.
Đôi mắt của anh híp lại nhìn Cố Khải, anh trêu ghẹo: “Cố Khải, hóa ra cậu chỉ có hứng thú với phẫu thuật và bệnh nhân, không có hứng thú với phụ nữ!”
Không có hứng thú với phụ nữ.
Không có hứng thú với phụ nữ…
Nghĩ lại thấy buồn cười thật.
Cố Khải nhìn Mặc Tu Trần nở nụ cười đắc ý, không hề để ý mà nhún vai, anh ấy nói với Ôn Nhiên: “Nhiên Nhiên, tuy rằng cách làm của em có chút tổn hại, nhưng anh vẫn cảm ơn em.”
Anh là anh ruột của cô đấy, cái con bé này, em không thể tìm ra lý do chính đáng hơn à, lại còn nói anh trai em có vấn đề về xu hướng tính dục.
Nếu “danh tiếng” này truyền ra ngoài, có lẽ trong tương lai, anh thực sự thích cô gái nào đó, người ta cũng sẽ tránh anh như tránh bệnh dịch.
“Anh Có, đừng khách sáo.”
Ôn Nhiên nghe thấy giọng điệu của Cố có chút phiền muộn, nụ cười giữa hai lông mày càng ngày càng rạng rỡ, thật ra thì cô thực sự không có ý đó, là mọi người không trong sáng mà thôi..