Mai Thùy Hân nhấc tay lên xem đồng hồ để che giấu sự hoảng loạn trong ánh mắt: “Anh Hoàng Kiên, em thấy hơi mệt, muốn nghỉ sớm một chút.”
Nỗi thất vọng tràn trề thoáng vụt qua trong ánh mắt Trần Hoàng Kiên, nỗi thất vọng ấy cứ như cây thương dài sắc bén đâm xuyên qua sự ngụy trang kiên cường của Mai Thùy Hân, cô quay người đi rồi gắng sức mở to hai mắt.
Mở to mắt tra thì nước mắt sẽ không dễ dàng chảy xuống nữa.
Mở to mắt ra có thể nhìn thế giới này rõ ràng hơn, nhìn cho rõ một đứa tình nhân thì không thể nào có được người đàn ông hoàn hảo như Trần Hoàng Kiên.
“Thùy Hân…” Vòng eo thon thả được ôm lấy lần thứ hai, Trần Hoàng Kiên ôm lấy cô từ đằng sau.
Cái ôm này rất đỗi nhẹ nhàng, nhẹ nhàng đến mức gần như không cảm giác được, nhưng lại khiến cho những giọt nước mắt Mai Thùy Hân nén nhịn rất lâu tuôn trào.
Mai Thùy Hân run rẩy giơ hai tay lên đấy ngón tay đang đặt trên eo cô của Trần Hoàng Kiên ra, chầm chậm gỡ từng ngón từng ngón một, dường như thứ cô đang gỡ không phải là ngón tay mà là trái tim đang run lên vì đau đớn của mình.
Cố gắng giữ cho giọng nói của mình trở nên lạnh lùng và cứng nhắc, Mai Thùy Hân nói từng chữ: “Anh Hoàng Kiên, anh mau về đi, Chắc chắn chị Lương đang đợi anh đấy.”
Mai Thùy Hân bắt buộc phải dốc hết toàn sức lực mới nén được cơn nghẹn ngào trong yết hầu.
“Thùy Hân, xin lỗi, anh cứ nghĩ không tìm được em nữa.
Bởi thế anh mới đính hôn với cô ấy.
Xin lỗi em…” Giọng nói của Trần Hoàng Kiên đong đầy vẻ áy náy, tại anh không tốt, anh không nên nản lòng tuyệt vọng sớm đến nhường này, anh không nên thỏa hiệp với ông nội.
Anh đã vất vả tìm cô suốt ba năm nên nào có muốn buông tay, nếu thật sự buông tay cô thì có thể anh lại phải đợi thêm ba năm nữa.
“Anh Hoàng Kiên, đừng như vậy…” Mai Thùy Hân đã không khống chế nổi giọng nói run rẩy của mình nữa.
Trần Hoàng Kiên, sao anh không buông tay? Anh đừng ôm em nữa.
Ý chí của em không mạnh mẽ như vậy đâu, một phút nữa thôi thì lớp ngụy trang của em sẽ sụp đổ mất.
Mai Thùy Hân cắn chặt môi, máu thấm ra từ khóe môi, chỉ có cái đau khắc vào xương cốt như vậy mới có thể làm cô khống chế cơn kích động muốn quay lại ôm chầm lấy anh và không nói với anh rằng ba năm nay cô vẫn luôn nhớ nhung anh…
Trần Hoàng Kiên ôm Mai Thùy Hân thật chặt, cứ ôm cô mãi không buồn quan tâm đến thứ gì khác giống như đây là thứ duy nhất anh không nguyện ý buông tay.
Mai Thùy Hân cúi đầu, không để nước mắt nhỏ xuống tay anh, nhưng lại bị chiếc nhẫn trên ngón áp út của anh làm chói mắt.
Nhẫn đính hôn đại diện cho lời thề và tình yêu, giống như ánh sáng chói chang làm mắt cô đau nhói.
Cô bắt buộc phải kiềm chế chính mình, cho dù có đau đớn hơn nữa, có lưu luyến hơn nữa cũng phải khống chế chính mình.
Trần Hoàng Kiên, cuối cùng không phải là của cô nữa rồi.
“Anh Hoàng Kiên… Em đã có bạn trai rồi.” Giọng nói của Mai Thùy Hân rất lạnh nhạt, rất bình tĩnh, chỉ có đôi vai run rẩy ấy tiết lộ bí mật của cô mà thôi.
Cơ thể Trần Hoàng Kiên chợt chấn động, hai tay chậm rãi buông lỏng ra rồi đứng phía sau lưng cô, đột nhiên giọng nói của Trần Hoàng Kiên lại khàn khàn, giọng nói dịu dàng êm ả ấy chợt trở nên khàn khàn ảm đạm, giống như sinh mạng vụt tắt trong nháy mắt: “Xin lỗi em…”
Mai Thùy Hân cười nhạt: “Không sao đâu.”
Thật sự không sao hết, anh Hoàng Kiên, anh không cần phải xin lỗi, đều đã qua cả rồi, tất cả mọi chuyện đều đã thay đổi trong ba năm lỡ làng này rồi.
Mai Thùy Hân nào có còn đáng yên đơn thuần như tờ giấy trắng năm ấy nữa, trên người cô ấy đã có rất nhiều bí mật nhiều thứ không thể chịu nổi.
Anh không thể đợi cô mãi được, mà cô cũng không thể thủ thân như ngọc trong ba năm này.
Bọn họ không ai nợ ai, bỏ lỡ rồi chính là bỏ lỡ rồi mà thôi.
Giúp đỡ nhau sống mòn, chi bằng đường ai nấy bước, đường ai nấy bước đi thôi, như thế rất tốt, Trần Hoàng Kiên, như thế tốt lắm.
Mai Thùy Hân cố gắng nặn ra nụ cười mỉm với Trần Hoàng Kiên, nhưng vẫn cảm thấy tâm trạng mình buồn bực đến hoảng hốt, trước giờ cô chưa từng trải qua nỗi đau đớn ấy, giống như có tảng đá đè nặng trong lòng, đôi mắt chua xót khôn cùng.
Điện thoại của Mai Thùy Hân nằm lông lốc trên ghế sô pha, Trần Hoàng Kiên đi qua cầm nó lên rồi nhập một dãy số.
“Thùy Hân, đây là số điện thoại bí mật của anh, người biết số điện thoại này không vượt quá bốn người, em nhớ phải gọi cho anh đấy.”
Nhìn thấy Trần Hoàng Kiên nghiêm túc nhập dãy số ấy vào, ánh mắt Mai Thùy Hân lại hơi mơ hồ, cô lưu luyến nhìn bóng lưng của anh, thật thẳng, thật anh tuấn và nho nhã.
Cô muốn ghi lại anh của giờ phút này vào trong lòng mình, mỗi một động tác của anh, mỗi một biểu cảm nhỏ nhặt đều phải nhớ cho thật kỹ.
Đây có thể là lần cuối cùng bọn họ gặp mặt nhau.
Bọn họ đi trên những con đường khác nhau, anh đi đường anh, cô đi đường cô, quên đi đối phương từ đây, sống tiếp cuộc đời của mình.
Dãy số dài đến đâu đi chăng nữa cũng có lúc nhập xong, 11 con số điện thoại, có nhập chậm đến đâu đi chăng nữa thì cũng có lúc nhập xong, cũng chỉ có thể ở cạnh nhau hơn 2 giây mà thôi, buổi tiệc có linh đình đến đâu đi chăng nữa cũng có lúc phải tàn.
Một giây trước khi cửa phòng sắp sửa đóng lại, Trần Hoàng Kiên giơ tay chặn cửa lại, anh thấp giọng hỏi: “Anh ta có đối xử tốt với em không?”
Mai Thùy Hân cắn môi, cô cảm thấy mình không thể trả lời nổi câu hỏi của Trần Hoàng Kiên.
Trịnh Thiên Ngọc có đối xử tốt với cô không?
Đối xử tốt với cô không à? Hắn ngang ngược độc tài biến cô thành tình nhân không nhìn thấy ánh sáng, hắn ta bạo lực hà khắc, trên người cô thường có vết thương do hắn để lại.
Đối xử tốt với cô không ư? Cô lên cơn sốt, hắn thức chăm cô cả đêm, cô mang thai đứa trẻ của người đàn ông khác trong bụng, hắn cũng không ép cô bỏ nó.
Rốt cuộc Trịnh Thiên Ngọc có tốt với cô không?
Mà bây giờ không phải lúc để quấn quýt câu hỏi này, hiện giờ cô phải đuổi Trần Hoàng Kiên đi.
Anh đã ở đây lâu quá rồi, nếu Trịnh Thiên Ngọc trở về lại gây ra phiền phức.
Cô không muốn Trịnh Thiên Ngọc gặp Trần Hoàng Kiên, đồng thời cũng không muốn Trần Hoàng Kiên gặp Trịnh Thiên Ngọc, cô chỉ là con chim hoàng yến bị bao dưỡng mà thôi, lông vũ đã rụng hết từ ba năm trước rồi.
Cô ngẩng đầu lên nở nụ cười ngọt ngào, giọng nói Mai Thùy Hân vừa nhẹ nhàng vừa hạnh phúc: “Anh ấy đối xử với em tốt lắm!”
Gương mặt trắng bệnh của Trần Hoàng Kiên mỉm cười thật lòng, anh vươn tay vuốt tóc cô: “Thùy Hân, xem ra em sống rất hạnh phúc, có thế đàn anh cũng yên tâm rồi.”
Cô gái bé nhỏ mỉm cười ngọt ngào với anh hồi ba năm trước: “Anh Hoàng Kiên tốt với em quá!”
Nay đã đổi thành người khác đối xử tốt với cô ấy rồi, có điều như vậy cũng tốt.
Thùy Hân hạnh phúc là được, Thùy Hân được hạnh phúc mới chính là hạnh phúc lớn nhất của anh.
Trần Hoàng Kiên lại mỉm cười, đến lúc ra đi rồi.
Anh giơ tay nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Mai Thùy Hân, đôi mắt dịu dàng ấy gắng giấu đi hết mọi lưu luyến rồi dịu dàng nói lời tạm biệt với cô: “Thùy Hân, tạm biệt.”
Mai Thùy Hân lặng lẽ nhìn Trần Hoàng Kiên, giọng nói rất đỗi bình tĩnh: “Tạm biệt anh Hoàng Kiên.”
Cánh cửa chầm chậm đóng lại, lúc bóng dáng Trần Hoàng Kiên hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt của cô, nước mắt của cô mới tuôn rơi lã chã rồi ngồi co quắp bên cánh cửa, dường như mọi sức lực trong cơ thể cô đều biến mất hết cả, yếu ớt đến mức không đứng vững được.
Hóa ra gặp mặt anh Hoàng Kiên một lần lại đau đớn đến nhường này.
Tiêu hao hết thảy sức lực, cố gắng nén nước mắt, nén cảm giác kích động muốn ôm chầm lấy anh.
Cô vòng tay ôm lấy mình rồi vùi đầu thật sâu vào khuỷu tay, Mai Thùy Hân khóc không ra tiếng thế nhưng lại đau đến nát tan cõi lòng.
Điện thoại chợt đổ chuông.
Mai Thùy Hân vội vã lau nước mắt rồi đi nghe máy.
“Xin chào! Xin hỏi cô có phải là cô Mai không?” Giọng nói êm tai của một người đàn ông cất lên từ đầu dây bên kia.
“Là tôi, xin hỏi anh là?”
“Cô Mai, tôi là Bùi Tuấn, là bạn của Thiên Ngọc, cô có thể đến quán bar Bóng Đêm một chuyến không? Thiên Ngọc say mèm rồi, cô mà không đến cậu ta sẽ đập nát quán bar của tôi mất.”
“Cần tôi qua đó luôn à? Tôi kêu tài xế qua đón anh ta được không?” Hiện giờ tâm trạng của Mai Thùy Hân đang rất tệ, cô muốn tắm nước nóng rồi trèo lên giường ngủ một giấc.
“Không phải cô không được đâu, cậu ấy cứ gọi tên cô mãi thôi.
Tôi lướt điện thoại của cậu ta mới tìm được số của cô đấy.
Cô Mai, xin cô giúp tôi đi.”
Bùi Tuấn bên kia đầu dây hết sức tò mò về giọng nữ lành lạnh này.
Rốt cuộc là cô ấy là người thế nào mà lại khiến mà lại khiếp cho sếp tổng Trịnh cương quyết khó thuần này chạy đến quán bar của anh ta mua say?
Tửu lượng của Trịnh Thiên Ngọc không tệ, trước giờ cậu ta cũng hạn chế uống rượu, quen biết nhau nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên Bùi Tuấn nhìn thấy bạn mình uống say túy lúy thế này, xem ra cô gái ấy chiếm phân lượng không hề nhỏ trong lòng Trịnh Thiên Ngọc.
Bùi Tuấn tò mò về Mai Thùy Hân dữ lắm.
Mai Thùy Hân rửa mặt rồi chải lại đầu tóc, cô nhìn đôi mắt sưng húp của mình trong gương rồi mới rề rà đi ra ngoài.
Hiện giờ cô thật sự không còn sức đây đi gỡ rối giùm Trịnh Thiên Ngọc.
Cũng có thể cô đang thấy chột dạ chăng, dường như gặp mặt Trần Hoàng Kiên là làm ra chuyện có lỗi với Trịnh Thiên Ngọc vậy.
Lúc Mai Thùy Hân xuất hiện trước tầm mắt Bùi Tuấn, rốt cuộc anh ta cũng biết tại sao Trịnh Thiên Ngọc uống say mèm còn gọi tên Mai Thùy Hân.
Cô gái trước mắt anh ta cũng không phải người đẹp cực phẩm gì, cơ thể nhỏ nhắn, quần áo rộng rãi nên không biết vóc dáng thế nào, nhưng trên gương mặt nhỏ nhắn trắng ngần của cô ấy lại có đôi mắt làm người khác đã gặp là không sao quên nổi.
Đôi mắt trong veo có thể nhìn thấu lòng người, đôi mắt ấy làm người ta nghĩ đến con sử tử tuổi còn thơ, mặc dù ngây thơ, còn chưa biết rõ sức mạnh của mình nhưng vẫn luôn kiên cường không chịu khuất phục.
Có lẽ chỉ có cô gái thế này mới chống lại Trịnh Thiên Ngọc được thôi? Trước đây cứ nghĩ Trịnh Thiên Ngọc thích đồi núi trập trùng, nhưng xem ra bây giờ khẩu vị của cậu ta không còn buồn nôn như vậy nữa rồi.
Bùi Tuấn mỉm cười mở cửa cho Mai Thùy Hân.
Trịnh Thiên Ngọc nằm trên ghế sô pha thiên nga rộng lớn, hắn mở bung nút áo, đôi mày rậm rạp nhíu chặt, đôi mắt nửa mở nửa không, tay còn đang cầm chai rượu uống hết nửa.
Mai Thùy Hân đi tới, vươn tay chọt vào mặt hắn: “Này, về nhà thôi sâu rượu!” Chiêu chọt tay vào mặt này là cô học theo Trịnh Thiên Ngọc, rốt cuộc hôm nay cũng phát huy tác dụng rồi.
Mai Thùy Hân thấy thật vui vẻ.
Ai bảo anh bắt nạt tôi, hôm nay tôi phải đòi lại toàn bộ!
Trịnh Thiên Ngọc ngẩng đôi mắt say rượu nhập nhèm ấy lên, sau khi nhìn thấy bóng người đến mới vội nheo nheo mắt như không tin nổi vào mắt mình vậy, hắn muốn nhìn rõ hơn một chút.
Bùi Tuấn đi qua kéo Trịnh Thiên Ngọc dậy: “Ê, Mai Thùy Hân đến rồi kìa.
Cậu mau về đi, đừng quá quán tôi nữa.”
Cuối cùng Trịnh Thiên Ngọc cũng nhìn rõ bóng người trước mắt, hắn đẩy tay Bùi Tuấn ra rồi ôm chặt Mai Thùy Hân vào lòng.
.