Mi tâm Ôn Nhiên lập tức giãn ra, trên giường bệnh, Bạch Tiểu Tiểu trêu ghẹo: “Nhiên Nhiên, lần này cậu vui rồi chứ, Mặc Tu Trần và cậu có thần giao cách cảm đấy, bên này cậu vừa mới nói muốn xóa video, bên kia anh ấy đã hành động rồi.”
*Ðó là tất nhiên, Tu Trần là chồng của tớ mà, nếu cậu hâm mộ thì nhanh chóng lập gia đình đi.”
Ôn Nhiên không hề ngượng ngùng đáp trả, Mặc Tu Trần cười ha ha, vươn tay ôm cô vào lòng, dường như đã xem hai người còn lại trong phòng bệnh kia thành vô hình, cưng chiều nhìn cô: “Thím Trương vừa gọi điện hỏi chúng ta có muốn trở về ăn cơm hay không, anh đã nói với thím không cần chuẩn bị cơm tối cho chúng ta, tối nay Ôn Cẩm mời khách.”
*Ðó là anh của em, sao em lại không biết?”
“Có nhiều chuyện em không biết lắm, anh ấy mời em nên anh đồng ý thay em.”
Mặc Tu Trần lại bổ sung một câu, Ôn Nhiên nhìn anh rồi quay sang Có Khải: “Anh, tối nay anh có ca trực không?”
Ánh mắt Cố Khải lóe lên, cười nói: “Anh em cũng đã báo trước với anh, tối nay anh không phải trực, lát nữa sẽ đi cùng với hai người, thuận tiện nhìn xem ngôi nhà em ở từ nhỏ đên lớn, anh còn chưa đi qua lân nào cả.”
“Tiểu Tiểu, cậu đi cùng bọn tớ luôn nhé!”
Ôn Nhiên mỉm cười, quay đầu hỏi Bạch Tiểu Tiểu.
Bạch Tiểu Tiểu làm như vô tình liếc qua Cố Khải, thấy ánh mắt sáng ngời của Ôn Nhiên đang nhìn chằm chằm mình liền gật đầu đồng ý: “Được, chỉ là tớ đi đâu cũng phải làm phiền cậu.”
“Tớ lại không chê cậu.” Ôn Nhiên trừng mắt nhìn cô ấy, Có Khải ở bên cạnh thuận miệng hỏi: “Tu Trần, Hạo Phong đâu, anh ấy về nhà rồi à?”
Mặc Tu Trần chậm rãi trả lời: “Muốn biết cậu ấy ở nơi nào chỉ cần một cú điện thoại là xong, anh chàng này thích nhất là ồn ào náo nhiệt, gọi thêm cậu ấy cũng tốt, để anh gọi điện hỏi xem.”
Anh vừa nói vừa lấy điện thoại di động ra bám số của Lạc Hạo Phong.
Nhà họ Ôn.
Lúc Lạc Hạo Phong chạy tới, những người khác đều đã tới rồi.
Ôn Cẩm cùng ba người Cố Khải, Mặc Tu Trần, Bạch Tiểu Tiểu chơi mạt chược trong phòng khách, Ôn Nhiên thì đang hỗ trợ trong bếp.
“Hạo Phong, cậu đến đúng lúc lắm, mau xem giúp Tiểu Tiểu, nếu không đêm nay cô ấy sẽ mắc nợ nhiều đấy.”
Ôn Cảm liếc mắt nhìn Mặc Tu Trần, người nhiều tiền nhất ở trước mặt, chào hỏi Lạc Hạo Phong.
Lạc Hạo Phong nhướng đôi lông mày đẹp trai, sải bước đến sau lưng Bạch Tiểu Tiểu nhìn bài trong tay cô, nói: “Tu Trần, cậu cũng ác quá, muốn thắng thì cũng phải thắng Có Khải với Ôn Cẩm chứ, sao lại làm khó một cô gái thế này, cậu không sợ tối nay về nhà Ôn Nhiên bắt cậu quỳ bàn phím à.”
Mặc Tu Trần hờ hững liếc nhìn anh ấy, tiện tay đánh ra ở cửa đông: “Đừng nói chỉ có một mình Bạch Tiểu Tiểu, cho dù cộng thêm cậu tôi cũng thắng giống vậy.”
“Khoác lác!”
Lạc Hạo Phong lười biếng đáp trả, kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Bạch Tiểu Tiểu: “Tiểu Tiểu, Tu Trần thắng cô bao nhiêu, tôi giúp cô thắng lại.”
Bạch Tiểu Tiểu ngẳắng đầu nhìn anh áy, thấy vẻ mặt tự tin của anh, cô ấy mỉm cười: “Không nhiều lắm, tiền thắng trên bàn anh ấy đều là của tôi, tôi còn mượn anh Ôn một ít tiền.”
Lạc Hạo Phong nhíu mày, ngay sau đó lại giãn ra: “Không sao, lát nữa khiến cậu ấy thua khóc.”
“Ha ha, Hạo Phong, cậu đừng có mạnh miệng, lát nữa mà không thắng được Tu Trần thì xem như cậu mắt hết mặt mũi.”
Cố Khải bày ra dáng vẻ chờ xem chuyện hài, Ôn Cẩm cũng bày ra dáng vẻ lặng lẽ xem kịch hay, Ôn Nhiên đi ra khỏi phòng bếp vừa vặn nghe được lời này của Lạc Hạo Phong liền cười nói: “Lạc Hạo Phong, anh nhất định phải giúp Tiểu Tiểu thắng lại tiền đó.”
Lạc Hạo Phong nhướng cao mày, đắc ý nhìn ba người còn lại, đặc biệt là Mặc Tu Trần: “Tu Trần, cậu xem đi, tôi đã nói cậu đừng có thắng tiền của Tiểu Tiểu, Ôn Nhiên cũng không muốn kìa.”
“Tôi cũng không phải muốn thắng, bài đẹp quá, không thắng không được.”
Dáng vẻ bắt lực không thể làm gì kia của Mặc Tu Trần cho dù nhìn thế nào cũng vô cùng kiêu ngạo.
Anh vừa dứt lời, chuông điện thoại không đúng lúc vang lên..