Mặc Tu Trần không chỉ biết nhảy mà còn nhảy rất đẹp, mặc dù đây là lần đầu tiên anh nhảy với Ôn Nhiên, nhưng hai người họ lại vô cùng ăn ý.
Trai xinh gái đẹp, bước nhảy uyễển chuyển lan tỏa cho những người khác, mọi người cũng bắt đầu tìm kiếm bạn nhảy.
“Cố Khải, nhảy với em nhé!”
Cố Khải đang cầm ly rượu, thưởng thức điệu nhảy của Mặc Tu Trần và Ôn Nhiên.
Bên cạnh anh ấy vang lên một giọng nói quyến rũ, anh ấy cau mày nhìn Thẩm Ngọc Lan, người đã phá hỏng tâm trạng của mình, anh ấy thờ ơ từ chối: “Tôi không có hứng thú, cô tìm người khác đi!”
Trên mặt Thẳm Ngọc Lan hiện lên tia bi rối, nhưng cô ta vẫn mặt dày, thấy anh ấy nhìn Mặc Tu Trần và Ôn Nhiên, cô ta tự cho mình là người thông minh nói: “Anh nhảy với em trước đi, lát nữa em đổi Ôn Nhiên cho anh.”
Cô ta không nói điều này còn tốt, khi cô ta nói vậy, khuôn mặt đẹp trai của Cố Khải đột nhiên chìm xuống, anh ấy dùng ánh mắt sắc bén và lạnh lùng nhìn cô ta: “Thẩm Ngọc Lan, cô nói nhảm gì thế hả?”
Thẩm Ngọc Lan bị dáng vẻ của anh ấy làm cho giật mình.
“Bên kia là cổng, nếu cô không muốn ở trước mặt mọi người mà bị đuổi thì tự mình đi đi.”
Đột nhiên Cố Khải chỉ về phía bên tay phải của mình, giữa hai lông mày là vẻ uy nghiêm và nghiêm nghị.
Vừa rồi anh ấy nghe Hạo Phong nói người phụ nữ này xúi giục Ngọc Đình quyền rũ Tu Trần, anh ấy đã rất tức giận rồi.
Bây giờ cô ta lại nói mấy lời này ở trước mặt anh ấy, làm sao anh ấy có thể để cô ta ở lại được nữa.
“Anh…”
Sắc mặt Thẩm Ngọc Lan hết trắng lại đến xanh, trông rất đẹp mắt.
Cô ta không thể ngờ Cố Khải sẽ đuổi mình ra ngoài, cô ta còn cho rằng Cố Khải là một người khiêm tốn.
Nếu không phải anh đẹp trai, cao ráo và có mị lực, có mời cô ta đến cô ta cũng không thèm đến đâu.
“Cố Khải, vừa rồi em nói sai, anh có lòng bao dung lớn đừng để trong lòng.
Nể mặt Ngọc Đình, anh không thể đuổi em ra ngoài đúng không, hay là em sẽ tự phạt ba ly.”
Thẩm Ngọc Lan rất tức giận, nhưng cô ta không thể rời đi như thế này được.
Đúng lúc Thẩm Ngọc Đình đi tới, cô ấy kéo Thẩm Ngọc Lan đi.
Cố Khải hừ lạnh, nâng ly trong tay lên, tao nhã nhấp một ngụm rượu vang.
Ở đằng xa, Bạch Tiểu Tiểu yên lặng ngồi trong góc, nhìn Ôn Nhiên xoay người, mày và mắt đều mang theo ý cười.
“Uống chút đồ uống đi!”
Trên đầu cô ấy vang lên một giọng nam trầm tháp, không cần ngẳng đầu cô ấy cũng biết đó là ai.
Bạch Tiểu Tiểu mím môi không nói chuyện, đột nhiên một bóng người cao lớn rơi xuống trước mắt, lúc này người đàn ông đó đang cúi xuống, ánh mắy đào hoa nhỏ hẹp nhìn cô chằm chằm: “Hay là tôi đẩy cô qua bên kia, ăn chút gì đó.”
“Tôi uống đồ uống.”
Bạch Tiểu Tiểu bắt gặp ánh mắt tươi cười của anh, đưa tay nhận lấy đồ uống mà anh đưa cho.
“Ôn Nhiên nhảy rất tốt, cô cũng biết nhảy đúng không?”
Lạc Hạo Phong liếc nhìn Ôn Nhiên và Mặc Tu Trần, sau đó anh thu hồi tầm mắt của mình, nhìn Bạch Tiểu Tiểu.
Bạch Tiểu Tiểu không trả lời, cô biết thì thế nào, không biết thì làm sao.
Một lúc sau, giọng nói của Lạc Hạo Phong lại truyền đến, mơ hồ có chút cứng ngắc: “Vừa rồi ở trên lầu, thái độ của tôi có chút không tốt, cô đừng để bụng.”
Bạch Tiểu Tiểu siết chặt tay cầm ly, cô ngạc nhiên nhìn Lạc Hạo Phong.
Vẻ mặt của anh có chút mát tự nhiên, không biết là anh không có sở trường về việc xin lỗi, hay là lời xin lỗi này tương đương với việc anh thừa nhận mình có tâm sự.
Bạch Tiểu Tiểu mím môi, rũ mắt xuống, ánh mắt chuyên chú nhìn vào chất lỏng trong ly: “Vốn dĩ anh nói cũng nói đúng, không cần phải xin lỗi.”
Trong mắt Lạc Hạo Phong loé lên thứ gì đó, nhưng trong tích tắc lại biến mắt, tay anh cầm chặt ly rượu.
Đúng lúc có một cô gái đến mời anh khiêu vũ, anh cười với Bạch Tiểu Tiểu rồi ôm người đẹp rời đi.
Thật ra không phải Đàm Mục đang ở trên cao nguyên Thanh Tạng như anh ấy đã nói.
Hai ngày trước anh đã đến thành phó F, đêm hôm đó, lời nói của Thẩm Ngọc Đình luôn vang vọng trong tâm trí anh.
Anh không yên tâm nên đến chỗ chú Minh, hỏi ông ấy xem có tung tích của Tiêu Văn Khanh và Ngô Thiên Nhất không, ngày nào mà hai người họ còn trốn trong bóng tối thì sẽ đe dọa đến Tu Trần và Ôn Nhiên ngày đó.
Tu Trần là đàn ông nên vẫn còn tốt.
Nhưng Ôn Nhiên là một người phụ nữ yếu đuối, cho dù có vệ sĩ đi theo cũng không thẻ theo sát từng phút từng giây, sẽ luôn có sơ hở.
Lúc này, anh và chú Minh và một số anh em của chú Minh đang ngồi uống rượu ở quán bar.
Tối nay anh uống rất nhiều, chú Minh nhìn dáng vẻ đầy tâm sự của anh, quan tâm hỏi: “Đàm Mục, cháu đừng có uống rượu giải sầu một mình nữa, có tâm sự phiền phức nào thì hãy nói ra đi.”
Khóe miệng Đàm Mục lộ ra một nụ cười tự giễu, anh lắc lắc ly rượu trong tay: “Không có chuyện gì đâu ạ.
Chú Minh, nào, cháu kính chú.”.