Có Khải chát vần, sợ cô không thể kiên trì.
“Không sợ!”
Ôn Nhiên hơi nhíu mi, thật ra cô cũng không chịu nỗi vị đắng của thuốc bắc, mặc dù từ nhỏ đã lớn lên trong đồng thuốc, hơn nữa cô có thể phân biệt được rất nhiều mùi thuốc nhưng uống thuốc lại chẳng phải ăn đường, có ai nguyện ý uống chứ!
Hôm nay vì bệnh tình của Tu Trần, vì chữa khỏi cho anh, cô nguyện ý.
Cho dù là uống một hai tháng hay một hai năm, cô cùng sẽ làm cùng anh.
Trước kia lúc anh chịu khổ, cô không có mặt ở bên cạnh, chỉ nghe anh nhắc tới đã vô cùng đau lòng.
Hiện tại cô ở bên anh, đối với cô mà nói chính là chuyện vui mừng nhát.
Cố Khải còn muốn nói gì đó, điện thoại di động của Ôn Nhiên đột nhiên rung rung, rung một lúc mới có tiếng chuông.
“Chắc là Tu Trần đến rồi.”
Nhìn đôi mắt trong veo đẫm nước mắt của Ôn Nhiên, giọng nói Cố Khải không kiềm chế được dịu dàng đi.
Ôn Nhiên lấy điện thoại ra, thấy tên người gọi hiển thị trên màn hình, trong mắt chọt hiện lên tia ấm áp, nhẹ nhàng nói: “Là Tu Trần.”
Cô vừa nói vừa giơ tay lau nước mát trên mặt, hít thở sâu một cái, hoàn toàn lắng xuống cảm xúc sôi trào của mình rồi mới ấn nút trả lời, cố gắng khiến cho giọng nói của mình dịu dàng nhất có thể: “A lô, Tu Trần!”
Đại sảnh ở tầng một của bệnh viện.
Mặc Tu Trần và Lạc Hạo Phong đứng trước thang máy ở đại sảnh.
Cửa thang máy mở ra, Cố Khải và Ôn Nhiên cùng nhau xuất hiện, thấy anh, ánh mắt Ôn Nhiên hơi đổi.
Cách nhau mấy mét, con ngươi của Mặc Tu Trần cũng đột nhiên híp lại, khóe mắt liếc nhìn Cố Khải sau lưng cô, nhìn sắc mặt của anh ấy anh liền biết.
“Tu Trần, sao bữa ăn kết thúc nhanh thế, em còn tưởng sẽ kéo dài một tiếng nữa đấy.”
Ôn Nhiên cười hì hì tiến lên kéo cánh tay anh, thu lại tất cả đau khổ trong lòng, mi mắt đều hiện lên nụ cười trong trẻo.
“Hạo Phong, cậu đã đến đây rồi không lên phòng bệnh thăm một lát hả?”
Cố Khải từ sau lưng Ôn Nhiên bước tới, ánh mắt quét một vòng qua Mặc Tu Trần rồi chuyển sang Lạc Hạo Phong ở’ bên cạnh anh, đã lâu rồi anh ấy chưa đến bệnh viện.
Lạc Hạo Phong nhìn thang máy, hờ hững nhếch môi: “Không, giờ cũng muộn rồi, cũng không phải là thời gian thăm bệnh, chờ ngày khác rảnh rỗi lại đến thăm.”
“Tu Trần, chúng ta về nhà thôi.”
Nếu là bình thường, Ôn Nhiên chắc chắn sẽ không nhịn được trào phúng Lạc Hạo Phong hai ba câu, anh ấy tới đây thăm bệnh còn cần nhìn thời gian hả, trước kia không phải thường xuyên tới vào buổi tối lắm sao?
Nhưng hôm nay cô không có tâm trạng.
Ánh mắt của cô một mực dính chặt trên người Mặc Tu Trần, từ giây phút cửa thang máy mở ra, cô còn không thèm nhìn cảnh vật xung quanh anh.
“Được!
Mặc Tu Trần mỉm cười lên tiếng đáp lại, nhìn anh không khác gì với lúc bình thường, nụ cười kia vẫn dịu dàng mê người, chỉ là Ôn Nhiên cảm tháy trong đó lại không có ấm áp như ngày thường.
Cảm giác đó tác dụng đến tâm lý khiến trong lòng cô lại nổi lên khổ sở.
“Hai người về đi, nhớ lái xe cẩn thận, Cố Khải, cậu lái xe chở tôi một đoạn nhé, xe tôi vẫn còn đỗ ở khách sạn.”
Lạc Hạo Phong nhẹ nhàng nói, vẻ mặt đứng đắn hiếm thấy.
“Cậu không lái xe đến?”
Cố Khải nhíu mày, rất nhanh đã hiểu ra liền sảng khoái đồng ý: “Không thành vấn đề, nhân tiện chúng ta tìm chỗ ăn khuya luôn.”
Bốn người chia thành hai đường, Ôn Nhiên và Mặc Tu Trần về nhà, Cố Khải đưa Lạc Hạo Phong đến khách sạn.
Trên đường trở về, Ôn Nhiên và Mặc Tu Trần không nói gì, cô chỉ im lặng nhìn anh, từ giây phút yêu anh, cô yêu tất cả dáng vẻ của anh.
Tình yêu trong lòng xen lẫn với cả đau lòng, một lúc thì tình yêu chiếm ưu thế, một lúc thì đau lòng tràn tới giống như một hồi kéo co….