Cưới Trước Yêu Sau: Mặc Thiếu Sủng Vợ Thành Nghiện

Mặc Tu Trần mím chặt môi mỏng, bắt gặp ánh mắt thăm dò của Cố Khải, thờ ơ nói: “Buổi chiều, Đàm Mục gọi đến, khẳng định Ôn Nhiên không phải là con gái ruột của Ôn Hồng Duệ. Ôn Nhiên thật sự, sớm đã chết vì một căn bệnh cách đây 16 năm rồi.”

Hôm đó Cố Khải đã nghe anh nói qua, anh ta không quá ngạc nhiên khi nghe đáp án này, “Vậy thì Ôn Nhiên này đến từ nơi nào? Một đứa trẻ mồ côi được Ôn Hồng Duệ nhận nuôi?”

Môi Mặc Tu Trần cong lên một vòng cung lạnh lùng: “Không biết, hiện tại cũng không tra được. Ôn Hồng Duệ dường như không muốn mọi người biết thân thế và lại lịch của Ôn Nhiên.”

“Vậy cậu vẫn tin rằng cô ấy là ân nhân cứu mạng của cậu à?”

Cố Khải hỏi, anh ta biết Mặc Tu Trần là một người cứng đầu, chuyện anh đã quyết, ai cũng không thể thay đổi được.

“Có phải hay không, đợi tôi tra rõ sẽ biết thôi.”

Ảnh mắt Mặc Tu Trần sâu và kiên định, anh tin vào cảm giác của chính mình, bao năm qua anh luôn tìm kiếm cô nhóc đó. Những người phụ nữ anh tiếp xúc không phải một hai người, nhưng trong vô số phụ nữ đó, chưa từng có một người đem lại cho anh cảm giác như anh và Ôn Nhiên khi ở bên cạnh nhau.

“Nếu cuối cùng tra được, không phải là cô ấy thì sao?”

Cố Khai khẽ thở dài, khi đó anh ta tin cô gái đã cứu Mặc Tu Trần chính là em gái đã mất tích của anh ta, nhưng bây giờ, Mặc Tu Trần lại thực sự xác định đó là Ôn Nhiên, anh ta lại mù tịt rồi.

Khi hai người đi đến cửa phòng Ôn Cẩm, điện thoại di động của Mặc Tu Trần vang lên.

Anh lấy điện thoại ra, nhìn thấy cuộc gọi, lông mày ưa nhìn bỗng cau lại, một tia kinh tởm lướt qua mắt anh. Bên cạnh, Cố Khải đem mọi biểu hiện của anh vào trong mắt, tò mò thò đầu qua nhìn xem là ai gọi đến.

“Alo!”

“Cậu Mặc hình như tôi bị sốt rồi, rất đau đầu. Anh có thể đến nhà tôi một chuyến không.”

Trong phòng bệnh, Ôn Nhiên nghe thấy tiếng nói ở bên ngoài, quay đầu lại liếc mắt nhìn, không nhìn thấy ai, đợi một hồi liền nói với Ôn Cẩm, đứng dậy đi về phía cửa.

Vừa mở cửa ra liền nhìn thấy Mặc Tu Trần đứng cách đó hai bước, vẻ mặt lạnh lùng đang nói chuyện điện thoại. Bên cạnh anh, Cố Khải mỉm cười với cô, chào hỏi xong thì đi vào phòng.

“Cô cứ ở nhà đợi đi, tôi bảo Tiểu Lưu đi qua.”

Mặc Tu Trần nói xong, liền trực tiếp cúp máy, mặc kệ đối phương có muốn hay không.

Khi anh ngước mắt lên nhìn Ôn Nhiên, sự lạnh lùng trong đáy mắt anh thu lại, toả ra cảm giác ấm áp, anh vừa bấm điện thoại gọi Tiểu Lưu, vừa giải thích với cô: “Là Trình Giai gọi, cô ta nói hình như bị sốt, anh bảo Tiểu Lưu đi qua xem thử.”

Ánh mắt Ôn Nhiên thoáng qua một chút kinh ngạc, tuy rằng cô cảm thấy xót xa cho Trình Gia, lãng phí tâm cơ cố gắng tiếp cận Mặc Tu Trần, đổi lại là sự hờ hững và tàn nhẫn của anh, nhưng trong lòng cô lại là vui mừng.

Mặc Tu Trần đối với những người phụ nữ khác càng tàn nhẫn, cô càng cảm thấy an tâm, không phải đối phó với những người phụ nữ ngưỡng mộ anh, cho dù giữa hai người không có tình yêu, thì ít nhất anh cũng trung thành với hôn nhân của mình.

“Tiểu Lưu, bây giờ cậu đến nhà Trình Gia đi. Nếu cô ta bị sốt thì cậu đưa cô ta đến bệnh viện.”

Điện thoại được kết nối, Mặc Tu Trần thấp giọng ra lệnh, bên kia Tiêu Lưu nghe thấy anh lại để cho cậu ta đến nhà Trình Giai, trong lòng chợt chua xót, mặc cả hỏi: “Cậu chủ lớn, có thể để người khác đi không? ”

Mặc Tu Trần nhíu mày hỏi: “Cậu cảm thấy ngoài cậu ra còn ai thích hợp hơn cậu không.”

“Cậu chủ lớn, Trình Giai nhất định không hy vọng người đến là tôi, người cô ta muốn gặp là anh mà…”

“Thế à, vậy thì tối nay tôi sẽ nói với thím Trương, cậu rất thích cái cô Trương Tiểu Hoa kia, để cậu mau chóng kết hôn.”

Mặc Tu Trần nhếch lên khóe miệng, rất chân chính mà uy hiếp.

“Cậu chủ lớn, anh đừng như vậy mà, tôi đi, tôi đi là được chứ gì, hễ sau này Trình Giai tìm anh, tôi đều sẽ đi.”

Lúc Tiểu Lưu nghe đến muốn gả Trương Tiểu Hoa cho cậu ta, cậu ta sợ tới mức toát mồ hôi lạnh, so với lấy Trương Tiểu Hoa, cậu ta thà đi giải quyết phiền phức cho cậu chủ lớn còn hơn.

“Được rồi, đi ngay đi!”

Khóe miệng Mặc Tu Trần nở một nụ cười hài lòng, trị Tiểu Lưu ấy à, dễ như ăn cháo.

***

Mười giờ tối, trong phòng ngủ chính tinh tế nhưng không kém phần ấm áp, ánh đèn pha lê chiếu sáng mọi ngóc ngách.

Khi tiếng mở cửa phòng tắm truyền vào tai cô, Ôn Nhiên đang dựa vào đầu giường, trái tim lệch một nhịp mà không thể giải thích được, cô khẽ siết chặt ngón tay cầm cuốn tạp chí, cùng ngủ với Mặc Tu Trần mấy đêm nay, cô vẫn không thể bình tĩnh như thường được.

Khi anh đến gần, không khí xuyên qua chóp mũi được thay thế bằng hơi thở nam tính trong trẻo và gợi cảm của anh, khi anh thở tràn vào thùy phổi, tan vào máu của cô..

Nhịp tim cô loạn nhịp là vì anh.

“Buồn ngủ à?”

Mặc Tu Trần bước đến bên giường, cầm lấy tạp chí trong tay cô, mở chăn lên giường, động tác rất tự nhiên mà đem cô ôm vào lòng, thân thể Ôn Nhiên vẫn như mấy đêm trước, hơi cứng đờ.

Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của cô ngay lập tức đỏ bừng.

Trông giống như một quả đào tiên quyến rũ, khiến người ta chỉ muốn cắn một miếng.

“Khi nào thì em mới thích ứng được?”

Mặc Tu Trần khẽ thở dài ở trên đỉnh đầu cô, anh khế kéo cô ra, dùng ánh mắt sâu thẳm nhìn cô.

Khoảng cách quá gần, hơi thở cả hai đều quấn vào nhau, tim của Ôn Nhiên càng đập nhanh hơn, “Khả năng thích ứng của tôi hơi chậm.”

Cô tự bào chữa cho mình, ánh mắt anh quá sâu, cô không dám nhìn anh, ánh mắt dừng lại trên đôi môi mỏng gợi cảm của anh, cảnh hôn anh không khỏi hiện lên trong đầu cô.

Trái tim cô run lên, cô vô thức mím môi.

“Ôn Nhiên!”

Mặc Tu Trần nhìn thấy ánh mắt căng thẳng của cô, trong lòng bất giác hiện lên từng tầng mềm mại, ngay cả giọng nói cũng thấm vào một chút dịu dàng.

Ôn Nhiên ngẩng đầu, ánh mắt phản chiếu ánh sáng pha lê, sáng rực như sao, phản chiếu rõ ràng chính mình trong mắt cô, anh nhìn chính mình trong mắt cô, chợt vui vẻ cười.

“Sao anh lại cười?”

Ôn Nhiên khó hiểu hỏi.

“Em có nhớ anh đã nói gì với em chiều nay không?”

Mặc Tu Trần không trả lời câu hỏi, lòng bàn tay to khỏe nắm chặt lấy bả vai cô, khóe miệng nở nụ cười mê người.

“Lời nào?”

Ánh mắt Ôn Nhiên xẹt qua, giả ngốc hỏi.

Mặc Tu Trần dừng lại trên khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của cô, ánh mắt mang theo thâm thúy, giọng nói khẽ ngạc nhiên nói: “Anh đã nói, sẽ không để cho em cả đời này làm góa phụ, không phải nói cho có.”

Trái tim Ôn Nhiên kịch liệt run lên!

Cô nhìn vào đôi mắt sâu và nóng bỏng của Mặc Tu Trần, không phải tối nay anh muốn cái đó chứ? Dì cả của cô vẫn chưa hết, nghĩ đến đây, cô hoảng sợ nhìn sang chỗ khác, lắp bắp nói: “Cái đó, dì cả của tôi vẫn chưa hết, tối nay, không được.”

Mặc Tu Trần híp mắt nhìn dáng vẻ vừa lo lắng vừa đáng yêu của cô, anh đột nhiên muốn trêu chọc cô:

“Hôm nay đã mấy ngày rồi, chẳng lẽ còn muốn mấy ngày nữa à?”

Ôn Nhiên mở to hai mắt, anh lại cư nhiên hỏi cô một câu như vậy.

Thường thì năm ngày cô sẽ kết thúc, hôm nay cũng gần hết rồi, nhưng làm sao cô có thể nói với anh, hôm nay cô sẽ hết chứ, mặc dù cô cũng nghĩ đến việc giúp anh chữa khỏi bệnh, nhưng cô vẫn chưa sẵn sàng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui