Mặc Tu Trần khéo môi cong lên, lặng lẽ nhìn chằm chằm Ôn Nhiên, đầu ngón tay cô vô tình chạm vào ngón tay anh.
Khác hẳn với sự mát lạnh vă cứng của chiếc nhẫn, cảm giác sự động chạm mềm mại và ấp ấm xuyên qua da anh, trực tiếp truyền thẳng đến trái tim anh.
Cảm giác này, anh giật minh bừng tinh cảm giác giống như cái chạm của cô gái năm đó.
Lúc đó trời quả tối, anh không nhìn rõ mặt cô, chi nhin thấy dưới cằm người đó có một nốt ruồi, giọng nói của cô thanh thoát ngọt ngào như kẹo bông gòn, ngay cả trong hoàn cảnh đó anh cũng cảm thấy rất đặt biệt, rất dễ nghĩ.
Cô hét lên với anh chạy nhanh đi”, anh nói “nhất định sẽ trở về tim cô”.
Đến bây giờ đã hơn chục năm trôi qua, anh đã tìm thấy rồi, nhưng lại có cảm giác người mình tim được lại không phải cô bé năm đó nữa.
Ngược lại, anh cảm thấy Ôn Nhiên càng giống cô bé đã cứu anh năm đó hơn Trình Giai, không phải vì ngoại hình mà là cảm giác.
“Đeo xong rồi!”
Giọng nói dịu dàng của Ôn Nhiên kéo Mặc Tu Trần đang suy nghĩ sâu xa trở về.
Anh cầm lấy tay của cô đặt hai bàn tay đeo nhẫn của hai người cạnh nhau, hai chiếc nhẫn trên hai ngón tay có kích thước khác nhau, nhưng đang lấp lánh ảnh sáng giống như cặp tinh nhân hạnh phúc, khiến người ta nhìn vào tâm trạng tự nhiên trở nên thoải mái.
Mặc Tu Thần khẽ cười thành tiếng, giọng nói trong trẻo cũng mang theo sự vui vẻ cất lên: “Quả thật là rất đẹp!”
Về đến nhà ăn tối xong,lúc Mặc Tu Trần cùng Ôn Nhiên đang cùng đi lên lầu, anh mới nói với cô chuyện cuối tuần về Nhà họ Mặc ăn cơm.
“Chiều nay tôi cũng nghe Chu Lâm nói rồi, cô ta nói Trình Giai cũng đi.”
Thân hình mảnh mai của Ôn Nhiên đứng dưới ánh đèn pha lê, khuôn mặt nhỏ nhắn ngẩng đầu nhin Mặc Tu Trần.
Mặc Tu Trần gật đầu, biểu cảm trên mặt không có gì đặc biệt, nhàn nhạt nói: “Ừ, cô ấy cũng đi.”
Nói xong hơi dừng lại một chút, Mặc Tu Trần lại giải thích thêm: “Lúc trước Trình Giai làm việc ở khách sạn Nam Cầm, bắt đầu từ ngày mai cô ấy sẽ tới trụ sở chính của công ty làm việc, làm trợ lý của Đàm Mục.”
Một tia kinh ngạc lướt qua đôi mắt trong veo của Ôn Nhiên, cô khẽ cười nói: “Cô ấy là ân nhân cứu mạng của anh, nên trả ơn.
Nói đến chuyện cô ta ngã bệnh năm sáu tuổi, quên hết mọi chuyện trước đây, về điểm này thật sự là trùng hợp, cũng thật là giống tôi.”
“Chả lẽ lúc sáu tuổi em cũng ngã bệnh quên hết mọi chuyện trước đây sao?”
Mặc Tu Trần hơi kinh ngạc, không phải anh chưa điều tra qua Ôn Nhiên.
Kể từ ba tháng trước lần đầu tiên anh gặp cô trong buổi tiệc, tự nhiên không hiểu sao lại thấy cô rất giống với cô bé năm đó.
Anh đã cho người điều tra cô nhưng lại không hề biết, cô cũng từng ngā bệnh mất trí nhớ.
Ôn Nhiên mím môi, khẽ nói: “Đúng vậy, nhưng ngoài gia đình tôi, không một ai biết chuyện này cả.
“Tại sao?”
Mặc Tu Trần tò mò hỏi, đôi mắt hip lại thăm dò nhin Ôn Nhiên.
“Bố mẹ tôi dặn tôi không được nói cho người ngoài, có thể vì họ sợ những đứa trẻ khác sẽ cười nhạo tôi.”
Ôn Nhiên cười hờ hững, lúc đầu cô cũng không hiểu, nhưng sau này quen rồi nên cũng thấy không có gì cả, cũng không thể gặp người nào cũng nói bản thân năm sáu tuổi ngã bệnh quên hết mọi chuyện trước lúc sáu tuổi chử.
Nghĩ như vậy, cũng cảm thấy bình thưởng.
“Chuyện này có gì đáng cười, không có bao nhiêu người có thể nhớ chuyện trước sau tuổi.
Em đi tấm trước đi, anh đi vào phòng làm việc xử lý chút tài liệu.”
Một lần nữa Mặc Tu Trần lại nghĩ Ôn Nhiên chình là cô bé năm ấy, cũng là ngã bệnh mất trí nhớ.
Trình Giai lại dùng giọng điệu tự trách nói minh không nhớ chuyện lúc nhỏ, trong lòng anh đã thấy nghi ngờ rồi.
Nhưng lúc Ôn Nhiên nói đến chuyện này trên mặt rõ ràng là đang cười, trong lòng anh đâu đó không rõ ràng dâng lên cảm giác chua xót.
Thậm chỉ còn đưa tay lên xoa đầu an ủi cô, trong lời nói còn có sự nuông chiều mà chính bàn thân anh cũng không hề phát hiện ra được.
Vì động tác thân mật của anh, trái tim Ôn Nhiên không tự chủ nhảy lên
một nhịp, mặt nóng bừng gật gật đầu rồi chạy vào phòng tắm như muốn chạy trốn..