Cưới Trước Yêu Sau: Ông Xã Phúc Hắc Sủng Vợ Yêu

Buổi chiều hai giờ, Diệp Khuyết đứng lớp.

Lớp quản trị kinh doanh của năm nhất đại học, do Diệp Khuyết chịu trách nhiệm giảng dạy, vốn tưởng rằng, Trì Tảo Tảo sẽ sớm ngồi trong phòng học chờ anh ta, nhưng không nghĩ tới……

Không gian trong phòng học to như vậy, ngồi đầy sinh viên, thậm chí khoa khác nghe tiếng cũng chạy lại đây, chỉ vì muốn thấy vị giáo sư đẹp trai trẻ tuổi trong lời đồn.

Học sinh nhiều đến thiếu chút chen vỡ phòng học, nhưng mà duy nhất, không có bóng dáng của Trì Tảo Tảo.

Diệp Khuyết đứng ở trên bục giảng, tay vỗ sách giáo khoa, chỉ liếc mắt một cái, anh ta đã quét xong tất cả sinh viên đang ngồi.

Khi không có tìm được bóng dáng của Trì Tảo Tảo, vốn dĩ còn có chút sắc mặt, nháy mắt đã trở thành mặt không biểu tình.

Một tiết này, anh ta lạnh lùng, bề ngoài mặt than, càng bị rất nhiều bạn học theo đuổi.

Đi trên đường, cũng có không ít bạn học cầm di động chụp ảnh, đăng lên Weibo.

Chỉ có anh ta, thản nhiên không quan tâm, vừa đi vừa sờ di động gọi điện thoại cho Trì Tảo Tảo.

Hôm nay là tiết dạy đầu tiên của anh, cô cũng dám trốn học, đây là đang khiêu khích anh sao?


Vẫn là một phút trước anh đối xử tốt với cô, nên làm cô đắc ý vênh váo?

Điện thoại gọi thông, đối phương cũng nhận điện thoại, trong điện thoại truyền đến tiếng xin lỗi của Trì Tảo Tảo.

“Ôi mẹ ơi, anh, rất xin lỗi anh, em quên mất tiết dạy của anh, rất xin lỗi rất xin lỗi……”

“Lập tức tới văn phòng của anh.”

Anh lạnh giọng đánh gãy lời nói của cô, cúp điện thoại, trong lòng cực kỳ nặng nề.

Thật là sủng hư cô rồi, tiết học của anh cô cũng dám vắng, quay về, để xem anh thu thập cô như thế nào.

Bên này, Trì Tảo Tảo nhìn chằm chằm điện thoại, thiếu chút nữa muốn khóc.

Cô không phải cố ý, thật sự không phải cố ý.

Chính là, lúc đó Kim Thừa Trị ngăn cản không cho cô đi, còn nói chuyện xưa của anh cho cô nghe, cô vừa nghe, đã quên mất thời gian.

Bây giờ vừa chạy tới cổng trường, đã nhận được điện thoại của Diệp Khuyết.

Cô tự biết xong đời, lúc này, Diệp Khuyết nhất định sẽ phát hỏa.

Theo lời anh nói, cô chạy nhanh tới văn phòng tìm anh.

Diệp Khuyết là giáo sư được đặc biệt mời về của Đại học A, chỉ dạy một năm, hơn nữa là mỗi cuối tuần, cùng lắm cũng chỉ hai tiết mà thôi.

Văn phòng của anh cũng là đặc chế, gian phòng đơn, chỉ có một người sử dụng là anh.

Trì Tảo Tảo hỏi vài giảng viên, mới hỏi được văn phòng của Diệp Khuyết.

Cô khẩn trương đứng trước cửa gõ cửa, trong văn phòng truyền đến giọng nói thuần hậu của anh, “Vào đi.”

Trì Tảo Tảo đẩy cửa đi vào, không dám ngẩng đầu nhìn anh, ngoan ngoãn đóng cửa lại, cúi đầu đi qua, nhút nhát sợ sệt nói ba chữ, “Em xin lỗi.”


Người đàn ông ngồi sau bàn làm việc, nhìn chằm chằm cô, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng phức tạp.

Anh không nói ra tiếng, cứ nhìn chằm chằm cô như vậy.

Trì Tảo Tảo nghi ngờ, chậm rãi ngẩng đầu, yếu ớt liếc mắt nhìn anh một cái, thấy anh đang nhìn chằm chằm mình, cô lại lập tức gục đầu xuống, lại nói, “Ông xã, em xin lỗi.”

“Qua bên kia, nằm sấp xuống.”

“……” Trì Tảo Tảo trong lòng mê man, vì sao muốn cô nằm sấp xuống?

Cô chậm chạp hành động một bước, anh lại thúc giục, “Còn không mau đi?”

Cô nhanh nhẹn chạy tới, chủ động ghé vào trên sô pha.

Diệp Khuyết cầm thước đi tới, một thước hung hăng đánh vào trên mông Trì Tảo Tảo.

“A?” Trì Tảo Tảo đau đến thét chói tai ra tiếng, quay đầu nhìn người đàn ông kia, cô cảm thấy không thể tưởng tượng được, “Anh, anh đánh em?”

Anh ở trên cao nhìn xuống, “Em thấy không nên bị đánh sao?”

Cô dẩu cái miệng nhỏ, bộ dáng điềm đạm đáng yêu, “Nên bị đánh.”


Ai bảo cô vắng tiết học của anh.

Anh không lưu tình chút nào, lại hung hăng đánh một thước lên mông cô.

“A!” Trì Tảo Tảo lại kêu một tiếng.

Diệp Khuyết hừ lạnh, “Không muốn người toàn trường tới xem, em cũng có thể kêu lớn tiếng một chút.”

Dám vắng mặt tiết học của anh, nên đánh.

Lại là một thước.

Chỉ là một thước này đánh xuống, Trì Tảo Tảo cắn môi, không dám phát ra tiếng.

Nhưng nước mắt lại tràn mi mà ra.





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận