Editor: Gió
Beta: Đá bào
Đây là lần đầu tiên Giản Hàng hít thở không thông khi hôn, nụ hôn này khiến cô cảm thấy như muốn nghẹt thở.
Cô dùng lực đẩy Tần Mặc Lĩnh, cấu lên cằm anh, Tần Mặc Lĩnh lúc này mới ý thức được cô không thoải mái, lập tức rời khỏi môi cô, để cô có thể hô hấp.
Nhưng anh vẫn ôm cô không buông.
Giản Hàng dựa trên trán anh, bình phục lại hô hấp.
Tần Mặc Lĩnh ôm cô đến trước bàn làm việc, để cô ngồi lên bàn làm việc của mình.
Hai tay anh chống hai bên người cô, cố gắng bình tĩnh lại.
Mười phút sau họ còn phải tiếp tục cuộc họp nữa.
Cho dù lần đầu tiên khi ở khách sạn trong trấn nhỏ Achaea, anh cũng chưa từng mất khống chế như vậy.
Ngón tay Giản Hàng vuốt lên vết hằn do bị cô cấu trên trán anh, một dấu móng tay không nông không sâu.
Tần Mặc Lĩnh nắm tay cô rời khỏi, mười ngón tay đan nhau, anh nói: “Không sao, anh không đau.”
Giản Hàng nhìn đồng hồ, còn còn chín phút nữa là đến 11 giờ.
Cô vừa ngẩng đầu lên đã đụng phải đáy mắt sâu thẳm lại nóng bỏng của anh.
“Trên đường đến phòng làm việc của anh, em đã chuẩn bị tâm lý rồi, nếu anh bởi vì bộ phận số Hai mà tức giận với em, em có thể hiểu được.”
Bởi vì Triệu tổng ở Tô Thành là nhà phân phối lớn nhất của bộ phận số Hai, cũng là nhà phân phối lớn thứ hai của Lạc Mông, đắc tội ông ấy, rủi ro vô cùng lớn.
Nhưng chỉ có thể huỷ liên kết với ông ấy trước mới có thể giết gà dọa khỉ, hiệu quả nhanh chóng.
Huỷ hợp đồng với các nhà phân phối, chưa từng là mục đích chính của cô.
Nhưng bước đi này có khó khăn hơn nữa cũng phải thực hiện.
“Nếu anh không cho em huỷ liên kết, lúc đó đã ngăn lại rồi.” Tần Mặc Lĩnh ôm cô xuống khỏi bàn làm việc, “Chuyện liên quan đến hoạt động cụ thể của các bộ phận anh sẽ không nhúng tay, đây là việc của giám đốc bọn em và phó tổng Ngô, nếu chuyện gì cũng đến tay anh quản lý thì còn cần đến các vị lãnh đạo cấp cao khác để làm gì.
Anh chỉ cần xem kết quả.”
Cho dù là kết quả không tốt đẹp hay hậu quả nghiêm trọng, chỉ cần trong khả năng anh có thể giải quyết, anh sẽ không nhúng tay vào, mà tôn trọng cách giải quyết của họ.
Nếu không các vị giám đốc bộ phận kinh doanh sẽ bị gò bó tay chân, Lạc Mông cũng sẽ không thể phát triển mạnh mẽ.
“Anh không giống với chú ba, chú ấy quản lý quá nhiều việc, khiến cho Lạc Mông rơi vào tình trạng xuống dốc.”
Khẽ ngừng lại, Tần Mặc Lĩnh lại nói, “Nếu ngày nào đó anh ở trong hội nghị nói em, nghĩa là điều ấy đã chạm đến giới hạn của anh rồi.
Anh lại ôm cô vào lòng, để cô ngả vào lòng mình thêm hai phút.
Giản Hàng ôm eo anh, “Vậy giới hạn của Tần tổng, đã từng phá bỏ vì ai hay chưa?”
Tần Mặc Lĩnh rũ mắt, nhìn đỉnh đầu cô, “Em nói xem? Trước đây mỗi cuộc họp của anh, nhiều nhất cũng chỉ có thể giải lao mười phút giữa chừng.
Anh không hài lòng nhất việc yêu đương chốn công sở, vậy mà bây giờ giám đốc bộ phận số Bốn lại đang ở trong lòng anh.”
Cánh tay ôm eo anh của Giản Hàng càng chặt hơn.
Cô thích việc được anh thiên vị, cũng tận hưởng sự thiên vị duy nhất của anh dành cho mình.
“Tần tổng.”
Tần Mặc Lĩnh không đợi cô nói tiếp, “Có chuyện gì, em nói đi.”
Giản Hàng đáp, “Nếu anh tiếp tục phá lệ vì em, em sẽ thoải mái đón nhận.”
Tần Mặc Lĩnh: “….”
Giản Hàng bật cười, buông anh ra, “Đi thôi, đừng để chậm trễ cuộc họp.”
Trước khi xuất phát, hai người đi vào nhà vệ sinh.
Eo áo sơ mi của Tần Mặc Lĩnh bị Giản Hàng làm nhàu, anh vuốt cho thẳng lại, sơ vin vào quần tây.
Nếu như không phải Giản Hàng đang ở trong kỳ sinh lý thì sẽ phát sinh chuyện gì tiếp theo, anh hoàn toàn không thể khống chế.
Màu son môi của Giản Hàng đã nhạt mất, dùng khăn giấy nhẹ lau viền môi, có lẽ người trong phòng hội nghị cũng không có tâm trạng đi quan tâm màu son của cô đậm hay nhạt.
Tần Mặc Lĩnh mở cửa để Giản Hàng bước ra trước, sau đó anh đóng cửa phòng lại.
Trong thang máy, Tiểu Phàn cầm túi xách của Giản Hàng, lòng như lửa đốt.
Mười phút trước cô có nhận được cuộc gọi của thư ký Cao, thư ký Cao dặn cô đem túi trang điểm của Giản Hàng qua phòng làm việc của Tần Mặc Lĩnh.
Thư ký Cao còn đặc biệt dặn dò, “Đừng để người khác biết là túi trang điểm.”
Tiểu Phàn: “Chị cứ yên tâm.”
Không biết rõ hình hình lúc này của cuộc họp, nhưng cô hiểu rõ, kế hoạch huỷ liên kết của Giản Hàng, công ty sẽ không thể đồng ý.
Mà với tính cách của Giản Hàng, nhất định sẽ không chịu thua, cũng có thể sẽ phát sinh việc tranh cãi với ban lãnh đạo cấp cao.
Cô vô cùng lo lắng, “Có phải Giản tổng bị ban lãnh đạo mắng đến bật khóc hay không?”
Thư ký Cao: “Không mắng, ai dám mắng chứ.
Giản tổng không có yếu đuối như vậy, nhưng đối với cô ấy mà nói, Tần tổng không chỉ là cấp trên.
Nhỡ cảm xúc nhất thời không bình ổn có thể sẽ rơi nước mắt.
Cô qua đó đợi xem, phòng trước vẫn hơn.”
Tần Mặc Lĩnh rất e dè trong chuyện tình cảm, ngay cả việc tặng đồng hồ cũng đắn đo do dự cả nửa ngày.
Anh tạm dừng cuộc họp rồi gọi Giản Hàng qua phòng làm việc, dù thế nào đi nữa thư ký Cao cũng không thể nghĩ tới anh làm vậy chỉ để hôn môi và ôm ấp.
“Giản tổng.” Cuối cùng Tiểu Phàn cũng đợi được người rồi.
Mười phút thấp thỏm lo lắng, cảm giác còn dài hơn cả mười tiếng đồng hồ.
Từ trên gương mặt Giản Hàng không hề thấy được bất kỳ dấu hiệu nào của việc rơi nước mắt, cô thở phào nhẹ nhõm.
Giản Hàng ngạc nhiên: “Sao cô lại ở đây?”
Tiểu Phàn đưa túi xách cho cô, “Giản tổng, chị quên đem theo ly nước, còn có một tập tài liệu cũng quên mất, em đều để vào túi cho chị rồi.”
Giản Hàng cười cười, “Vất vả cho cô rồi.”
Tiểu Phàn nhấn thang máy khác xuống lầu, Giản Hàng và Tần Mặc Lĩnh dùng thang máy chuyên dụng xuống phòng hội nghị tầng 22.
Bước vào thang máy, Giản Hàng mở túi sách ra, bên trong có một ly nước ấm, một tập tài liệu, còn có cả một túi trang điểm.
Tần Mặc Lĩnh cũng không hỏi nhiều, đưa tay giúp cô cầm túi sách, Giản Hàng lấy son môi trong túi trang điểm ra sửa soạn lại.
Thang máy dần đi xuống tầng thứ 22, Giản Hàng cất túi trang điểm vào lại túi xách.
10 giờ 58, thư ký Cao đang đợi họ ở trước phòng hội nghị.
Khi nhìn thấy hai người, cô ấy đẩy cửa ra.
Căn phòng hội nghị vốn đang huyên náo với những tiếng châm biếm, kể khổ lập tức trở nên yên lặng.
Tần Mặc Lĩnh và Giản Hàng một trước một sau bước vào, ánh mắt của tất cả mọi người đều dừng lại trên người Giản Hàng, cô bình tĩnh ngồi xuống, từ trong túi xách lấy ra một tập tài liệu.
Vậy mà cô lại nhân thời gian cho người đưa tài liệu đến, không biết tiếp theo đây lại xảy ra cái quái gì nữa.
Đây chính là phản ứng đầu tiên của tất cả mọi người.
Sự điên cuồng của cô khiến người ta giận sôi máu.
Chung Nghiên Nguyệt trả lời tin nhắn, Triệu tổng bên Tô Thành bị khoá tài khoản, hơn bốn trăm nhà phân phối kia đều tạo áp lực cho cô.
Lúc này Lâu Trưng báo cáo, [Trịnh Viêm Thúc vừa liên lạc với La tổng bên Giang Thành, muốn bàn giao chuyện liên quan đến tài khoản nhập hàng.]
Chung Nghiên Nguyệt nắm chặt điện thoại, đầu ngón tay trắng bệch.
Nếu Triệu tổng là nhà phân phối lớn nhất của bộ phận số Hai, thì La tổng bên Giang thành chính là nhà phân phối lớn thứ hai, hai người họ có năng lực mạnh nhất ở khu vực Hoa Đông.
Giản Hàng vừa huỷ liên kết với nhà phân phối lớn nhất của cô, lại muốn tiếp tục ra tay với nhà phân phối lớn thứ hai.
Những nhà phân phối này bình thường đều do Lâu Trưng chăm sóc, cô không hề thân thiết với họ, nhưng dù sao Lâu Trưng cũng chỉ là giám đốc tiêu thụ, nếu đột nhiên xảy ra chuyện không hay như hôm nay, anh ấy không làm chủ được, chỉ có thể đợi lệnh từ cô.
Vì để họ bớt giận, Chung Nghiên Nguyệt chỉ có thể lấy tiền ra để thể hiện thành ý, [Chúng ta đợi mấy ngày trước đã, để xem thái độ của họ ra sao, nếu như họ cũng có ý kiến với bộ phận số Hai thì quý ba năm nay anh gửi Triệu tổng hai triệu, La tổng năm triệu, coi như là chi phí hỗ trợ.]
Chỉ cần họ không ở trong nhóm các nhà phân phối thêm dầu vào lửa, những bên khác cũng sẽ ngừng công kích.
Lâu Trưng: [Tôi rõ rồi.]
Anh ấy lại nói, [Trong cuộc gọi đến, ý của La tổng là ông ấy không muốn huỷ liên kết, nhưng ông ấy lại không thể buông bỏ mặt mũi mà nghe theo bộ phận số Bốn, nên muốn chúng ta đàm phán với họ.]
Chung Nghiên Nguyệt: [Anh cứ coi như không hiểu ý của La tổng.] Muốn cô vì những nhà phân phối này mà thỉnh cầu Giản Hàng, đây là chuyện không thể xảy ra.
Tần Mặc Lĩnh và Giản Hàng đã ngồi xuống trước bàn hội nghị, Chung Nghiên Nguyệt thoát khỏi màn hình trò chuyện, đặt điện thoại lên màn.
Cô ta liếc nhìn Giản Hàng, thấy được tập tài liệu trên tay cô, cô xoa xoa mi tâm, đầu óc như sắp muốn nổ tung.
Góc cằm bên trái của Tần Mặc Lĩnh bị Giản Hàng cấu một vết, bây giờ không biết có còn hằn rõ hay không, anh dùng tay chống cằm, người khác cũng không chú ý đến.
Chỉ có thư ký Cao thấy, nhìn ra sếp vừa bị Giản Hàng cào, chắc là đã xảy ra tranh chấp.
Tần Mặc Lĩnh lên tiếng, “Tiếp tục cuộc họp.”
Phó tổng Ngô khẽ ho khan hai tiếng, không biết nên tiếp tục từ đâu.
Ông làm trong ngành hàng tiêu dùng đã hơn hai mươi năm, nhưng hành động của Giản Hàng vừa rồi, đây là lần đầu ông thấy được.
Trong hai mươi phút giải lao ông đã hút liền ba điếu thuốc để bình tĩnh lại.
Lần trước hút nhiều như vậy cũng đã là vài tháng trước, khi Tần Mặc Lĩnh sa thải Uất Minh và hai vị lãnh đạo cấp cao khác.
Lúc đó ban hội đồng quản trị của Lạc Mông không có một ai đồng ý, đều khuyên Tần Mặc Lĩnh bình tĩnh lại, một khi xử lý không xác đáng, sẽ có ảnh hưởng đến giá cổ phiếu.
Nhưng Tần Mặc Lĩnh lại không nghe lọt tai, một mực tiến hành, sa thải ba người cùng một lúc.
Nhìn những chuyện đã xảy ra, Tần Mặc Lĩnh và Giản Hàng quả thực phù hợp là vợ chồng.
“Ngô tổng, sắp tới bộ phận số Hai của chúng tôi sẽ tuyển người nên có chút vấn đề về văn phòng làm việc, trước đó tôi đã đề xuất với Tần tổng, không biết công ty định sắp xếp như thế nào?” Chung Nghiên Nguyệt phá vỡ sự trầm lặng của căn phòng họp.
Phó tổng Ngô, “Toàn bộ không gian tầng mười sáu sẽ bàn giao lại cho bộ phận số Hai.”
Chung Nghiên Nguyệt ngạc nhiên, toàn bộ tầng 16? Đây là việc bộ phận số Hai bọn họ không dám nghĩ đến, tưởng rằng công ty sẽ để ra một phần ba phần còn lại tầng 15 cho họ, không ngờ lại là cả tầng 16.
Lúc này phó tổng Ngô mới hiểu ra được tại sao Tần Mặc Lĩnh lại cho bộ phận số Hai cả không gian tầng 16.
Bởi vì Giản Hàng huỷ hợp tác với các nhà phân phối, Chung Nghiên Nguyệt vì để họ bớt giận, nhất định sẽ bù đắp một khoản chi phí cho bên đại lý.
Đưa ra vài triệu tiền an ủi, bộ phận số Hai nhất định sẽ bất bình, vì vậy Tần Mặc Lĩnh mới cho họ tầng 16 để bù đắp.
Cả không gian tầng 16, trước mắt bộ phận số Hai chưa cần dùng đến không gian làm việc lớn như vậy, phó tổng Ngô giải thích nói, “Với tình hình phát triển của bộ phận số Hai, đến năm sau sẽ cần tuyển thêm người, nên công ty có chuẩn bị từ trước.”
Chung Nghiên Nguyệt mỉm cười, “Cảm ơn Ngô tổng đã suy nghĩ chu đáo như vậy.
Lần này bộ phận số Hai tuyển dụng chủ yếu là muốn có thêm nhân sự cho nội bộ, như vậy có thể tránh được tình trạng công ty cắt giảm nhân sự.
Cho dù là bởi vì nguyên nhân nào, bộ phận nào cắt giảm biên chế, nếu truyền ra ngoài đều sẽ khiến mọi người cảm thấy Lạc Mông của chúng ta xảy ra vấn đề, từ đó ảnh hưởng không tốt đến công ty.”
Vốn dĩ phó tổng Ngô cũng có ý này, bây giờ Chung Nghiên Nguyệt đã chủ động đề xuất ra, vậy thì còn gì tốt bằng.
Ông nói với Giản Hàng, “Đến lúc đó Giản tổng cắt giảm biên chế, để Liêu Vịnh Mân và người phụ trách nhân sự bên bộ phận số hai cùng bàn giao, nhân viên của bộ phận số bốn có thể điều qua bộ phận số hai, tránh phát sinh việc cắt giảm nhân sự quy mô lớn.”
Hai vị giám đốc bộ phận kinh doanh còn lại đều ngẩng đầu lên, nhìn sang Chung Nghiên Nguyệt, sau đó lại nhìn qua Giản Hàng.
Với tình hình trước mắt của bộ phận số Bốn, không cầm cự được đến năm sau chắc chắn sẽ phải cắt giảm nhân sự, mà lúc này Chung Nghiên Nguyệt lại thoải mái bày tỏ, nhân viên bị cắt giảm có thể chuyển đến bộ phận số Hai, bộ phận số Hai đều nhận hết.
Đến lúc đó sắc mặt Giản Hàng nhất định sẽ ảm đạm rồi.
Giản Hàng cất tập tài liệu vào túi, cuộc họp lần này vẫn chưa cần dùng đến nội dung trong đó, cô cười nhạt, “Cảm ơn phó tổng Ngô đã quan tâm.
Tôi chỉ định điều chỉnh lại các vị trí trong nội bộ, tái tổ chức cơ cấu đội ngũ, chứ không định cắt giảm nhân sự.
Đúng rồi, bộ phận số Bốn cũng đang chuẩn bị tuyển dụng thêm nhân sự.”
Phó tổng Ngô: “….”
Chung Nghiên Nguyệt và hai vị giám đốc còn lại nghẹn họng đến kịch điểm.
Bộ phận số Bốn đã liên tục lỗ vốn hai năm liền, suy thoái khỏi thị trường, vậy mà cô lại muốn tuyển thêm người.
Phó tổng Ngô xoa thái dương, hôm nay ông không thể nói chuyện tiếp với Giản Hàng được nữa, nếu không nhất định sẽ bị cô làm cho phát điên.
Tiếp theo cần xử lý một vài vấn đề của bộ phận số Một và số Ba, cuối cùng nhịp tim của họ cũng trở nên bình thường.
11 giờ 35, tan họp.
Tần Mặc Lĩnh vẫn ngồi tại chỗ, ra hiệu cho mọi người, “Mọi người đi bận việc trước đi.”
Giản Hàng biết anh ở lại đợi cô, chắc là có gì đó muốn hỏi.
Những người còn lại lần lượt rời khỏi phòng hội nghị.
Tần Mặc Lĩnh nói: “Ngoài tuyển Lâm Kiêu đến, bộ phận số Bốn của bọn em còn thiếu người sao.”
Giản Hàng cất laptop vào túi, nói, “Vẫn thiếu.”
Tần Mặc Lĩnh vẫn muốn nói thêm gì đó, nhưng lời đến bên miệng lại thôi, “Em đi ăn cơm đi.”
Giản Hàng hỏi anh, “Anh thì sao?” Trưa nay cô muốn cùng anh dùng bữa.
“Anh ăn cùng phó tổng Ngô.”
“Được.”
Giản Hàng dùng một tay cầm túi máy tính và túi xách, tay còn lại cầm điện thoại mở vào nhóm làm việc, vừa đi vừa trả lời tin nhắn.
Bộ phận số Bốn biết được Giản Hàng đóng tài khoản của nhà phân phối ngay trong hội nghị, trong lòng vô cùng vui vẻ, nhưng đồng thời lại không khỏi lo lắng, bây giờ các nhà phân phối trong tất cả các khu vực, kể cả nhà phân phối của bộ phận kinh doanh khác, không ai là không biết Giản Hàng là người ra tay vô cùng tàn nhẫn.
Không biết việc lần này khiến Giản Hàng tiếng lành vang rộng, hay tiếng xấu lan xa nữa.
Đến giờ ăn cơm, Trịnh Viêm Thúc không đến nhà ăn, ở văn phòng đợi Giản Hàng trở lại.
“La tổng bên Giang Thành không phối hợp việc khoá tài khoản, nói gần đây bận rộn nên không có thời gian.” Trịnh Viêm Thúc đứng trước bàn làm việc trong văn phòng cô, không muốn ngồi xuống, định rằng nói xong sẽ rời đi.
Giản Hàng cắt lời, “La tổng như vậy là không muốn huỷ liên kết, họ vẫn muốn phân phối sản phẩm của bộ phận số Bốn.”
Giản Hàng như đã nghĩ đến chuyện này từ trước, “Cho ông ấy một tuần suy nghĩ, nếu như ông ấy không đưa ra thành ý, không chuyển tiền vào tài khoản, không hoàn thành được nhiệm vụ của bộ phận số Bốn, vậy thì cứ dựa theo trình tự pháp luật để huỷ tài khoản của ông ấy.”
Dám chơi dám chịu, Trịnh Viêm Thúc lại thầm nhắc nhở bản thân một lần nữa.
Cho dùng không tán thành việc cô dùng pháp luật giải quyết, anh ta vẫn nói ngược với lòng mình: “Được.”
“Giản tổng.”
“Có gì anh cứ nói.”
Trịnh Viêm Thúc vẫn cảm thấy mình nên nhắc nhở cô, “Quý ba là quý các sản phẩm bán chạy nhất.” Tháng sáu sắp qua rồi, kế đó là tháng bảy, tháng tám, là thời khắc quan trọng để hoàn thành mục tiêu của năm.
Vậy mà ngay lúc này cô lại giày vò các nhà phân phối như vậy, lượng tiêu thụ năm nay của bộ phận số Bốn sẽ tệ nhất trong lịch sử, doanh thu cũng sẽ tuột dốc không phanh.
Giản Hàng ngẩng mặt lên, “Vì vậy, chọn ngay lúc họ kiếm được tiền nhất khoá tài khoản của họ lại, anh nói xem liệu họ có sốt ruột hay không?”
Trịnh Viêm Thúc: “….”
Suy nghĩ ngày hoàn toàn nằm ngoài dự định, anh ta hỏi thẳng, “Vốn dĩ cô không hề định huỷ liên kết với tất cả 421 nhà phân phối đúng không?”
Giản Hàng: “Không phải tôi không định huỷ liên kết, mà là họ tự ra sức để không bị tôi khoá tài khoản.
Nếu như tôi làm giống như lời khuyên của các anh, chọn ra khoảng hơn mười đơn vị trước, đóng từng đơn vị một, như vậy sẽ không có bất kỳ tác dụng trấn áp nào.”
Muốn huỷ liên kết với 421 nhà phân phối cùng một lúc, mới có thể thu hút được sự quan tâm chú ý của các đơn vị ấy, huống hồ những nhà phân phối cô muốn khóa tài khoản lại là những nơi có năng lực nhất trong tất cả các khu vực.
Sau đó cô lại trực tiếp khoá tài khoản chủ nhóm của họ, để họ thấy được sự dứt khoát và tàn nhẫn của cô.
Cô phân tích: “Trước đây họ phân phối sản phẩm của bộ phận số hai, mỗi năm đều kiếm được vài trăm triệu, bây giờ họ bắt đầu đặt cược, cược xem liệu tôi trong một, hai năm tới có thể khiến bộ phận số Bốn trở mình hay không, đến lúc đó không chừng một năm họ có thể có được vài tỷ vào tài khoản.
Những người này vô cùng thông minh, họ không thể từ bỏ quyền phân phối sản phẩm của bộ phận số bốn vào thời điểm này, nhất định sẽ nắm chặt lấy trong tay.”
Cuối cùng tình hình rất có khả năng biến thành, trong danh sách 421 nhà phân phối, chỉ có duy nhất tài khoản của chủ nhóm các nhà phân phối bị đóng lại.
Hôm nay khoá tài khoản của Triệu tổng, kết quả coi như cũng đủ khiến cô hài lòng, có một vài chuyện có thể giao cho Trịnh Viêm Thúc làm được rồi, “Tôi không hy vọng gì việc họ có thể hoàn thành được nhiệm vụ năm nay của bộ phận số bốn, bởi bản thân sản phẩm của chúng ta có vấn đề, tôi cũng không ép người quá đáng.
Tôi có kế hoạch năm sau sẽ tung ra sản phẩm mới.”
Trịnh Viêm Thúc nhìn cô.
Giản Hàng nói: “Muốn họ chuyển khoản tiền hàng của năm sau vào tài khoản, lúc đó tôi có yêu cầu là sáu tháng, đây là điều không thể, tôi cũng hiểu rõ, nhưng nhất định phải đưa ra điều kiện cao như vậy, để nhà phân phối có thể đàm phán, đến lúc đó ba tháng cũng được, hai tháng cũng được, đây là chuyện của giám đốc tiêu thụ anh.
Về việc cụ thể là bao nhiêu, do anh cân nhắc.”
Giây phút này, Trịnh Viêm Thúc đột nhiên hiểu ra được dụng ý của Giản Hàng, “Chuyện còn lại cứ giao cho tôi.”
Trịnh Viêm Thúc không đến nhà ăn, sau khi rời khỏi văn phòng của Giản Hàng, trực tiếp quay lại phòng làm việc của mình.
Anh ta in những tài liệu của 420 nhà phân phối còn lại ra, dựa theo năng lực của từng đơn vị mà gửi thư qua cho họ, viết rõ ràng thời gian cần được chuyển khoản, nếu như không phối hợp sẽ giải quyết theo trình thự pháp luật.
Hai ngày hai đêm, Trịnh Viêm Thúc đã gửi thư đi cho tất cả các đơn vị.
Một là thư này đã chặn đứng đường lui của các nhà phân phối, hoặc là phối hợp hoàn thành nhiệm vụ của bộ phận số Bốn, hoặc là bị khoá tài khoản, quyền phân phối sẽ được giao cho các đơn vị khác.
Chuyện của Giản Hàng không chỉ truyền khắp các đơn vị phân phối của Lạc Mông, mà còn lan đến tai của các đơn vị cùng ngành.
Họ đều nói cô là người tàn nhẫn nhất trong ngành hàng tiêu dùng nhanh này.
–
Ba ngày sau, sáng ngày thứ năm, chuyện huỷ liên kết không hề gây nên sóng gió không thể kiểm soát, bộ phận số Bốn coi như đã bình an vượt qua.
Mấy ngày gần đây chuyện mọi người thảo luận nhiều nhất sau giờ ăn cơm chính là, công ty cho bộ phận số Hai toàn bộ tầng 16 làm không gian làm việc.
Cho dù có tuyển người cũng không dùng đến nhiều không gian như vậy.
Bây giờ các vị quản lý ban ngành của bộ phận số Hai đều có phòng làm việc riêng.
Ba bộ phận còn lại ngưỡng mộ không thôi.
“Triệu tổng và La tổng không gây áp lực cho chúng ta sao?” Chung Nghiên Nguyệt hỏi Lâu Trưng.
“Có từng bất bình.” Lâu Trưng hỏi, “Vậy chúng ta có cần gửi họ phí bù đắp nữa không?”
Chung Nghiên Nguyệt không cần nghĩ ngợi, “Không gửi nữa, dùng để đầu tư vào thị trường các khu vực khác, tuần sau tôi có thời gian, sẽ sắp xếp đến thăm các nhà phân phối lớn.”
“Được.”
Chung Nghiên Nguyệt định sẽ đến thăm Triệu tổng, sau đó đến gặp La tổng.
Thực ra giữa các bộ phận kinh doanh của Lạc Mông cũng có sự cạnh tranh, đặc biệt là các nhà phân phối trùng nhau, mỗi bộ phận đều muốn nhà phân phối để tâm đến sản phẩm của mình.
Đợi Lâu Trưng rời khỏi, Chung Nghiên Nguyệt hỏi thư ký, “Bộ phận số Bốn định tuyển người thật sao?”
Thư ký, “Đúng vậy, hình như mỗi ban ngành đều tuyển thêm người.”
“Bộ phận tiêu thụ và bộ phận thị trường cũng đều tuyển?”
“Đúng vậy ạ.”
Lúc này, trong cuộc họp của bộ phận số bốn.
“Giản tổng, bộ phận thị trường không thiếu người.” Chu Nghĩa trực tiếp từ chối kế hoạch tuyển dụng của Giản Hàng.
Giản Hàng: “Không thiếu người, nhưng đến cả một dự án kinh doanh ra gì cũng không làm ra được.”
Chu Nghĩa: “….”
Anh ta nói ra sự thật, “Không có đủ tiền, chi phí công ty cấp cho bộ phận đều bị bộ phận tiêu thụ lạm dụng hết.”
Trịnh Viêm Thúc ngẩng đầu, “Mời người nào đó chú ý từ ngữ của bản thân, cái gì là lạm dụng, cái gì là dùng vào việc nghiêm trọng, làm ơn phân biệt cho rõ rồi nói.”
Chu Nghĩa cười lạnh, đã dùng tiền của bộ phận thị trường, lại moi ra được lý do quang minh chính đại như vậy, “Được, anh nói gì thì chính là vậy.
Bộ phận tiêu thụ của anh dùng tiền thì được coi là dùng cho việc quan trọng.
Vậy xin hỏi Trịnh tổng một chút, tiêu vào việc quan trọng nhiều tiền như vậy, vậy việc quan trọng đã thành hay chưa? Đã thu được lợi nhuận hay chưa?”
Anh ta ném chiếc bút trên tay xuống, dựa lưng lên ghế, “Bộ phận số Bốn cũng chỉ hy vọng bộ phận tiêu thụ mài ra được cơm đủ ăn qua ngày, nhưng bây giờ lại sắp không có gì ăn nữa rồi đấy.”
Giản Hàng cắt ngang bọn họ, “Trước đây hai người đều vì chuyện này mà cãi cọ?”
Hai người đều không đáp.
Giản Hàng liếc nhìn họ, “Cãi nhau lâu như vậy mà vẫn không phân được thắng bại, xem ra trình độ cãi cọ không ổn rồi.”
Chu Nghĩa: “….”
Trịnh Viêm Thúc: “….”
“Chuyện tuyển dụng cứ vậy mà làm đi, bộ phận thị trường nhất định sẽ có sự điều chỉnh.” Ánh mắt cô lại dừng trên trường Trịnh Viêm Thúc, “Cả bộ phận tiêu thụ cũng vậy.”
Trịnh Viêm Thúc không cam tâm tình nguyện, “Tôi vô điều kiện chấp hành sự sắp xếp trong công việc của cô, nhưng chuyện của bộ phận tiêu thụ, mong Giản tổng tôn trọng tôi, bộ phận tiêu thụ là đoàn đội của tôi.”
Giản Hàng chính là đang đợi câu này, “Tôn trọng anh, cũng không phải là không thể, nhưng cũng mong anh trong thời gian cuộc họp tôn trọng tôi, sau này trong các buổi họp của tôi, tôi không muốn nghe bất kỳ lời tranh cãi nào giữa anh và Chu Nghĩa.”
Trịnh Viêm Thúc: “….”
Cô thu dọn tài liệu rồi đứng dậy, “Tan họp.”
Cất tài liệu vào phòng làm việc, sau đó cô đi đến nhà ăn số một.
Hôm nay không hẹn quản lý ban ngành nào, một mình Giản Hàng đi đến nhà ăn dùng bữa.
Mấy ngày hôm nay cơ thể và tinh thần kiệt quệ, mệt đến độ không muốn nói thêm lời nào.
Nhà ăn số một phục vụ kiểu buffet, Giản Hàng lấy đĩa đi chọn đồ ăn.
Những người bên cạnh đều cùng đồng nghiệp liếc trộm nhìn cô.
Giản Hàng vừa gắp được vài con tôm, bên cạnh đột nhiên trở nên tĩnh lặng, không có bất kỳ âm thanh nào.
Cô quay đầu lại, cách đó vài mét, Tần Mặc Lĩnh đang đi về phía cô.
Hôm nay anh mặc một chiếc sơ mi màu xanh đậm, hai chiếc cúc trên cùng là do sáng nay cô giúp anh cài lại, trước khi đi làm, đồng hồ trên tay anh cũng là do cô giúp anh đeo.
Tay trái Tần Mặc Lĩnh có cầm một chiếc đồng hồ của nữ, không đặt trong hộp đồng hồ.
Giản Hàng không chú ý đến chiếc đồng hồ trên tay anh, cười cười, “Anh đã ăn chưa?”
“Anh chưa.” Tần Mặc Lĩnh nói, “Chút nữa ăn cùng phó tổng Ngô.”
Lại là cùng phó tổng Ngô, còn tưởng rằng anh đến ăn cùng cô.
Nếu đã không định cùng cô ăn cơm, vậy chắc là có chuyện công việc.
Giản Hàng lập tức thay đổi cách gọi, “Tần tổng, anh có chuyện gì cần phân phó?”
Tần Mặc Lĩnh đưa đồng hồ cho cô, “Cửa hàng Flagship* vừa đem đồng hồ qua, đã cắt ngắn lại dây đeo theo yêu cầu của em, em thử đi xem có vừa hay không.
Người bên họ vẫn đang ở trong văn phòng của anh, nếu không vừa để họ sửa lại.”
*Flagship: Flagship hiện nay được sử dụng để chỉ đến những loại mặt hàng cao cấp nhất trong tất cả các sản phẩm được tạo ra.
Mỗi năm, các nhà sản xuất đều đưa ra các sản phẩm cao cấp này, để giới thiệu đến với khách hàng.
Và những sản phẩm được tạo ra với các tính năng cao cấp nhất đều được xem là flagship của hãng đó.
Anh cố ý dừng lại, giọng điệu không lớn không nhỏ, nhân viên bên cạnh đều có thể nghe thấy, “Đai đồng hồ của anh được sửa rồi, độ dài vừa vặn.”
Bên cạnh có cô gái nhỏ thích nghe chuyện bát quái, cầm đĩa đựng đồ ăn đi ngang qua họ, tiện thể nhìn đồng hồ trên cổ tay Tần Mặc Lĩnh, sau đó lại nhìn chiếc của Giản Hàng.
Cùng một màu, thiết kế mặt đồng hồ vô cùng đặc biệt, ngay cả dây đeo cũng y hệt nhau, không cần nhìn kỹ cũng biết đây là đồng hồ đôi.
Ngay sau đó những cô gái trẻ thích buôn chuyện cũng vòng qua, giả bộ đang lấy đồ ăn.
Sau khi nhìn thấy đồng hồ, mấy người cùng nháy mắt đưa mày.
Ý trong ánh mắt ấy như muốn nói với nhau, là đồng hồ đôi.
Giản Hàng ngạc nhiên vài giây, nhưng cũng không hỏi anh.
Cô chưa từng thấy chiếc đồng hồ này, vừa rồi Tần Mặc Lĩnh có nói là đã sửa theo yêu cầu của cô, chắc là cố ý để người xung quanh nghe được.
Đến khi cô nhìn rõ mặt đồng hồ của cả hai chiếc, mới biết được thì ra là đồng hồ dôi.
Vì để những người khác biết được, anh vô cùng để tâm đến cô, hao tâm khổ sức, đặc biệt chọn thời gian ăn cơm qua tặng cô.
Giản Hàng hiểu được ẩn ý của anh, phụ hoạ nói, “Không cần thử, chắc là vừa rồi.”
Tần Mặc Lĩnh giúp cô cầm đĩa ăn, “Em đeo thử xem.”
Anh không nói nhiều, cầm đĩa giúp cô gắp đồ ăn, anh biết cô thích ăn món nào, đi vòng quanh khu vực quầy tự chọn, nghiêm túc giúp cô chọn hai món mặn ba món chay.
Cô ăn không nhiều, mỗi món anh chỉ lấy một chút.
Tần Mặc Lĩnh tìm một chiếc bàn trống, đặt đĩa đồ ăn xuống.
Giản Hàng cùng anh đi qua, cổ tay đeo đồng hồ đôi, độ dài của dây đeo vô cùng phù hợp.
Tần Mặc Lĩnh nhận lấy chiếc đồng hồ cũ từ trên tay cô, ra hiệu, “Nhân lúc còn nóng em mau ăn đi.”
Không ở lại thêm, anh nhấc chân rời đi.
Giản Hàng cầm đũa lên ăn những món anh giúp cô chọn, chốc chốc lại nhìn chiếc đồng hồ.
Điện thoại rung lên, cô mở ra.
Tần Mặc Lĩnh nói: [Ngày mai sẽ ăn cùng em.].