Anh ấy đẹp trai cao ráo, càng nhìn cô ta càng thích.
Cô ta thật sự tiếc nuối, vì lần trước ở nhà anh ấy cô ta không dụ dỗ thành công.
Một người đàn ông mạnh mẽ như vậy hẳn là rất giỏi chuyện giường chiếu: “Ngọc Đình, chị nói cho em biết, đàn ông đều là động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới.
Đây là kinh nghiệm chị đúc kết được từ nhiều người đàn ông, em không hiểu tình cảm gì cả, đương nhiên bọn họ sẽ không thích.”
“Chị họ, chị hiểu chuyện tình cảm như thế, ngay cả quần áo chị cũng cởi ra, nhưng không phải cũng bị anh họ của em thỏi bay chị ra khỏi cửa đấy sao?”
Thẩm Ngọc Đình cười nhạt, thay vì nhìn Thẳm Ngọc Lan, cô ấy lại nhìn Mặc Tu Trần ở trên sân khấu.
Sau khi hai người họ hôn nhau xong, sắc mặt của Ôn Nhiên đỏ ửng như quả cà chua, dưới ánh đèn pha lê, đôi mắt của cô vốn đã sáng ngời càng trở nên đẹp đẽ, quyến rũ mê người.
Ánh mắt của Mặc Tu Trần vẫn luôn nhìn chằm chằm vào.
cô, không nhìn mọi người dưới khán đài.
Lại có thêm một tràng vỗ tay nồng liệt, cô ấy vỗ theo một cách máy móc, không thèm để ý đến Thẩm Ngọc Lan bị mình làm cho tức giận đến tái mặt ở bên cạnh.
“Em thật không biết tốt xấu, chị không nói chuyện với em nữa, chị đi tặng quà.”
Thẩm Ngọc Lan xoay hông rời đi, trên sân khấu, Ôn Nhiên đang nhận quà, món quà đầu tiên mà cô nhận là của Bạch Tiểu Tiểu, cô ấy đang ngồi trên xe lăn, cười rạng rỡ.
Ôn Nhiên ôm chặt cô ấy: “Tiểu Tiểu, cảm ơn cậu!”
“Cậu còn khách sáo với tớ!”
Bạch Tiểu Tiểu quở trách liếc nhìn cô, trong ánh mắt tràn đầy ý cười, nhìn cô tràn đầy hạnh phúc.
Với tư cách là một người chị em tốt, trong lòng cô ấy thực sự vui mừng thay cô.
“Nhiên Nhiên, sinh nhật vui vẻ!”
Phía sau Bạch Tiểu Tiểu, giọng nói của Ôn Cẩm vang lên, lông mày anh ấy mỉm cười, ánh mắt dịu dàng cưng chiều, hộp quà trong tay thật tinh xảo và đẹp mắt.
Điều bất ngờ nhất là trong tay anh ấy có ba món quà.
Ôn Nhiên nhìn ba hộp quà tỉnh xảo, đáy mắt chợt ươn ướt.
Tim Ôn Cẩm thắt lại, nụ cười trên mặt càng dịu dàng: “Nhiên Nhiên, hôm nay là sinh nhật của em, em không được khóc.
Năm nay, ba mẹ không ở đây, anh thay ba mẹ chuẩn bị quà tặng cho em.
Nào, em nhận quà trước đi!”
Ôn Nhiên cố nén nước mắt đang trào ra, tiền lên ôm Ôn Cẩm: “Anh, cảm ơn anh!”
Ôn Cẩm cười vỗ vỗ lưng cô, sau đó buông cô ra: “Anh trai chỉ cần em luôn vui vẻ.”
“Ôn Nhiên, sinh nhật vui vẻ!”
Người tiếp theo là Lạc Hạo Phong!
Phía sau, Thẩm Ngọc Đình đã ổn định lại cảm xúc, cô ấy cầm món quà của mình.
Thẳm Ngọc Lan đã cầm món quà lên trước cô ấy, khi nhiều người đã trao quà xong, cuối cùng cũng đến lượt cô ta: “Cô Ôn, tôi là Thẳm Ngọc Lan, chị họ của Ngọc Đình.
Chúc cô Ôn sinh nhật vui vẻ và luôn tươi trẻ!”
Khi cô ta nói chuyện, ánh mắt của cô ta nhìn về phía Có Khải bên cạnh.
Ánh mắt Ôn Nhiên lóe lên, cô nhớ tới chuyện vừa nãy nghe trên lầu, hóa ra người phụ nữ này chính là người thèm muốn anh trai mình.
Trước mặt nhiều người như vậy, cô ta cũng không hề che giấu, nhìn anh trai cô bằng ánh mắt ngưỡng mộ đến trần trụi quyền rũ.
“Cảm ơn côi”
Ôn Nhiên liếc nhìn Cố Khải ở bên cạnh, trong mắt anh ấy hiện lên một tia chán ghét, nhưng ngay sau đó đã biến mắt.
Hôm nay là sinh nhật Nhiên Nhiên, anh ấy không muốn phá hỏng tâm trạng của cô, nếu không anh ấy thật sự sẽ đuổi người phụ nữ này ra ngoài.
“Nhiên Nhiên, sinh nhật vui vẻ, đây là khăn quàng cổ do chính tay chị làm, không phải là món quà trân quý gì cả.”
Thẩm Ngọc Đình cầm một chiếc khăn quàng cổ màu trắng, Ôn Nhiên khẽ giật mình: “Cảm ơn chị Đình, chiếc khăn này rất đẹp, em rất thích.”
Hôm nay mọi người đến dự tiệc sinh nhật đều mang theo quà, ở bên cạnh Ôn Nhiên đã nhanh chóng chất thành đống.
Quà tặng của vài người đầu cô đều bảo Mặc Tu Trần cho cô cầm, những người không quen ở phía sau đưa cho cô hộp quà cô đều để ở bên cạnh.
“Cảm ơn mọi người đã đến tham dự bữa tiệc sinh nhật của tôi, hy vọng tối nay mọi người chơi hết mình, có thể chơi vui vẻ.”
Ôn Nhiên nói tượng trưng vài câu, có người dưới sân khấu hét lên bảo cô và Mặc Tu Trần đến khiêu vũ, Ôn Nhiên quay đầu nhìn về phía Mặc Tu Trần, dùng ánh mắt hỏi anh.
Kết hôn cùng anh được máy tháng này, cô và anh đã cùng nhau làm rất nhiều chuyện, nhưng cô thật sự không biết anh có biết nhảy không.
Từ ánh mắt của cô, Mặc Tu Trần có thể hiểu Ôn Nhiên đang nghĩ gì, anh cong khoé môi, lịch thiệp đưa tay về phía cô, Ôn Nhiên ngay lập tức nở một nụ cười rạng rỡ, đặt tay lên lòng bàn tay anh.
Vừa mới bắt đầu, cô và anh biểu diễn một động tác xoay người đẹp mắt cho mọi người xem, điều này nhận được một tràng pháo tay nồng nhiệt.
Trên tầng hai, Cố Nham vừa ra khỏi phòng làm việc liền nhìn thấy Ôn Nhiên và Mặc Tu Trần đang nhảy dưới sân khấu.
Giữa hai lông mày tràn đầy yêu thương..