Cưới Trước Yêu Sau: Ông Xã Phúc Hắc Sủng Vợ Yêu

Trì Tảo Tảo không phục, dựa vào cái gì mà phải cho bà già đó nhiều tiền như vậy, họ lại không nuôi mình được một ngày, dựa vào cái gì mà có tư cách đòi sính lễ của Diệp Khuyết.

Cô tức giận vô cùng, bỗng chốc đứng dậy, muốn đi tìm bà già kia lý luận, lại không nghĩ tới, Vân Phi sẽ duỗi tay giữ chặt cô.

“Cô định làm gì?”

Trì Tảo Tảo nghiến răng nghiến lợi: “Em muốn đòi lại số tiền đó, họ không tư cách lấy được!”

Vân Phi rũ mắt, điềm nhiên giảng giải: "Nói đi nói lại, họ cũng có quan hệ huyết thống với em, vì gả em đi, đòi một ít sính lễ cũng là chuyện thường tình.”

“Chuyện thường tình? Nhiều tiền như vậy, bà già kia lại không biết xấu hổ dám mở miệng đòi sính lễ sao?”

Trì Tảo Tảo không thể hiểu nổi, tại sao Diệp Khuyết phải cho bà già kia nhiều tiền như vậy, kể cả có là vì cô đi nữa, thì cũng quá nhiều rồi!


Vân Phi lại không đồng ý, “Tổng giám đốc nói, chỉ cần có thể khiến cô không tổn hao lông tóc gì, trở về bên người anh ấy, kể cả có phải trả giá bằng cả đời tâm huyết của mình, thì cũng đáng giá."

Anh ta lại kéo cô ngồi xuống lần nữa, cẩn thận giải thích cho cô nghe, “Chuyện này đã định rồi, cho nên, em không cần phải để ý việc chúng ta cho họ nhiều tiền như vậy, chỉ là chúng ta càng mệt thêm thôi!”

Vân Phi nói mà biểu cảm còn cực kỳ hâm mộ, thỉnh thoảng trong đầu lại xuất hiện hình ảnh Diệp Khuyết đàm phán cùng nữ hoàng, “Tổng giám đốc đầu óc rất tinh anh đấy, có chút chuyện, ở bên ngoài không thể nhận thấy được, bên trong lại có cái tinh túy của nó, nước E có rất nhiều nguồn năng lượng chúng ta cần dùng đến, bởi vì lần liên hôn này, tổng giám đốc có thể đi vào bên đây khai phá nguồn năng lượng, đến lúc đó, những vật đáng giá mà bên này sở hữu, toàn bộ đều trở thành vật trong bàn tay của chúng ta rồi, không đến mười năm, đừng nói một trăm tỷ, muốn kiếm trở về đến hai trăm tỷ cũng không thành vấn đề.”

“……”

Vân Phi nói nghe như tiền là lá cây vậy, Trì Tảo Tảo nghe xong như lọt vào trong sương mù.

Nhưng nếu thật là như vậy thì trong lòng cô cũng sẽ dễ chịu hơn một chút.

Cô biết Diệp Khuyết là người khôn khéo như vậy làm sao có thể làm loại chuyện lỗ vốn như thế này.

Hóa ra là bọn họ còn có mưu kế.

Rốt cuộc, trong lòng cũng không cảm thấy khó chịu nữa.

Trì Tảo Tảo đứng dậy, vỗ vỗ mông, xoay người đang định quay vào trong tẩm cung, lại đột nhiên nhìn thấy Kim Thừa Trị đứng cách đó không xa.

Anh ta do dự ở cửa, tựa muốn đi vào, rồi lại băn khoăn.


Cô tò mò, đi qua gọi anh ta, “Học trưởng.”

Nghe tiếng gọi, Kim Thừa Trị quay đầu lại, thấy Trì Tảo Tảo từ bên kia đi tới, trên mặt không khỏi có thêm vài phần hoài nghi.

“Em……” Không phải là bây giờ phải đang ở bên trong sao? Tại sao lại xuất hiện ở đây?

Trì Tảo Tảo cười cười, “Em ra ngoài hít thở không khí, học trưởng, em không nghĩ tới hôn lễ sẽ đột nhiên thay đổi so với dự định ban đầu của chúng ta, nhìn thấy anh trở thành phù rể, em cũng là ngoài ý muốn, nhưng mà vẫn phải cảm ơn anh, cảm ơn anh đã giúp em nhiều như vậy.”

Kim Thừa Trị mặt lạnh nhạt không thấy ánh sáng, làm người ta không đoán ra được cảm xúc trong lòng anh ta, nhìn chằm chằm Trì Tảo Tảo, ánh mắt cũng vô cùng bình tĩnh.

“Chỉ cần em hạnh phúc là tốt rồi, đúng rồi, vật kia anh đã chuẩn bị tốt, em nói cho Diệp tổng, ngày mai chúng ta có thể trở về rồi.”

Chúng ta?

Trì Tảo Tảo không hiểu, “Anh cũng sẽ về cùng với bọn em sao?” 


Kim Thừa Trị còn chưa trả lời, cách đó không xa Vân Phi đi tới, cười nói: “Cô bé ạ, em không biết rồi, học trưởng này của em, là người mà nữ hoàng phái đến công ty làm sứ giả ký kết hợp đồng kinh tế mười năm, cho nên, mười năm sau này, anh ấy sẽ công tác tại tập đoàn Thiên Vũ.”

“……”

Học trưởng, sẽ ở lại làm việc tại tập đoàn Thiên Vũ mười năm?

Lại là vì đến để “đòi nợ” sao?

Trì Tảo Tảo trong lòng đột nhiên nổi lên xa cách, không nghĩ rằng, Vân Phi lại lập tức giải thích nói: “Yên tâm, học trưởng của em, cam tâm tình nguyện vì em, phản bội nước E, cho nên, anh ta hiện tại là người của chúng ta, biết chưa?”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận