Ôn Nhiên ngắng đầu, lè lưỡi với Mặc Tu Trần: “Em cũng không biết tại sao em cứ thua.”
Mặc Tu Trần cười xoa đầu cô: “Không sao, lát nữa anh giúp em thắng lại.”
“Tu Trần, tôi và Ôn Cẩm không thể ngăn cản được.
Từ lúc cậu đi Nhiên Nhiên chưa thắng ván nào, cứ như là không chơi thua hét tiền của cậu thì không dừng ấy.”
Lúc này Cố Khải mới nhìn Ôn Nhiên, đôi lông mày của cô dịu dàng và nụ cười trong trẻo, khác hẳn với cô gái lơ đễnh vừa rồi.
Mặc Tu Trần phớt lờ những lời chế giễu của bọn họ, anh dịu dàng nhìn Ôn Nhiên: “Sau khi anh rời đi, mọi người vẫn luôn chơi mạt chược mà chưa ăn cơm sao?”
Ôn Nhiên lắc đầu: “Bọn em đang chờ anh.”
Anh nghe điện thoại xong rồi vội vàng rời đi, cô không hỏi nhưng trong lòng lại thấp thỏm không yên.
“Tôi đã nói để cho cậu một phần mà Nhiên Nhiên không muốn.”
Ôn Cẩm cố ý than thở, nhìn chằm chằm Ôn Nhiên.
Chẳng trách, người ta hay nói con gái lớn trong nhà như quà bom nổ chậm, cô có gia đình nên mọi sự quan tâm đều đổ dồn lên chồng mình.
Mặc Tu Trần kiêu ngạo nhướng mày: “Vẫn là Nhiên Nhiên tốt với tôi nhất.” Ánh mắt anh quét qua Bạch Tiểu Tiểu và Lạc Hạo Phong, đôi mắt híp lại: “Hai người hâm nóng tiền trước đi, sau khi ăn xong sẽ trả lại cho chúng tôi.”
“Giọng điệu oai gớm nhỉ, không biết cậu có bản lĩnh để thắng hay không.”
Lạc Hạo Phong đáp lại một cách khiêu khích, hai người Ôn Cẩm và Cố Khải không thắng cũng chẳng thua đứng ở ngoài cuộc, chỉ mỉm cười xem kịch, không quan tâm đến việc bọn họ thắng hay thua.
Bạch Tiểu Tiểu nhìn đống tiền trước mặt, sau đó cô ấy nhìn Mặc Tu Trần đầy tự tin và kiên quyết, lo lắng lên tiếng: “Lạc Hạo Phong, lát nữa anh không thể chơi thua hết tiền của tôi đâu đáy.”
Lạc Hạo Phong nheo mắt: “Yên tâm đi, có tôi ở đây, không thua được đâu.”
Nhà cũ nhà họ Mặc.
Sau khi Mặc Tu Trần rời đi, Mặc Kính Đằng tìm Mặc Tử Hiên để tính sổ.
Trong phòng khách, bầu không khí thật kỳ lạ.
“Tử Hiên, con thành thật nói đi, có phải con liên lạc với Tiêu Văn Khanh, chuyện Ôn Nhiên không thể sinh con không phải do con điều tra ra mà là con nghe Tiêu Văn Khanh nói, đúng không?”
Ánh mắt sắc bén của Mặc Kính Đằng nhìn chằm chằm Mặc Tử Hiên, suy cho cùng anh ta chột dạ hoặc là nói anh ta không bình tĩnh như Mặc Tu Trần, ánh mắt của anh ta có chút mập mờ.
“Con không có.”
“Không có, con nói Ôn Nhiên không thể có con, vậy chứng cứ là ai nói cho con biết?”
Ánh mắt Mặc Kính Đằng bắn ra tia sắc bén, giọng nói đột nhiên lên cao làm cho thân thể Mặc Tử Hiên giật mình, sắc mặt tái nhợt.
“Là con nghe bác sĩ ở bệnh viện Khang Ninh nói, con đã đồng ý với người ta sẽ không nói cho ai biết chuyện này.”
Mặc Tử Hiên ngẳng đầu lên, để cho mình đối mặt với ánh mắt dữ tợn của Mặc Kính Đằng hết mức có thể.
Trong lòng thầm rủa, không biết vừa rồi tên nham hiểm Mặc Tu Trần kia đã nói gì với Mặc Kính Đằng.
“Tử Hiên, ba vừa nói với Tu Trần rằng ba sẽ không giao công ty cho người khác, đặc biệt là Tiêu Văn Khanh, người đã phản bội ba và kẻ ngoại tình với bà ta Ngô Thiên Nhất, càng sẽ không để bát cứ ai đùa giỡn mình.”
Lời nói của Mặc Kính Đằng khiến Mặc Tử Hiên có chút mờ mịt.
Trong lòng anh ta lại sửng sót.
“Vài ngày trước, Tiêu Văn Khanh xuất hiện ở thành phó B, vết thương trên mặt đều đã lành lại.
Ba không tin bà ta lại không liên lạc với con, nếu con thực sự muốn ở lại công ty thì hãy nói thật cho ba biết.
Nếu để ba phát hiện ra, kết cục của mẹ con ngày đó chính là kết cục của con.”
Nói đến cuối cùng, sự tàn bạo trong mắt Mặc Kính Đằng khiên người ta không khỏi run sợ.
“Con đã nói rồi, bà ấy chưa bao giờ liên lạc với con.”
Mặc Tử Hiên cứng rắn nói, khi bắt gặp ánh mắt khát máu của Mặc Kính Đẳng, trong lòng anh ta sợ hãi, lạnh lùng mở miệng: “Mặc Tu Trần tùy tiện nói vài câu mà ba đã tin, cảm thấy con lừa ba.
Nếu thật sự như vậy thì con không có gì để nói, Mặc Tu Trần và Ôn Nhiên kết hôn lâu như vậy rồi mà không có con đó là sự thật.”.