Nói xong, thím Trương xoay người ra khỏi phòng.
Trong phòng ngủ chính sáng sủa ấm áp, mùi thuốc nhanh chóng chiếm toàn bộ không gian, lan tỏa vào không khí, mũi cũng nồng nặc mùi thuốc.
Ôn Nhiên khẽ nhíu mày, cô đứng dậy đi tới sô pha.
“Nhiên Nhiên!”
Mặc Tu Trần ngẳắng đầu, anh cười với cô rồi kéo cô ngồi xuống bên cạnh.
“Có phải nó rất đắng!”
Lúc đầu Ôn Nhiên cứng rắn đến mức không thể cứng rắn hơn nữa, cô nhìn bát thuốc ở trước mặt, vừa ngửi thấy mùi thuốc thì cô đã có hơi chùn bước, có vẻ như muốn uống hết một bát thuốc to như này là một chuyện không hề dễ dàng.
Khi còn nhỏ, cô thực sự ghét uống thuốc nhất, đặc biệt là thuốc bắc.
Mặc Tu Trần nhìn thấy cô nản chí, khóe miệng cười đậm hơn, đôi mắt híp lại ẩn chứa vẻ mê hoặc: “Nhiên Nhiên, bây giờ em không thể hói hận, nếu em mà không uống, lát nữa anh sẽ mớm em uống từng ngụm một đáy.”
Ánh mắt anh rơi trên đôi môi hồng của cô, sau khi cô tắm xong, cánh môi của cô như cánh hoa sau cơn mưa, thơm mát và quyến rũ.
Ôn Nhiên mím môi: “Ai nói em sẽ không uống nữa, em chỉ hỏi thuốc này ngọt hay đăng thôi mà.”
“Ha ha, đương nhiên thuốc này rất đẳng rồi.”
Mặc Tu Trần cảm tháy thích thú trước dáng vẻ vừa giận vừa đáng yêu của cô, anh cẦm bát lên: “Vốn dĩ là em uống cùng anh mà, nên em uống trước, nhưng bây giờ anh sẽ uống trước.”
“Không cần đâu, em sẽ uống cùng anh.”
Ôn Nhiên không chịu thua kém, cô phải làm những gì cô đã hứa, cho dù có khó khăn đến đâu cô cũng phải làm.
Sau đó, cô bưng bát thuốc lên, một tay nhéo mũi, cau mày nói với người đàn ông đang cười ở bên cạnh: “Em đếm một, hai, ba, chúng ta cùng uống.”
“Cảm thấy giống như một đứa trẻ.”
Mặc Tu Trần nhìn ánh mắt của cô, tràn đầy cưng chiều.
“Giống như đứa trẻ thì có gì không tốt chứ.”
Ôn Nhiên quở trách nhìn anh, vốn dĩ cô còn chưa lớn lắm, cô mới hai mươi ba tuổi, bao cô gái cùng tuổi vẫn còn lao vào vòng tay của mẹ làm nũng đấy.
“Được rồi, chúng ta cùng nhau uống, em đếm.”
Mặc Tu Trần gật đầu.
Ôn Nhiên mỉm cười, tay bịt mũi cũng không có buông ra, ngăn cản chính mình ngửi mùi thuốc, ít nhất trước khi uống thuốc sẽ không khó chịu như vậy.
“Một, hai, ba, uống!”
Sau khi đếm xong, cô nâng tay lên, không dám ngửi chứ đừng nói là ném thử.
Cô uống từng ngụm lớn, uống một hơi cạn sạch bát thuốc.
Với một tiếng cạch, cô đặt cái bát xuống, cầm lấy mứt táo ở trong khay bỏ vào miệng, rồi lại càm lấy một viên khác đút vào miệng Mặc Tu Trần.
Vừa nãy còn có hai bát thuốc to đây, trong nháy mắt đã trở thành bát rỗng.
Mùi thuốc đều đã vào trong dạ dày.
“Nhiên Nhiên, em thật giỏi, anh còn nghĩ em sẽ không uống hết cơ.”
Trong mắt Mặc Tu Trần loé lên một tia xót xa, thật ra anh có thể nhìn ra Nhiên Nhiên rất sợ uống thuốc, thậm chí còn sợ hơn cả một người đã uống thuốc bắc nhiều năm như anh.
Nhưng để đi cùng anh, cô vẫn uống.
Trong lòng anh chợt cảm động, anh đột nhiên duỗi tay ra ôm cô, anh trực tiếp ôm cô từ ghế sô pha ngồi lên trên đùi mình.
“Tu Trần!”
Ôn Nhiên thắp giọng kêu lên, cô xoay người vòng tay qua cổ anh, dịu dàng nhìn anh.
“Đắng không em?”
Trong mắt Mặc Tu Trần tràn đầy sự cưng chiều và xót xa, bàn tay to ôm lấy eo cô, dày rộng và ám áp.
Cùng anh ở bên nhau, Ôn Nhiên cảm thấy tự tin và thỏa mãn vô cớ.
“Không nếm ra mùi vị.”.