“Này, làm gì đấy, buông tay ra mau!” Gương mặt bé nhỏ của Mai Thùy Hân đỏ bừng, thật là, còn có người bên cạnh kia kìa, thoắt cái đã động dục ngay vậy à.
Trịnh Thiên Ngọc ôm chặt vòng eo mảnh khảnh của cô rồi vùi đầu vào lòng ngực cô, nói năng mơ mơ hồ hồ: “Không buông!” Giống như đứa trẻ đang chơi xỏ vậy.
Bùi Tuấn thích thú mở to hai mắt, ha ha, thật không ngờ Trịnh Thiên Ngọc đấu tranh quyết đoán đó giờ lại biết chơi xấu biết làm nũng! Mặc dù quán bar bị cậu ta đập phá lung tung nhưng cũng đáng lắm!
Bùi Tuấn không giấu nổi vẻ tò mò, buồn cười còn có trông đợi trên gương mặt…
Mai Thùy Hân liếc nhìn Bùi Tuấn đang híp mắt hóng hớt bên cạnh rồi thấp giọng dỗ dành Trịnh Thiên Ngọc như dỗ con nít: “Mau buông tay ra! Tôi đưa anh về nhà được không?”
Trịnh Thiên Ngọc chợt ngẩng đầu cười xấu xa: “Về nhà làm gì? Nặn con nít hả?” Ánh mắt say rượu nhập nhèm của hắn trở nên tinh nghịch như một đứa trẻ.
Trời ạ! Nếu có cái hố trước mặt, Mai Thùy Hân sẽ chui vào luôn cho rồi.
Bùi Tuấn đứng cạnh bên hết chịu nổi nữa bèn cố gắng kềm chế không cười lớn, anh ta đặt nắm tay lên miệng rồi đằng hắng hai tiếng, làm bộ nghiêm túc nói với Mai Thùy Hân: “Cô Mai, hai người từ từ nói chuyện, tôi còn có việc bận, phải đi trước đây.” Anh ta vừa dứt lời đã vội vàng quay người bỏ đi mất.
Lúc cánh cửa phòng đóng lại, Mai Thùy Hân nghe thấy Bùi Tuấn hết chịu nổi mà bật cười ha hả.
Mặt cô thoắt chốc đã đỏ bừng lên, Mai Thùy Hân bực bội véo tai Trịnh Thiên Ngọc, cô cảm thấy mình cứ như bà mẹ kế độc ác đi bắt nạt đứa con riêng ngốc nghếch của chồng: “Anh có ngại không hả! Sao mặt dày thế không biết!”
Trịnh Thiên Ngọc lại không thấy ngại xíu nào, hắn mặt dày mày dạn nắm tay cô đặt vào lòng, người say rượu khỏe hơn lúc bình thường, Mai Thùy Hân đứng không vững, thế là bị hắn ôm siết vào lòng.
Mùi vị nam tính hòa với mùi rượu nóng hừng hực len vào mũi cô.
Mai Thùy Hân chợt nhớ đến mùi bạc hà thơm ngát thoang thoảng trên người anh Hoàng Kiên, cô nhíu mày muốn đẩy Trịnh Thiên Ngọc ra.
Trịnh Thiên Ngọc lại không chịu buông tay, hắn không chỉ càng ôm chặt cô hơn mà lại còn áp môi mình lên môi Mai Thùy Hân.
Mai Thùy Hân nghiêng đầu muốn tránh né nhưng gáy cô lại bị một bàn tay đỡ lại, một giây sau, đôi môi nóng bỏng ấ đã hôn cô ngấu nghiến.
Trời quang mây đãng, Trịnh Thiên Ngọc quay người ôm Mai Thùy Hân đang mỏi nhừ lưng với eo vào lòng mình, hắn nắm mắt lại rồi thỏa mãn thở hắt ra.
Mặc dù rất mệt mỏi nhưng Mai Thùy Hân lại không thấy buồn ngủ một chút nào.
Cô mở to đôi mắt mơ hồ ngơ ngác nhìn hoa văn xa hoa trên ghế sô pha.
Đây tính là gì chứ? Cô không yêu Trịnh Thiên Ngọc nhưng lại làm cái chuyện chỉ có những người yêu nhau mới có thể làm với hắn ta.
Trịnh Thiên Ngọc có yêu cô không? Câu hỏi này nảy lên trong đầu cô, Mai Thùy Hân bất đắc dĩ cười cười, cười mình ngây thơ quá, sao lại nghĩ thế này được chứ.
Tất nhiên Trịnh Thiên Ngọc không yêu cô, hắn ta không yêu bất kỳ người con gái nào.
Người như hắn ta sao có thể hiểu yêu là như thế nào?
“Nghĩ gì đấy?” Đột nhiên người đàn ông bên cạnh cô hỏi, bàn tay hắn ta thật ấm áp.
“Ừm…” Mai Thùy Hân cứ ngỡ Trịnh Thiên Ngọc ngủ mất rồi, vừa quay đầu đã nhìn thấy đôi mắt u tối của hắn chợt lạ lùng.
Nếu không phải cô tự mình biết mình thì chắc sẽ nghĩ đây chính là tình yêu trong trong truyền thuyết.
Cô khẽ khàng quay người lại rồi thấp giọng nói: “Nghĩ về cha tôi…” Mai Thùy Hân cũng không nói dối hẳn, cô đang nghĩ, lúc nào cha cô mới làm phẫu thuật xong, lúc nào cô mới thoát khỏi Trịnh Thiên Ngọc.
Trịnh Thiên Ngọc càng ôm chặt cô hơn, hắn gác đầu lên đỉnh đầu cô rồi vuốt ve mái tóc cô: “Tuần sau đi, tuần sau tôi sẽ tìm bác sĩ sắp xếp cho cha cô làm phẫu thuật.”
Mai Thùy Hân vui mừng khôn xiết: “Thật ư? Cảm ơn anh!”
Trịnh Thiên Ngọc nở nụ cười quỷ dị: “Cô chuẩn bị cảm ơn tôi thế nào?” Ánh mắt xấu xa của hắn đảo khắp người cô.
Mai Thùy Hân giữ chặt quần áo rồi cảnh giác nhìn Trịnh Thiên Ngọc.
Trịnh Thiên Ngọc nhìn động tác cảnh giác như con nhím của cô mà bật cười, hắn giơ tay vỗ vào mặt cô: “Yêu tinh nhỏ, cô nghĩ đẹp ghê! Bây giờ tôi hết sức rồi! Ngày mai đi, ngày mai lại cho cô ăn no!”
Mai Thùy Hân nghe mà đỏ cả mặt, cô quay phắt người đi, không quan tâm đến hắn nữa.
Trịnh Thiên Ngọc quay mặt cô lại rồi thổi một hơi vào bên tai cô, giọng nói dịu dàng vô cùng: “Sao thế, nhím con ngượng rồi à? Được rồi, không chọc cô nữa, không chọc cô nữa, ngày mai ăn mặc đẹp đẽ một tí đi dự tiệc tối với tôi.”
Mai Thùy Hân tức giận trừng mắt nhìn hắn: “Tôi là thai phụ đó, tham gia tiệc tối cái gì! Bây giờ bụng tôi hơi gồ lên rồi, mặc gì cũng không đẹp!”
Trịnh Thiên Ngọc vuốt ve vùng bụng hơi nhô lên của cô, giọng nói đầy vẻ ngông cuồng tự đại và độc tài: “Cô mặc có đẹp hay không là do tôi quyết định! Cô ngoan ngoãn nghe lời, sáng mai tôi đưa cô đi mua lễ phục!”
Sáng ngày hôm sau, lúc Mai Thùy Hân bị Trịnh Thiên Ngọc nhét vào trong xe mới lầm bầm không tình nguyện: “Tôi thật sự không muốn đi dự tiệc gì hết, không đi có được không?”
Trịnh Thiên Ngọc nửa cười nửa không nhìn cô: “Mai Thùy Hân, cô tự ti đến thế à? Cảm thấy mình xấu xí bị người ta coi thường à? Cô nhát gan thế?” Anh biết cách này có thể kích thích Mai Thùy Hân.
Quả nhiên Mai Thùy Hân bĩu môi: “Dẹp, chẳng phải chỉ là buổi tiệc tối thôi sao, đi thì đi.”
Trịnh Thiên Ngọc cười tươi hơn, Mai Thùy Hân cảnh giác nhìn hắn: “Anh cười gì đấy?”
Trịnh Thiên Ngọc nhíu mày không nói gì, rồi thẳng tay đánh lái vòng qua góc đường vắng vẻ rồi dừng lại: “Ê, rốt cuộc anh muốn làm gì!” Mai Thùy Hân cảm thấy bất an lạ lùng.
Trịnh Thiên Ngọc dựng thẳng ngón trỏ lên môi Mai Thùy Hân: “Suỵt.”
Cô kinh ngạc trừng to mắt, ở khoảng cách gần sát sạt này, cô nhìn thấy ánh mặt trời vàng tươi soi sáng gương mặt Trịnh Thiên Ngọc, góc nghiêng vuông vức khôi ngô dưới ánh sáng, đẹp như vương tử được đắp nặn trong những câu chuyện cổ tích.
“Tập trung một chút!” Hắnvững vàng nâng gáy Mai Thùy Hân lên rồi đặt lên môi cô nụ hôn nồng cháy, đầu lưỡi linh hoạt có ma lực kỳ diệu khiến Mai Thùy Hân bị đầu độc, mơ màng dưới sắc nắng vàng óng ả.
Một hồi lâu sau Trịnh Thiên Ngọc mới ngẩng đầu nhìn Mai Thùy Hân, ánh mắt hắn nóng rừng rực, cô không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, chỉ đành quay mặt đi ngắm đường phố.
“Hắn xem! Bên kia có chiếc xe mới tới kìa!” Mai Thùy Hân chỉ tay sang bên đường đối diện như nhìn thấy cứu tinh vậy.
Trịnh Thiên Ngọc ngẩng đầu trông sang, phía đối diện vẫn vắng vẻ, đến bóng quỷ cũng chẳng có, vừa quay đầu lại đã thấy Mai Thùy Hân tranh thủ lúc anh không chú ý mà mở cửa chạy biến ra ngoài.
Đôi mắt tối tăm của Trịnh Thiên Ngọc nheo lại: “Mai Thùy Hân, mau lên xe!”
Mai Thùy Hân không nghe lời hắn, cô đứng dưới ánh nắng mặt trời, hai tay chống nạnh, giọng nói đượm vẻ khinh thường: “Trịnh Thiên Ngọc, anh nghĩ tôi là đồ ngu hả, ngoan ngoãn lên xe cho anh giở trò lưu manh à?”
Ánh mặt trời xuyên qua bóng cây chiếu lên người cô, mái tóc đen óng ả, gương mặt nhỏ nhắn sáng sủa, trong tính ngang ngược vẫn vương vẩn nét trẻ con, đôi mắt trong trẻo như thủy tinh làm tôn lên trời xanh mây trắng, đẹp như một bức tranh.
Trịnh Thiên Ngọc chợt cảm thấy tim mình đập mạnh, hơi có cảm giác thiếu oxi.
Hắn nhìn Mai Thùy Hân chăm chú, những ý nghĩ kỳ quái trong đầu đã bay biến hết, lúc này, hắn chỉ muốn yêu thương người phụ nữ nhỏ nhắn trước mặt, chiều chuộng cô, cho dù cô có muốn ngôi sao trên bầu trời cũng muốn hái xuống tặng cô.
Rất nhiều năm sau, lúc Trịnh Thiên Ngọc nhớ lại cảnh tượng này mới biết đây là cảm giác rung động.
“Lên xe đi, tôi bảo đảm sẽ không bắt nạt cô đâu.” Trịnh Thiên Ngọc mở cửa, hắn nhìn Mai Thùy Hân đang đứng bên ngoài xe với ánh mắt lấp lánh nụ cười và đong đầy yêu thương.
Ánh mắt của Trịnh Thiên Ngọc làm cô cảm thấy ngạc nhiên, ánh mắt là sao kia chứ? Tại sao cô có cảm giác hắn nhìn cô cứ như nhìn viên kẹo ngon miệng vậy, tựa như cô là con thú cưng thật đáng yêu?
Mai Thùy Hân nghĩ không thông, cũng lười suy nghĩ, cô cong ngón út mảnh khảnh trắng ngần của mình lên rồi đưa ra trước mặt Trịnh Thiên Ngọc: “Ngoéo tay đi!”
Trịnh Thiên Ngọc mỉm cười, chìa ngón tay thon thả của mình ra nhẹ nhàng móc lấy tay cô: “Được rồi, ngoéo tay!”
Trịnh Thiên Ngọc bảo đảm với cô hết lần này đến lần khác cô mới thấp thỏm đề phòng leo lên xe lại.
Trịnh Thiên Ngọc liếc mắt nhìn Mai Thùy Hân rồi nổ máy xe, hắn lạnh nhạt nói: “Có thể thả móng vuốt của cô ra khỏi ngực không?”
Hai tay của Mai Thùy Hân đan chặt trước ngực mình.
Cô trợn mắt nhìn hắn: “Không phải tôi sợ ai đó giở trò cầm thú à.”
Trịnh Thiên Ngọc cười lạnh: “Mai Thùy Hân, cô nghe cho rõ đây! Không biết có bao nhiêu người phụ nữ muốn trèo lên giường tôi kia kìa!”
Mai Thùy Hân không tỏ ra yếu thế chút nào: “Thế thì anh đi mà tìm bọn họ! Sao phải quấn lấy tôi?”
Trịnh Thiên Ngọc nở nụ cười xấu xa: “Tôi tốn một món tiền lớn mới mua cô về được, còn chưa chơi chán sẽ không buông tay đâu!”
Chỉ là một câu nói đùa vô tâm nhưng lại làm Mai Thùy Hân rơi vào im lặng.
Đúng là như thế thật, chẳng qua cô chỉ là nữ nô hắn ta bỏ về mua về.
Đợi cha cô làm phẫu thuật xong cô có thể đi được rồi, hoàn toàn cắt đứt quan hệ với hắn, không ai nợ ai cả.
Thế thì tốt, Mai Thùy Hân cô nóng lòng muốn hít thở không khí tự do lắm rồi!
Cô muốn tiếp tục học vẽ, muốn đi du lịch thế giới, muốn có một tương lai vắng bóng Trịnh Thiên Ngọc, đó là tương lai đẹp đẽ nhất!
Mai Thùy Hân tự cổ vũ chính mình để quên đi nỗi đau xót tràn trề từ tận đáy lòng.
.