Mai Thùy Hân dọn xong bộ đồ ăn liền đi đến phòng làm việc gọi Trịnh Thiên Ngọc ăn cơm.
Trịnh Thiên Ngọc đang nói chuyện với ai đó qua video, dường như tâm tình của hắn không được tốt lắm, Mai Thùy Hân nhìn lén một chút thấy trên màn hình máy vi tính là một người đàn ông trung niên rất quý phái.
Thấy Mai Thùy Hân tiến đến, Trịnh Thiên Ngọc vội vàng đóng video lại, sắc mặt âm trầm nhìn chằm chằm Mai Thùy Hân: “Ai cho phép cô tùy tiện vào đây?”
Mai Thùy Hân ấp úng nói: “Vừa rồi tôi có gõ cửa nhưng không thấy anh trả lời, tôi tưởng là anh đã đồng ý cho tôi đi vào.”
Ánh mắt lợi hại của Trịnh Thiên Ngọc đảo qua mái tóc dài còn chưa khô của Mai Thùy Hân: “Bể bơi dọn sạch sẽ rồi sao?”
Thật sự là hết chuyện để nói, Mai Thùy Hân tự nhận không may.
“Vẫn chưa, nhưng sau bữa cơm chiều tôi sẽ mau chóng dọn sạch sẽ.”
Trịnh Thiên Ngọc lạnh lùng hừ một tiếng, đứng người lên theo Mai Thùy Hân xuống lầu.
Mai Thùy Hân nhẹ nhàng thở ra.
Cũng may Trịnh Thiên Ngọc không nổi trận lôi đình.
Nhìn khuôn mặt không vui của Trịnh Thiên Ngọc, Mai Thùy Hân quyết định cô gắng ít nói đi một chút, nói nhiều sai nhiều.
Mới vừa ngồi xuống ở bên cạnh bàn ăn, bụng Mai Thùy Hân liền phát ra một trận âm thanh “Ục ục” vang dội, Trịnh Thiên Ngọc nghiêng mắt nhìn qua, ánh mắt kia nói không rõ là khinh bỉ hay là chế giễu, Mai Thùy Hân quẫn bách đến mức mặt đỏ rần: “Bảo bối à, mẹ biết con đói bụng nhưng con cũng đừng kêu lớn tiếng như vậy chứ!” Mai Thùy Hân đem trách nhiệm đều đổ cho tiểu bảo bối trong bụng.
Thấy Trịnh Thiên Ngọc cầm lấy thìa bắt đầu múc canh uống, Mai Thùy Hân vội vàng cầm đũa, đồ ăn tươi ngon lại còn cay nóng, đây chính là bữa cơm cô khát vọng từ lâu rồi!
Đậu hũ Ma Bà ăn ngon, cá luộc ăn cũng ngon, món gà ăn cũng tốt! Mai Thùy Hân toàn tâm toàn ý ăn, ăn đến mức mặt mày hớn hở, tràn đầy phấn khởi.
Đến khi ăn gần no rồi Mai Thùy Hân mới thả chậm tiết tấu, lúc ngẩng đầu nhìn lên thấy đĩa trước mặt Trịnh Thiên Ngọc vẫn sạch sẽ, dường như ngoại trừ canh sò, hắn cũng chưa ăn cái gì.
“Ôi, sao anh lại không ăn?” Mai Thùy Hân trong miệng đang ăn gà, nói không rõ hỏi Trịnh Thiên Ngọc.
Trịnh Thiên Ngọc lạnh nhạt khẽ dựa lên ghế dựa: “Nhìn cô ăn là đủ rồi.
Cô là quỷ chết đói đầu thai sao? Hây là Trịnh Thiên Ngọc tôi không cho cô ăn no sao? Tướng ăn thật khó nhìn!”
Mai Thùy Hân le lưỡi, hình như cô ăn quá nhanh rồi, làm việc từ trưa đến tận chiều đều là việc tốn thể lực nên đã sớm đói bụng, lại thêm hôm nay đều là đồ ăn cô thích ăn, không ăn nhiều mới là lạ chứ!
Trịnh Thiên Ngọc quăng lại một câu: “Ngày mai lại làm món cay Tứ Xuyên đi!” Sau đó liền phơi phới đi lên lầu, chỉ để lại Mai Thùy Hân đang trợn mắt há hốc mồm ở đó.
Cái đầu nhỏ của Mai Thùy Hân phi tốc chuyển động: “Hình như hắn không hề thích ăn cay chút nào vì sao ngày mai còn bảo mình làm món cay Tứ Xuyên? Chẳng lẽ hắn phát hiện mình thích ăn cho nên cố ý chiều theo mình sao?”
Ngay lập tức cô lắc đầu phủ định ý nghĩ của mình, Trịnh Thiên Ngọc loại người này làm sao có thể để ý chết sống của người khác chứ! Hắn không có khả năng chăm sóc mình như vậy!
Nghĩ nửa ngày, nghĩ mãi mà không rõ, Mai Thùy Hân đành không thèm nghĩ nữa.
Hiện tại bày ở trước mặt cô còn một chuyện quan trọng nhất, là trước khi cậu chủ Trịnh phát cáu phải nhanh chóng đem bể bơi quét dọn sạch sạch sẽ.
Đèn đường phát ra ánh sáng lành lạnh, khoảng sáng giống như một cái lồng thủy tinh đem ánh đèn kia nhốt chặt, chung quanh bể bơi cũng đều mơ màng âm thầm, cây cối im lìm giống như là một đoàn sương mù mông lung, chung quanh hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có mấy con côn trùng trong bụi cỏ phát ra tiếng kêu dài dài ngắn ngắn khiến tất cả càng thêm cô tịch.
Mai Thùy Hân mặc ủng đi mưa cồng kềnh ở trong bể bơi ra sức quét dọn, cánh tay càng ngày càng mỏi, cổ tay càng ngày càng đau, một chút hơi nóng lúc nãy mới cơm nước xong xuôi dường như biến mất không còn sót lại chút nào, cô chỉ cảm thấy cả người rất lạnh, một chút sức lực cũng không có.
Mai Thùy Hân mệt bở hơi tai bò từ đáy bể bơi lên trên mặt đất, cô đã mệt tới mức thở hổn hển từng ngụm từng ngụm.
Một cơn gió lạnh thổi qua, cô lạnh cóng đến mức run lẩy bẩy.
Nhìn bóng đêm quạnh quẽ nơi này, tất cả ủy khuất đều hóa thành bi thương, nước mắt từng hạt lớn rơi xuống.
Cô co người lên tựa ở trên cây cột đèn đường cạnh bể bơi, bi thương đến cực điểm, nhưng lại không nguyện ý khóc lớn tiếng lên mà chỉ dùng tay che miệng lại, phát ra tiếng nức nở trầm muộn.
.