Cưới Trước Yêu Sau: Ông Xã Phúc Hắc Sủng Vợ Yêu

Sáng sớm ngày hôm sau, Trì Tảo Tảo tỉnh lại, đã không thấy bóng Triệu Tư Tư nữa.

Kéo hành lý đi phía sau Diệp Khuyết, cô không khỏi đi tới phía trước hỏi: “Chị Tư Tư đâu?"

Diệp Khuyết sải bước tiến lên, thẳng tắp xuất chúng, không nhìn Trì Tảo Tảo lấy một chút, nhàn nhạt trả lời ba chữ: “Đi trước rồi."

Trì Tảo Tảo cong miệng nhỏ, muốn hỏi thêm gì đó, nhưng nhìn thấy sắc mặt anh lại khôi phục vẻ lãnh khốc trước kia, cô muốn nói lại thôi, nuốt lại những lời muốn hỏi.

Ngoan ngoãn, đi theo phía sau anh, làm một cô vợ nhỏ nghe lời.

Hành trình hai ngày ngắn ngủi ở châu Úc, cứ như vậy kết thúc.

Trì Tảo Tảo chưa hết hứng, nhưng ở bên cạnh Diệp Khuyết, cũng không tiện nói gì.

Máy bay tới thành phố Ninh Đô đúng giờ, hai người mới vừa đi ra sân bay, đến cổng phi tường, có hai chiếc xe con đang đợi sẵn, tài xế chủ động tiến lên kéo hành lý cho bọn họ.


Trì Tảo Tảo ngồi lên xe trước tiên, vốn định ngồi nhích vào một chút, để Diệp Khuyết ngồi bên cạnh mình, không nghĩ tới đã thấy người đàn ông kia đứng ngoài xe, nhìn cô nói: “Em tự đi về trước, anh đến công ty một chuyến."

Dứt tiếng, sau đó lên một chiếc xe khác, cô còn chưa rời đi, anh đã biến mất trước mắt cô.

Trì Tảo Tảo có chút tức giận, động tác nhanh như vậy làm cái gì? Cũng không để cho cô nói nhiều với anh một câu.

Trong lòng khó chịu, không thể làm gì khác hơn là bảo tài xế lái xe, về Diệp gia.

Trên đường, chuông điện thoại di động của Trì Tảo Tảo vang lên, cô cho rằng là Diệp Khuyết, nhanh chóng lấy ra không thèm nhìn tên người gọi, nhận liền hô: “Chồng à, có phải là nhớ em rồi?"

"..."  

Đối phương không trả lời.

Lúc này Trì Tảo Tảo mới xem tên người gọi, chết, sao lại là Đường Hoàn Quân?

Cô nhanh chóng nói vào điện thoại di động: “Đường nhị thiếu gia à? Thật ngại quá, tôi không chú ý, anh tìm tôi có việc?"

Đầu bên kia điện thoại im lặng trong chốc lát, lúc này mới lên tiếng: “Đúng vậy, tìm em có việc, bây giờ anh đang ở trạm xe lửa, hỏi em một chút, có muốn đến Tây Tạng du lịch hay không, tour du lịch 15 ngày miễn phí, có đi hay không?"

Tour du lịch 15 ngày miễn phí? Lại còn là Tây Tạng mà cô ngóng trông nhất?

Chuyện tốt như vậy, không đi là ngu ngốc.


Thậm chí cũng không cần cân nhắc, Trì Tảo Tảo gật đầu như giã tỏi: “Đi đi, nhưng anh đừng gạt em nha, thật sự là miễn phí hoàn toàn hả?"

"Anh đã gạt em lúc nào chưa?"

"Vậy anh chờ em, em lập tức tới ngay đây."

Cúp điện thoại, Trì Tảo Tảo nóng ruột nói với tài xế: “Chú Vương, quay đầu xe, đến trạm xe lửa."

Tài xế có chút nghi hoặc, quay đầu lại liếc mắt nhìn Trì Tảo Tảo: “Không phải thiếu gia bảo cô về nhà trước sao?"

"Ai nha, tôi về nhà làm cái gì á? Lẻ loi hiu quạnh, đến trạm xe lửa, tôi phải đến Tây Tạng du lịch."

Ngược lại đi cùng Hoàn Quân, có đầy đủ bảo đảm an toàn, như vậy Diệp Khuyết cũng sẽ không nói gì chứ?

Chú Vương hết cách rồi, cũng chỉ đành quay đầu xe, đi tới trạm xe lửa.

Buổi chiều, Diệp Khuyết từ công ty trở về, vào nhà nhìn thấy cha mẹ tán gẫu trong phòng khách, không nhìn thấy Trì Tảo Tảo, đi tới thuận miệng hỏi một tiếng: “Cô ấy đâu?"


Tiết Dung Chân và chồng liếc mắt nhìn nhau, cười nói: “Mẹ còn phải hỏi con đây, dẫn con bé ra ngoài, sao con trở về mà không thấy bóng con bé, mẹ nói này Diệp Nhị, con ném Tảo Tảo đi đâu rồi?"

Nhìn trên khay trà chất đầy quà mà Trì Tảo Tảo mua cho cha mẹ ở Châu Úc, Diệp Khuyết không khỏi hoài nghi sao Trì Tảo Tảo không trở về.

Anh đang muốn lên lầu, lại nghe thấy cha nói: “Con ném Tảo Tảo ở nửa đường, con bé lại để chú Vương mang quà về, tự mình theo Hoàn Quân đến Tây Tạng du lịch, có người nói phải hơn nửa tháng mới trở về."

Bỗng nhiên, Diệp Khuyết dừng bước, quay đầu lại, ánh mắt hoài nghi nhìn cha mẹ mình.

Tiết Dung Chân rất chắc chắc gật đầu: “Đúng vậy, con bé đã đi theo Hoàn Quân ngồi xe lửa đi Tây Tạng."

Không khó nhìn ra, cái trán Diệp Khuyết bỗng nhiên nổi gân xanh, nghiến răng nghiến lợi, vừa móc điện thoại di động, vừa nhanh chân lên lầu.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận