Dường như cảm nhận được ánh mắt Mai Thùy Hân, Trần Hoàng Kiên đột nhiên quay đầu nhìn về phía cô.
Mai Thùy Hân hoảng hốt, xoay người lại theo bản năng, cô bỏ lại quyển sách trong tay rồi bỏ chạy.
“Cô ơi, sách của cô.” Trần Hoàng Kiên lễ phép gọi một tiếng.
Đầu óc Mai Thùy Hân trống rỗng, cô không biết phải chạy đi đâu mới được.
Giây phút này, cô có mặt mũi nào gặp Trần Hoàng Kiên chứ?
Vẫn may bên cạnh có một giá sách cao lớn, Mai Thùy Hân cuống quýt trốn sau giá sách đó, tim đập kịch liệt hơn bao giờ hết!
Tiếng bước chân truyền đến.
Trái tim Mai Thùy Hân sắp nảy lên tới cổ họng rồi, trong lòng bàn tay cô đẫm mồ hôi.
Lúc lâu sau, bên một giá sách khác luôn duy trì im lặng, an tĩnh tới mức có thể nghe thấy tiếng ong ong của điều hòa.
Mai Thùy Hân nghe thấy có người đang hỏi đầy khó hiểu: “Tổng giám đốc, quyển sách này có vấn đề gì sao? Vì sao ngài nhìn nó mãi vậy?”
Giọng nói ấm áp của Trần Hoàng Kiên truyền vào tai cô: “Không có gì, nhớ tới một người bạn thôi.”
Bạn….
Mai Thùy Hân che miệng lại, nước mắt bỗng lã chã rơi xuống.
Anh Hoàng, anh, vẫn còn nhớ cô sao?
Anh chưa quên cô….
đúng không?
“Không phải là bạn gái trước của Tổng giám đốc chứ?” Bên cạnh có người thử đùa đùa thăm dò.
“Nói bậy gì đấy? Tổng giám đốc sắp đính hôn rồi!” Một người khác phản bác lại.
“Thật vậy sao? Định ngày chưa? Tới lúc đó chúng tôi phải tặng phong lì xì thật dày mới được.” Người xung quanh nhốn nháo nịnh hót.
Trần Hoàng Kiên chỉ cười cười dịu dàng, anh không nói gì mà đặt sách về giá sách.
“Đi thôi, tổng giám đốc Trần, tôi tiếp tục dẫn ngài lên lầu kiểm tra.”
“Được.”
Một lúc sau, bước chân của nhóm người dần đi xa.
Anh ấy sắp đính hôn rồi?
Lồng ngực cô đột nhiên đau nhức vô cùng, giống như bị một con dao nhọn cắt qua, tựa hồ nghe thấy được tiếng máu đang chảy ra ngoài.
Nước mắt cô rơi xuống không thể khống chế được.
Lưng Mai Thùy Hân dựa lên giá sách khóc không ra lời, nỗi đau từ trong lồng ngực từng giọt từng giọt tràn lan như muốn nuốt trọn lấy cơ thể cô.
Chuông điện thoại vang lên, Mai Thùy Hân lau nước mắt, hắng hắng giọng, cố gắng để mình nghe như không có chuyện gì.
“Alo! Tôi….” Lời còn chưa nói hết đã nghe thấy tiếng gào thét truyền đến từ đầu dây bên kia của Trịnh Thiên Ngọc:
“Mai Thùy Hân! Cô đi chết ở đâu đấy hả!”
….
Hắn nói chuyện có cần khó nghe vậy không?
Mai Thùy Hân vừa lau nước mắt còn sót lại bên mặt, vừa nói như không có việc gì, “Tôi tùy tiện dạo quanh thôi.
Anh vẫn ở chỗ đó sao? Tôi tới tìm anh.”
Cửa hàng đồ chơi tình dục, cô thật sự không muốn bước vào nơi đó, quá mất mặt.
Trong điện thoại yên lặng trong khoảnh khắc, giọng nói lạnh buốt lại vang lên lần nữa: “Cô khóc cái gì?”
Mai Thùy Hân lập tức ngây người, kinh ngạc nhìn bốn phía.
Cô thấy Trịnh Thiên Ngọc đang đứng bên giá sách sau lưng nhìn cô.
Tai hắn đeo dây nghe bluetooth, hai tay mỗi bên xách mấy túi mua hàng, xem ra là ở cửa hàng kia có được thu hoạch.
“Tôi….” Mai Thùy Hân nghẹn lời, cô không biết nên trả lời thế nào, chỉ đành cúi đầu bối rối lau vệt nước mắt trên mặt.
Người đàn ông này….
rõ ràng đứng sau lưng cô, vì sao vẫn gọi điện thoại? Cố ý xem chuyện cười của cô sao?
Không biết vừa rồi hắn có thấy Trần Hoàng Kiên không…
Mai Thùy Hân dò xét nhìn về phía Trịnh Thiên Ngọc.
Cô không nhìn ra bất cứ cảm xúc gì từ ánh mắt Trịnh Thiên Ngọc.
Vẫn may, Mai Thùy Hân vụng trộm thở phào nhẹ nhõm.
Chắc hắn chưa gặp Trần Hoàng Kiên, nếu không hắn sẽ không có vẻ mặt này.
Trịnh Thiên Ngọc sải bước đi về phía Mai Thùy Hân, hắn nghiêm mặt, đáy mắt sâu thẳm như đầm nước lạnh: “Sao lại khóc?”
“À, không có gì.
Tôi….
tôi, bỗng nhiên có hạt cát bay vào mắt….” Mai Thùy Hân vừa lau nước mắt vừa nói năng lộn xộn.
Trên hàng lông mi dài của cô còn đong đầy nước mắt, khuôn mặt nhỏ trắng bệch mang theo vẻ tuyệt vọng, nhìn khá điềm đạm đáng yêu, so với hình ảnh con mèo nhỏ hoang dã nhe nanh múa vuốt lúc bình thường của cô không hề giống nhau.
“Quy tắc tình nhân điều thứ ba.
Vĩnh viễn không được nói dối tôi.
Cô quên rồi?” Đôi mày rậm của Trịnh Thiên Ngọc lại nheo lại đầy nguy hiểm.
.