Con đường nhỏ này không chỉ có một đoạn khó đi, chỗ nào cũng gập ghềnh, Mai Thùy Hân mang giày cao gót, đi đường cực kỳ khổ cực.
“Mấy người có tiền này sao lại keo kiệt như vậy! Dù sao lát đường chỉ cần một chút xi măng, đi lại cho dễ dàng hơn chút…” Mai Thùy Hân lẩm bẩm đi ngang qua rừng cây nhỏ.
Đột nhiên, một cánh tay rắn chắc từ phía sau níu cô lại.
Mai Thùy Hân còn tưởng là Trịnh Thiên Ngọc: “Không phải là anh muốn tôi cút sao!” Vừa mới dứt lời, một cái tay to đã che lên miệng của cô.
Không đúng! Không phải Trịnh Thiên Ngọc, trên người Trịnh Thiên Ngọc có một mùi nước hoa nhàn nhạt.
Nhưng người đàn ông sau lưng này có một thân mùi mồ hôi bẩn.
Rốt cuộc là ai!
Mai Thùy Hân bị dọa đến hét ầm lên, miệng bị bịt quá kín, tiếng hét của cô bị ngăn lại giữa cổ họng, biến thành âm thanh “ngô ngô” ngột ngạt…
“Đừng la, cô mà la thì tôi sẽ vạch nát mặt của cô!” Đồ vật bằng sắt lạnh lẽo chạm vào cổ của cô, Mai Thùy Hân không cần đoán cũng biết đó là một con dao găm sắc nhọn.
Thức thời im lặng, Mai Thùy Hân nhớ đến khóa học phòng thân trong trường đại học, lúc gặp phải bọn cướp, không được chọc giận hắn, phải đấu trí với hắn.
Nơi này là một rừng cây, đối phương hình như không chỉ có một người, cô có gọi đến rách cổ họng cũng vô dụng.
Sự phối hợp của Mai Thùy Hân làm cho bọn cướp rất hài lòng.
Hắn rút dao găm lại, nhưng ngay lập tức một sợi dây thừng thô đã trói cô lại, miệng cũng bị băng keo dán kín mít.
Đầu óc của Mai Thùy Hân đang nhanh chóng suy nghĩ, cô cũng chỉ là một tình nhân, không quyền không thế, bọn hắn bắt cóc cô làm gì? Chẳng lẽ là dùng cô để uy hiếp Trịnh Thiên Ngọc?
Mai Thùy Hân cười khổ lắc đầu, không thể nào, Mai Thùy Hân cô cũng không có mặt mũi lớn như vậy, đem cô đến uy hiếp Trịnh Thiên Ngọc, Trịnh Thiên Ngọc sao có thể xem đây là chuyện lớn được?
Mai Thùy Hân bị ném vào trong cốp sau, căn bản không nhìn thấy tình huống ở bên ngoài.
Cô liều mạng vểnh tai nghe ngóng, hi vọng có thể nghe được tiếng xe và tiếng người trên đường.
Đáng tiếc là bên ngoài hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có âm thanh của động cơ.
Mai Thùy Hân bắt đầu lo lắng, xem ra bọn hắn muốn đưa cô đến núi Thanh Phong ở phía sau biệt thự.
Núi Thanh Phong vô cùng vắng vẻ, đám người này không phải chỉ bắt cóc đơn giản như vậy!
Nước mắt lập tức chảy ra.
Bảo bảo, bảo bảo của cô còn chưa kịp nhìn thấy thế giới này, lại muốn cùng mẹ rời khỏi thế giới này một cách không rõ ràng vậy sao?
Trái tim của Mai Thùy Hân đau thắt lại, đau đến tê tâm liệt phế.
Trần Hoàng Kiên chạy như bay ở trên con đường nhỏ, nhưng bị tuột ở phía sau quá xa, mắt thấy Mai Thùy Hân rẽ một cái, biến mất phía sau rừng cây.
Phía sau rừng cây có một con đường nhỏ thông ra ngoài đường chính, chắc là Mai Thùy Hân đã ngồi lên xe taxi rồi.
Trần Hoàng Kiên chạy nhanh hơn.
Âm thanh gió thổi ở bên tai, không biết vì lí do gì, anh đột nhiên có một dự cảm không tốt.
Mặc dù trị an của nơi này không tệ, nhưng cô cũng chỉ là một cô gái, ban đêm một mình đi trên đường, luôn luôn không an toàn.
Vượt qua rừng cây là có thể nhìn thấy đường chính ở bên ngoài, Trần Hoàng Kiên muốn há miệng gọi tên Mai Thùy Hân, tiếng la bị đọng lại ngay miệng: Bên đường trống không, không hề có bóng dáng của Mai Thùy Hân!
“Tiểu Hân, tiểu Hân!” Trần Hoàng Kiên gấp đến độ trán bắt đầu đổ mồ hôi, tiểu Hân đi đâu rồi! Tại sao lại không thấy được bóng dáng của cô!
Tiếng la hét của anh vang vọng trong không khí, lộ ra chút lạnh lẽo không rõ.
Trần Hoàng Kiên nhìn chăm chú xung quanh, hi vọng đây chỉ là trò đùa của Mai Thùy Hân với anh.
Cô đang nấp ở phía sau cái cây nào, chỉ chờ một chút, cô sẽ nhảy ra với tiếng cười giòn tan: “Đàn anh Hoàng, em đang ở đây nè!” Giống như ba năm trước đây.
Thế nhưng hi vọng của Trần Hoàng Kiên đã không thành.
Cổ anh gần như đã khản đặc, nhưng tiểu Hân vẫn chưa từng xuất hiện!
Đột nhiên, ánh mắt của anh bị một vật hấp dẫn! Phía dưới bóng đèn, trên con đường dẫn đến núi Thanh Phong, một đóa hoa Diên Vĩ màu lam lẳng lặn nằm đó.
Trần Hoàng Kiên ngồi xổm xuống nhặt đóa hoa kia lên.
Trên mặt đất có dấu chân loạn xạ, dấu giày cao gót, còn có mấy dấu giày da của đàn ông.
Không đúng! Tiểu Hân nhất định đã gặp phải chuyện ngoài ý muốn!
Trần Hoàng Kiên xoay người điên cuồng chạy về phía nhà xe…
Bên trong núi Thanh Phong, tên cướp mặt sẹo xé mở băng keo trên miệng Mai Thùy Hân, nụ cười dữ tợn: “Cô gái nhỏ, nói câu di ngôn đi! Nếu không thì sẽ nói không kịp nga!”
Mai Thùy Hân nhịn xuống sự sợ hãi tràn ngập trong lòng, để cho giọng nói của mình mình nghe bình tĩnh một chút: “Là ai sai các người?”
Bọn cướp mặt sẹo nhe răng cười một tiếng: “Ai sai bọn tôi không quan trọng, cô chỉ cần biết hôm nay là ngày chết của cô!”
Một tên cướp gầy hơn trong đó, ánh mắt đắm đuối nhìn chằm chằm Mai Thùy Hân, đưa tay lên ngực cô sờ soạng một cái, gương mặt dâm đãng nói với tên cướp mặt sẹo: “Anh hai, đừng nhìn con nhỏ này gầy, nhưng trên người lại rất đầy đặn.
Em nói này, cứ như vậy mà giết cô ta thì rất tiếc, nếu không chúng ta…hắc hắc…”
Mai Thùy Hân chỉ cảm thấy da gà toàn thân đều xuất hiện.
Nếu như thật sự bị hai kẻ như này chà đạp, cô thà chết còn hơn!
Tên cướp mặt sẹo nói: “Đêm dài lắm mộng, việc khách đã giao, nhất định phải làm cho sạch sẽ, không thể để lại dấu vết gì!”
Tên cướp gầy có chút tiếc hận lắc đầu: “Em gái tươi non mơn mởn như thế, cứ như vậy mà chết đi thì thật sự lãng phí nha!”
Mai Thùy Hân càng nghe càng hốt hoảng.
Không được, cô không thể chết không rõ ràng như vậy, cô muốn kéo dài thời gian, nói không chừng còn có cơ hội thay đổi.
“Đại ca à, các người có nhìn thấy trên người tôi đeo châu báu không? Một bộ trang sức này có giá trị rất cao, chỉ cần một cái hột của chiếc nhẫn đeo trên tay, đều có giá trị mấy tỷ.
Những thứ này đều tặng cho các người, có được không?”
Tên cướp mặt sẹo cười ha ha: “Cô chết rồi thì những thứ này đương nhiên là của bọn tôi!”
Mai Thùy Hân lạnh cả tim, xem ra bọn cướp này có làm thế nào cũng sẽ không thả cô.
Thật là không biết ai lại độc ác như vậy, muốn cả tính mạng của cô.
“Bảo bảo, mẹ có lỗi với con, mẹ không thể bảo vệ tốt cho con.
Nếu có kiếp sau, hi vọng con có thể làm bảo bảo của mẹ, mẹ nhất định sẽ bảo vệ con thật tốt, không cho bất kỳ ai tổn thương con.” Mai Thùy Hân tự lẩm bẩm trong lòng với đứa nhỏ trong bụng.
Dường như có âm thanh xe ô tô đang đến gần, tên cướp gầy nhìn quanh bốn phía, nói với tên cướp mặt sẹo: “Anh hai, chúng ta ra tay đi, hình như có xe đang đến đây!”
Tên cướp mặt sẹo xem thường lắc đầu: Đêm hôm khuya khoắt, ai lại quan tâm chuyện nhàn rỗi này! Để cô ta nói xong di ngôn đi.
Nếu không cô ta chết sẽ không yên lòng, biến thành quỷ cũng đến dây dưa với chúng ta.”
Mai Thùy Hân cũng cẩn thận nghe âm thanh của ô tô, trong lòng nảy sinh ra một suy nghĩ.
Giả vờ cực kỳ sợ hãi, vô cùng đáng thương nói với tên cướp mặt sẹo: “Đại ca, xem ra hôm nay tôi không thể không chết.
Chết thì chết đi, dù sao ai cũng phải có một lần chết.
Nhưng hi vọng sau khi tôi chết, các người có thể đem thi thể của tôi chôn xuống đất.”
Tên mặt sẹo càn rỡ cười một tiếng: “Cô không có quyền nói điều kiện với bọn tôi.”
Mai Thùy Hân cố gắng nở một nụ cười: “Tôi có một số tài sản lớn đang để trong tủ bảo hiểm của ngân hàng.
Anh qua đây, tôi cho anh biết mật mã.
Số tiền kia coi như là tiền an táng của tôi đi.”
Tên cướp gầy có chút đố kỵ nhìn thoáng qua tên cướp mặt sẹo.
Tên cướp mặt sẹo nghe là có tài sản, con mắt lập tức phát sáng.
Vội vàng bước nhanh đi đến bên người Mai Thùy Hân, nhìn sang tên cướp gầy, thúc giục Mai Thùy Hân: “Cô nói đi.”
Mai Thùy Hân thấp giọng nói: “Đại ca, tôi nhìn thấy anh có lòng tốt, tôi chỉ muốn nói cho một mình anh biết.
Anh cúi tai xuống đây.”
Tên cướp mặt sẹo mừng rỡ, đưa lỗ tai tiếng đến bên miệng Mai Thùy Hân.
Trong ánh mắt Mai Thùy Hân bắn ra tia phẫn nộ: “Bảo bảo, mẹ báo thù cho con!” Hé miệng, sử dụng hết sức lực toàn thân, liều mạng cắn lỗ tai của tên cướp mặt sẹo.
“A…!” Tên cướp mặt sẹo phát ra một tiếng gào thét kinh thiên động địa, máu theo đó mà chảy xuống, nhưng Mai Thùy Hân vẫn cắn lỗ tai của hắn không chịu buông ra, tên cướp mặt sẹo cũng không dám động, sợ lỗ tai bị cắn mất.
“Nhanh! Giết cô ta.” Tên cướp mặt sẹo ra lệnh cho tên cướp gầy.
Tên cướp gầy giơ con dao găm chạy về phía Mai Thùy Hân.
Ánh sáng lạnh lẽo lóe lên, Mai Thùy Hân nhắm mắt lại buông xuôi.
“Pằng!” Một tiếng súng vang lên, tên cướp gầy nặng nên ngã trên mặt đất.
Tên cướp mặt sẹo còn chưa kịp phản ứng, lại một tiếng súng vang lên nữa, thân thể của hắn cũng cắm về phía trước, ngã trên mặt đất.
Mai Thùy Hân mở to mắt, nước mắt liền ồ ạt rơi xuống, không thể ngờ đến người đang vội vàng chạy đến ở đằng kia.
Là Trần Hoàng Kiên, đàn anh của cô!
Thần kinh căng như dây đàn cuối cùng cũng nới lỏng, chân Mai Thùy Hân mềm nhũn, té xỉu, được người đàn ông đang nhanh chóng chạy đến đỡ lấy, ôm chặt vào trong ngực.
Lúc mở mắt lần nữa, Mai Thùy Hân phát hiện mình đã nằm bên trong một gian phòng lạ lẫm.
Đây là một căn phòng thoáng đãng và có mùi hương nhàn nhạt tản ra.
Cách mười mét ở ngay trước giường có một cái bàn làm việc, Trần Hoàng Kiên ngồi đưa lưng về phía cô, đang xử lý công việc trên máy vi tính.
Mai Thùy Hân hé miệng muốn nói chuyện, cũng chỉ phát ra được âm thanh: “Ngô…”
Nhưng âm thanh yếu ớt của cô vẫn động đến Trần Hoàng Kiên, anh đứng lên đi về phía Mai Thùy Hân.
Quần áo sạch sẽ, áo nới ra hai cúc tùy ý, áo khoác màu cà phê nhạt, khí chất ôn hòa, đôi mắt màu nâu hiện lên một tia vui mừng, bên làn môi nhợt nhạt mang ý cười: “Tiểu Hân, em tỉnh rồi!”
Nước mắt Mai Thùy Hân đột nhiên chảy ra.
Ngay lúc ấy Trần Hoàng Kiên cũng duỗi ra hai tay, kéo cô vào cái ôm của Trần Hoàng Kiên.
Tủi thân, sợ hãi, còn có sự áy náy và tự trách với Bảo Bảo, nước mắt của cô rơi liên tục không dừng lại được.
Hợp đồng gì, Trịnh Thiên Ngọc gì, tình nhân cái gì, đều đi chết hết đi! Giờ phút này, cô chỉ cần một cái ôm để cô có thể an tâm rơi lệ, để sự tủi thân và sự sợ hãi của cô được giải tỏa.
Cái ôm của đàn anh Hoàng, ấm áp như vậy, giống y như trong tưởng tượng của cô.
Mai Thùy Hân đem mặt đặt lên vai Trần Hoàng Kiên, khóc đến tê tâm liệt phế.
Trần Hoàng Kiên nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô: “Được, không sợ, không sợ, có anh ở đây, cái gì cũng không sợ…”
Được Trần Hoàng Kiên nhẹ giọng dỗ dành như một đứa trẻ, sự sợ hãi của Mai Thùy Hân cuối cùng cũng chậm rãi biến mất, tiếng khóc kinh thiên động địa cũng nhỏ lại, cuối cùng trở thành tiếng nức nở.
“Đàn anh Hoàng, bộ dáng bây giờ của em có phải rất thảm hay không?” Mai Thùy Hân chôn đầu ở hõm vai Trần Hoàng Kiên, vì bộ dáng khóc lóc thảm hại lúc nãy của mình mà thấy hối hận
“Không đâu.
Tiểu Hân của anh mãi mãi là đẹp nhất…” Giọng nói của Trần Hoàng Kiên vang lên bên tai cô, dịu dàng, trầm thấp, có sức mạnh an ủi lòng người.
.