Hai mắt Lạc Hạo Phong sáng lên, cười hì hì nói: “Làm sao ăn cơm có thể thiếu tôi được, Cố Khải, tôi và cậu cùng nhau bảo vệ Ôn Nhiên, không cần hai người Thanh Dương và Thanh Phong đi theo, cậu nghĩ sao?”
“Tu Trần đã nói bọn họ nhất định phải đi theo Nhiên Nhiên.”
Có Khải liếc nhìn chiếc xe phía sau, Ôn Nhiên đã nói lúc trước khi tan làm một giây.
*Lẽ nào bản lĩnh của cậu không bằng bọn họ à?”
Lạc Hạo Phong nhướng đôi lông mày đẹp trai, một bên xắn tay áo, làm bộ chuẩn bị đánh nhau.
Tu Trần quá mức cần thận, Tiêu Văn Khanh và Ngô Thiên Nhất đều không ở thành phó G, sao có thể làm Ôn Nhiên bị thương dễ dàng được.
Có Khải mặc kệ anh ấy, đi vòng qua đầu xe, mở cửa ghế lái rồi ngồi vào.
*Tối nay tôi không có hẹn, đi cùng hai người vậy.”
Lạc Hạo Phong tự mình mở cửa lên xe, vốn dĩ tối nay anh ấy có một bữa tiệc xã giao nhưng đã ném cho Mặc Tử Hiên, Tu Trần không ở đây, đúng dịp anh ấy thể hiện.
Có Khải liếc Lạc Hạo Phong, lười nói với người da mặt dày này, thấy Ôn Nhiên đã thắt dây an toàn anh ấy lập tức khởi động xe.
“Anh, chúng ta đi ăn ở đâu thế? Hay là gọi thêm Tiểu Tiểu nữa, một mình cậu ấy ở trong bệnh viện sắp chán chết rôi.”
Có Khải cười: “Anh không có ý kiến, em hỏi Hạo Phong đi, Bạch Tiểu Tiểu đi lại không tiện, néu cậu ấy đồng ý đẩy xe lăn, ôm cô ấy lên xuống xe thì chúng ta đến đón Tiểu Tiểu, còn không thì thôi.”
“Tôi cũng không có ý kiến, Bạch Tiểu Tiểu không phải là heo, tôi bề được.”
Lời nói của Lạc Hạo Phong khiến Ôn Nhiên trợn mắt: “Anh biết nói chuyện không đấy, có bao giờ anh thấy con heo nào xinh đẹp mà không béo như Tiểu Tiểu chưa?”
“Ha ha, Ôn Nhiên, ý cô là Bạch Tiểu Tiểu là một bé heo xinh đẹp đúng không!”
“Anh mới là heo.”
Ôn Nhiên trừng anh ấy, xoay người không thèm để ý tới Lạc Hạo Phong.
“Thật ra nếu Bạch Tiểu Tiểu là heo thì cũng sẽ là một bé heo vừa đáng yêu vừa không mập, cũng không sợ bị giết, làm heo tốt biết bao nhiêu.”
Một mình Lạc Hạo Phong ở phía sau lẫm bẩm, lơ đãng liếc mắt đột nhiên nhìn thấy một bóng người quen thuộc đi vào siêu thị, ánh mắt giật mình, kinh ngạc kêu lên: “Hình như tôi vừa mới nhìn thấy Đàm Mục!”
“Đàm Mục?”
Ôn Nhiên ngạc nhiên quay đầu lại nhìn theo hướng chỉ của Lạc Hạo Phong, nào có bóng dáng của Đàm Mục.
Tốc độ của Cố Khải không hề chậm lại, trong chớp mắt đừng nói là Đàm Mục, ngay cả siêu thị kia cũng cách xa: “Hạo Phong, chắc cậu nhìn nhằm rồi, hiện tại Đàm Mục đang ở cao nguyên Thanh Tạng, làm sao lại xuất hiện ở thành phố G được?”
Hiện tại anh chàng đó đang rất tự do đấy!
Lạc Hạo Phong nhíu mày, đôi mắt híp lại: “Thật sự rất giống, tôi không nhìn nhầm đâu.” Làm anh em nhiều năm như vậy sao anh ấy lại có thể không nhận ra Đàm Mục được.
“Đàm Mục là đàn ông, tôi thấy cậu nhìn phụ nữ thì độ chính xác cao hơn đầy!”
Có Khải đùa giỡn, không để ý lời nói của Lạc Hạo Phong.
Ôn Nhiên nhìn chằm chằm vẻ mặt rối rắm của Lạc Hạo Phong, đề nghị: “Hay là chúng ta quay lại cái siêu thị kia nhìn xem, nếu không phải là Đàm Mục thì Lạc Hạo Phong anh sẽ bị trừng phạt nhé?”
“Nếu phải thì sao?”
Lạc Hạo Phong vô thức hỏi, trong lòng đột nhiên cảm thấy có chút không xác định.
“Nếu là anh ấy thì kêu anh ấy cùng nhau ăn cơm, hỏi tại sao đột nhiên trở lại thành phố G, mạnh mẽ lừa tiền cơm của anh ấy.”
Ôn Nhiên nói như chuyện đương nhiên, khóe miệng Lạc Hạo Phong khẽ co rút, trên khuôn mặt tuần tú hiện lên một nụ cười đặc trưng: “Cô nói như thế chẳng phải chỉ muốn tống tiền thôi à, tôi mời hai anh em cô một bữa cơm cũng được mài”
“Anh đoán sai rồi, không phải thế, chỉ là một bữa cơm thôi mà, anh tôi mời được.”
Ôn Nhiên mỉm cười nhìn Lạc Hạo Phong, trong mắt lóe lên tính toán.
Lạc Hạo Phong nhíu mày: “Cô đừng nhìn tôi bằng ánh mắt này, nó làm cho tôi cảm thầy giống như cô bị Tu Trần nhập hồn ấy!”
Có Khải cười, không chen vào.
“Chậc, tại sao không dám, nhưng trước tiên cô phải nói về luật chơi đã, nếu tôi thua thì cô định làm gì?”.