Quần áo ướt đẫm đính vào trên thân lành lạnh, lúc đứng dậy Mai Thùy Hân chỉ cảm thấy xương sống thắt lưng không còn cảm giác gì nữa, bụng dưới có chút căng tức hơi đau.
Trong lòng cô âm thầm lo lắng, cừu hận đối với Trịnh Thiên Ngọc xông lên đầu, hắn biết rõ cô đang mang thai nhưng vẫn cố ý bắt một người phụ nữ có thai làm loại chuyện này, đúng là thật sự không có chút nhân tính nào! Trong lòng Mai Thùy Hân mắng Trịnh Thiên Ngọc không bằng chó.
Leo lên trên giường nằm nghỉ ngơi một hồi, đau đớn ở bụng dưới đã giảm bớt rất nhiều, lúc này Mai Thùy Hân mới yên lòng lại.
Đoán chừng nguyên nhân là do hay xoay người cộng thêm mệt nhọc.
“Tiểu bảo bối, mẹ có lỗi với con.” Mai Thùy Hân lòng chua xót một trận.
Những người phụ nữ có thai khác đều giống như nữ hoàng, người được cả nhà tỉ mỉ chăm sóc một chút việc nặng cũng không cho làm sợ tiểu bảo bối trong bụng có bất kỳ sơ suất nào, nhưng tiểu bảo bối của Mai Thùy Hân cô ngoại trừ chính cô căn bản không có người nào thương yêu.
Sâu trong nội tâm Trịnh Thiên Ngọc luôn ước gì đứa bé này biến mất đi! Mai Thùy Hân đột nhiên rùng mình một cái, bắt cô làm việc nhà nặng nề như thế đại khái chính là muốn ép bảo bối trong bụng của cô mệt mỏi sinh non!
Phải trốn đi, nhất đinh phải trốn! Chờ cha làm phẫu thuật xong cô sẽ nghĩ biện pháp mang cha cùng nhau trông khỏi thành phố này.
Ở lâu bên cạnh Trịnh Thiên Ngọc nguy hiểm càng nhiều thêm một phần.
Mai Thùy Hân âm thầm ở trong lòng lêm một kế hoạch chạy trốn.
May mắn là trên phương diện ăn uống Trịnh Thiên Ngọc trước giờ cũng không làm khó Mai Thùy Hân, Mai Thùy Hân muốn ăn cái thì liền ăn cái đó, thời gian cô mang thai dinh dưỡng coi như cũng không tệ.
Có đôi khi Trịnh Thiên Ngọc cũng sẽ giở giọng châm chọc nói: “Cô nhìn cái bộ dáng này của cô đi, nạn dân Châu Phi nhìn còn đỡ hơn cô, sau này nhất định phải ăn nhiều một chút cho tôi, nếu không người khác lại tưởng rằng Trịnh Thiên Ngọc tôi cắt xén khẩu phần lương thực của người giúp việc.”
Mấy ngày nay thời tiết đều rất tốt.
Một hôm trời xế chiều, Trịnh Thiên Ngọc ngồi nhìn ra bể bơi ngoài cửa sổ đột nhiên lại gọi Mai Thùy Hân tới nói: “Đi đem tháo hết nước ở bể bơi đi sau đó đem cọ rửa sạch sẽ một chút, buổi tối tôi muốn bơi lội.”
“Được.” Mai Thùy Hân nhìn bể bơi rộng lớn chỉ cảm thấy trong đầu căng dây cung ẩn ẩn đau nhức.
Thoát hết nước trong hồ bơi xong, Mai Thùy Hân cầm bàn chải và lọ nước tẩy xuống bể bơi bắt đầu cọ rửa.
Cô khom người lau đi lau lại rửa sạch thành bể bơi, cọ rửa một lúc liền có chút không chống đỡ được nên tựa vào thành bể bơi nghỉ một lát, lại mở khóa vòi nước đem chỗ vừa rồi cọ rửa qua cho sạch sẽ.
Mặt trời chậm rãi lặn về phía tây, mặt trời trên bầu trời giống như một vòng đỏ khổng lồ.
Ánh mặt trời màu vỏ quýt chiếu lên vườn hoa vẩy ra ánh sáng nhu hòa ấm áp nhưng Mai Thùy Hân chỉ cảm thấy cả người phát lạnh, lúc cọ rửa bốn vách thành bể bơi không khống chế tốt cường độ nên nước thường xuyên tràn ra tung tóe ướt quần áo của cô.
Đã đến thời gian làm cơm tối, Mai Thùy Hân không dám tiếp tục trì hoãn, nhìn một chút chỗ bể bơi cần phải quét dọn, thở dài, tới phòng bếp chuẩn bị cơm tối.
Không kịp thay quần áo ẩm ướt trên người, Mai Thùy Hân vội vàng rửa tay một cái liền bắt đầu rửa rau, thái thịt.
Trịnh Thiên Ngọc luôn luôn thích ăn đồ ăn thanh đạm nhưng hôm nay vậy mà lại muốn ăn món Tứ Xuyên thật là cay, nhưng cái này chính là hợp với tâm ý của Mai Thùy Hân, bây giờ cô rất thích ăn món ăn có vị cay, bởi vì Trịnh Thiên Ngọc ăn thanh đạm nên cô thực sự rất thèm đành phải mua bình tương ớt đặt ở phòng bếp, lúc muốn ăn liền đi múc mấy muôi.
Tối nay nước ở bể bơi vô cùng lạnh buốt, giá lạnh theo hai tay truyền đến toàn thân lại thêm quần áo trên người ẩm ướt, lúc Mai Thùy Hân thái thịt đã hắt xì mấy cái liền.
Một đĩa đậu hũ Ma Bà, một con cá luộc, một nồi gà, một bát canh sò.
Trải qua khoảng thời gian rèn luyện này, tay nghề của Mai Thùy Hân đã khá hơn rất nhiều.
Một bàn đồ ăn tê cay thơm lừng ở dưới ánh đèn tản ra màu sắc xinh đẹp, sắc đỏ rực cộng thêm mùi thơm nóng bỏng, Mai Thùy Hân đã không kịp chờ đợi muốn ăn như gió cuốn!
.