Hoặc là một y tá hay bệnh nhân nào đó ở bệnh viện Cố Khải…
Đêm nay, cuối cùng anh cũng hiểu người mà Đàm Mục thích không phải là ai khác mà là người phụ nữ bên cạnh anh, người vợ anh yêu thương nhát.
Bởi vì cô ấy là vợ anh, nên Đàm Mục mới rời đi.
Anh và Đàm Mục làm anh em nhiều năm như vậy, lẽ ra anh nên biết sớm hơn mới phải.
Mặc dù anh ấy không nhiệt tình trong chuyện nam nữ, nhưng anh ấy không phải là loại đàn ông rụt rè.
Nếu anh ấy thích ai đó, tại sao anh ấy lại không hành động chứ?
Trừ khi người phụ nữ đó là người mà anh ấy không thể thích.
Để tránh mặt, thậm chí là để quên đi, anh ấy thà chọn đi xem mặt.
Mấy ngày ở nhà, anh ấy đều đi xem mặt, nhưng cuối cùng vẫn không có một ai khiến anh ấy muồn hẹn hò.
Trong điện thoại, Đàm Mục không hề nói cho anh biết anh ấy thích vợ của anh, nhưng khi anh ấy nói anh ấy muốn đi du lịch, đi thư giãn, đột nhiên Mặc Tu Trần tỉnh ngộ.
Anh im lặng một lúc lâu, cũng không có giữ anh ấy lại.
Anh chỉ bảo với anh ấy bất cứ lúc nào cũng phải giữ liên lạc với anh, chờ anh Ấy đi du lịch trở lại sẽ tụ họp.
Cách sinh nhật Ôn Nhiên vẫn còn vài ngày nữa, nhà họ Cố đã bắt đầu bận rộn.
Đúng vậy, là nhà Cố bận rộn.
Ngược lại, mỗi ngày Mặc Tu Trần và Ôn Nhiên vẫn đi làm, tan làm sẽ đến bệnh viện thăm Bạch Tiểu Tiểu.
Mỗi ngày ba bữa, hai người cùng nhau uống thuốc.
Cuộc sống ắm êm, bình lặng.
Cố Khải đã sai người giúp việc quét dọn trong nhà một lần, mặc dù nhà không bản và được quét dọn hàng ngày nhưng anh ấy rất hồi hộp khi được đón em gái về nhà.
Còn mua thêm một vài bức tranh mang về để trong nhà, việc quan trọng nhất là trang trí lại căn phòng trên tầng hai đã bị bỏ trống hơn 20 năm.
Trước đây, căn phòng đó là phòng trẻ em, nơi để nhiều món đồ chơi dành cho bé gái do anh ấy và ba anh ấy mua.
Mỗi năm đến sinh nhật của Nhiên Nhiên, anh ấy đều mua quà và để ở trong phòng của cô.
Bây giờ, đổi một phong cách khác, bớt đi không khí trẻ con.
Anh ấy còn đặc biệt hỏi Ôn Cẩm, trang trí căn phòng trông giống như phòng của cô ở nhà họ Ôn.
Tập đoàn MS, Lạc Hạo Phong mở cửa văn phòng chủ tịch đi vào để học hỏi.
Mặc Tu Trần đứng ở phía sau Ôn Nhiên, anh cúi người, một tay nắm lấy tay cô, hai người cùng nhau cầm chuột, không biết đang xem cái gì.
Anh ấy ho khan hai tiếng, sau đó lắc lắc tập tài liệu trong tay mình, bước vào văn phòng: “Tu Trần, đây là số liệu cậu muốn, tất cả đều ở đây.”
Mặc Tu Trần nói với Ôn Nhiên vài câu, anh đứng thẳng người nhìn Lạc Hạo Phong đang tiến tới, cầm lấy tài liệu mà anh ấy đưa cho, nhìn lướt qua mười dòng, hỏi: “Dự án trong tay Mặc Tử Hiên tiến hành như thế nào rồi?”
Trên mặt Lạc Hạo Phong thoáng ngỡ ngàng, sau đó anh ấy mỉm cười và trả lời: “Những người dưới quyền của cậu ta đã tăng ca ba ngày liên tiếp, nhưng vẫn chưa đưa ra được phương án mà cậu ta hài lòng, cậu có muốn làm chút gì đó không?”
“Không cần, xảy ra vụ bê bối lần trước mà cậu ta còn không đi, bây giờ để cậu ta đi thì chán lắm.”
Sau khi Mặc Tu Trần quay lại bàn làm việc của mình, anh chỉ sang chiếc ghế đối diện, bảo Lạc Hạo Phong ngồi xuống nói chuyện.
“Vốn dĩ tôi còn muốn làm gì đó, nếu cậu đã nói không cần thì thôi.” Lạc Hạo Phong chán nản thở dài, sau đó anh ấy lại đột nhiên nghiêng người, chống cằm lên bàn làm việc, đôi mắt đào hoa hẹp nhìn chằm chằm Mặc Tu Trần: “Đàm Mục thật sự sẽ không quay lại sao?”
“Cậu ấy nói như vậy đáy, ít nhất trước khi cậu ấy chưa chơi đủ thì cậu ấy sẽ không quay lại.”
Mặc Tu Trần hờ hững liếc nhìn Lạc Hạo Phong, anh cụp mắt nhìn chằm chằm vào số liệu.
“Đàm Mục thực sự rất kỳ lạ, đột nhiên lại đi du với chả lịch, cậu ấy hoàn toàn không phải là người lãng mạn như vậy.
Chẳng lẽ máy ngày nay cậu ấy ở nhà đi xem mặt, không có người phụ nữ nào ưng cậu ấy, cậu ấy chịu phải đả kích đấy chứ?”
Khi Lạc Hạo Phong nói như vậy, khóe miệng Mặc Tu Trần đột nhiên giật giật, anh ngẳng đầu nhìn anh áy: “Cậu cảm thấy Đàn Mục là loại đàn ông không có người phụ nữ nào thích sao?”
Nếu Đàm Mục nghe được lời này của Lạc Hạo Phong, không biết anh ấy sẽ có vẻ mặt như thế nào nữa.
“Cậu ấy trông cũng được, nhưng so với tôi thì vẫn còn một khoảng cách.
Thực ra tôi còn nghĩ, trong bốn người chúng ta có lẽ tôi là người kết hôn sớm nhất mới đúng, nhưng…”
Nói đến đây, Lạc Hạo Phong đột nhiên quay người lại, nhìn về phía Ôn Nhiên ở cách đó không xa: “Ôn Nhiên, rốt cuộc thì cô thích Tu Trần ở điểm nào thế?”
“Hạo Phong, xem ra mấy ngày nay cậu thật sự rất rảnh rối”
Mặc Tu Trần nheo mắt, giọng nói phát ra sự nguy hiểm.
Cách đó không xa, Ôn Nhiên ngắng đầu khỏi máy tính, đối diện với ánh mắt tò mò của Lạc Hạo Phong, cô nhướng mày cười, thản nhiên trả lời: “Anh hỏi tôi thích Tu Trần ở điểm nào thì tôi không trả lời được, nhưng có một điều tôi có thể trả lời anh, bất cứ mặt nào Tu Trần cũng tốt hơn anh!”
“Ôn Nhiên, chẳng trách cô và Tu Trần là một đôi trời sinh, hai người thật sự tàn nhẫn như nhaul”
Lạc Hạo Phong phóng đại tình trạng bị tổn thương, nhìn Ôn Nhiên dịu dàng thật đấy, nhưng khi cô đả kích người ta thật sự giống với Mặc lòng dạ xấu xa.
Phía sau bàn làm việc, Mặc Tu Trần cười đắc ý.
“Cần gì phải khách sáo với cậu.”
Lạc Hạo Phong hung hăng trừng mắt nhìn anh: “Đàm Mục đi rồi, tắt cả những công việc đó đêu rơi vào tay tôi, lại còn cuối năm.
Tôi bận đến mức không có thời gian ăn cơm và đi vệ sinh, cậu còn nói tôi rảnh, thật sự không biết xấu hỗ à”.