“Buỏi tối?”
Mặc Tu Trần cong môi, dưới mắt hiện lên một tia mập mờ.
Ôn Nhiên biết anh lại đang nghĩ vớ vẫn, nhưng cô không vạch trần anh, nghiêm túc gật đầu: “Ừ, tối nay.”
“Trải qua thế nào?”
Mặc Tu Trần nhìn cô thật sâu, muốn cô chủ động.
Ôn Nhiên nhìn thấu suy nghĩ của anh, cô đảo mắt nhìn Ôn Cẩm đang đứng cách đó mấy mét chờ Lạc Hạo Phong, cô hơi cúi người về phía trước, nhỏ giọng nói: “Là anh tổ chức sinh nhật cho em chứ có phải em tổ chức cho anh đâu, đương nhiên là anh lấy thân báo đáp rồi!”
“Vậy thì bây giờ anh sẽ lấy thân báo đáp nhé!”
Mặc Tu Trần nhân cơ hội kéo cô vào lòng, cúi đầu hôn lên môi cô.
NUm.
Ôn Nhiên giật mình, trợn to hai mắt.
Anh chàng này thật là, giữa ban ngày ban mặt.
“Nhiên Nhiên, bọn họ không dám đi qua đâu.”
Mặc Tu Trần yên tâm hôn cô, to gan xông vào trong miệng cô, tùy ý cướp đoạt hương thơm và vị ngọt trong miệng cô, hòa cùng đầu lưỡi của cô, đùa giỡn cùng anh…
Ôn Nhiên giãy dụa không được, cũng không muốn hợp tác, nhưng lại bị anh cưỡng hôn.
Đúng như Mặc Tu Trần vừa nói, cách đó vài mét, Lạc Hạo Phong đã đuổi kịp Ôn Cẩm, hai người họ không đi tới ngay lập tức mà đứng đó đợi Có Khải và Bạch Tiểu Tiểu.
Nụ hôn kết thúc, Mặc Tu Trần vẫn còn có chút hứng thú, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt nhỏ nhắn cùng đôi mắt ngắn nước mê ly của Ôn Nhiên, dưới thân anh bùng lên một ngọn lửa: “Nhiên Nhiên, anh muốn…
“Cái gì cũng không được muốn!”
Hơi thở của Ôn Nhiên không ổn định, nụ hôn vừa rồi của anh khiến trái tim cô đập rộn ràng.
Ánh mắt cô nhìn anh chằm chằm liền biến thành quyến rũ mê người, Mặc Tu Trần phải rất có gắng lắm mới có thể đè nén được cơn nóng trong người, giọng nói buồn bực: “Đúng là anh tìm chịu ngược mà, quên đi, anh nhịn đến tối!
Đến tối, anh phải xào cô, nấu cô, nướng cô, thử đủ mọi cách để ăn cô!
“Anh Có và Tiểu Tiểu đi ra rồi, anh bám còi để họ đến đây.
TU Ôn Nhiên ổn định lại cảm xúc, hai người họ vẫn luôn ở trong xe, sẽ bị hiểu lầm đó.
Hôm nay nhà họ Cô trang trí còn sinh động hơn ngày Tết.
Để tổ chức sinh nhật cho Ôn Nhiên, Mặc Tu Tràn đã tan làm sớm hơn nửa tiếng, còn cho tất cả nhân viên nghỉ, tối nay không phải tăng ca.
Họ đến bệnh viện đón Bạch Tiểu Tiểu, thời tiết hôm nay rất ấm áp, ban ngày mặt trời rạng rỡ, đã là năm giờ rưỡi mà trên bầu trời vẫn còn có mặt trời đỏ rực.
Chiếc xe Aston đậu bên ngoài biệt thự nhà họ Cố, qua cửa kính xe cô nhìn thấy biệt thự của nhà họ Cố được lồng trong ánh hoàng hôn rực rỡ của mặt trời lặn, tâm trạng của Ôn Nhiên rất kích động.
Đây là lần đầu tiên cô về nhà.
Có Khải nói, cô mới được máy tháng đã bị Phó Kinh Nghĩa bắt đi, lúc đó cô đang ở trước cửa nhà mình, trên con đường nhựa này.
“Nhiên Nhiên, xuống xe thôi em.”
Phía sau, Lạc Hạo Phong đã đỗ xe và đi xuống rồi.
Bạch Tiểu Tiểu đang ngồi trên xe của anh ấy, khi Có Khải ra khỏi bệnh viện, một bệnh nhân phát bệnh nên Có Khải bị chậm trễ.
Phía sau anh ấy là xe của Ôn Cẩm.
Mọi người đến cùng nhau.
“Vâng!”
Ôn Nhiên nhẹ nhàng gật đầu, cười với Mặc Tu Trần.
Trong biệt thự, Thẩm Ngọc Đình ra chào đón.
Cô ấy đang mặc một chiếc váy dạ hội rất đẹp và gợi cảm, cùng với một chiếc khăn choàng, ánh mặt trời lặn chiếu vào người cô ấy, phản chiếu khuôn mặt tái nhợt vì bị bệnh của cô ấy hiện lên một chút hơi ửng hồng, trông cô ấy thật quyền rũ và phong tình.
“Nhiên Nhiên, cuối cùng mọi người cũng tới rồi, chị đã đợi cả ngày rồi đó, anh họ đâu.”
Thẩm Ngọc Đình bước lên trước, nhiệt tình nắm tay Ôn Nhiên, đôi mắt đẹp quét qua mọi người, không thấy bóng dáng của Cố Khải, cô ấy ngạc nhiên hỏi.
Ôn Nhiên mỉm cười: “Tạm thời anh Cố có bệnh nhân làm chậm trễ, lát nữa anh ấy sẽ về ạ.”
“Nhiên Nhiên, qua đây đỡ tớ đi.”.