CHƯƠNG 104: ĐỪNG SUY DIỄN NỮA Cục cưng uống sữa no, cuối cùng cũng nhắm mắt yên tĩnh ngủ say.
Bên khóe miệng hồng phấn còn nở nụ cười nhẹ. Mai Thùy Hân yên tĩnh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của đứa bé, trong lòng có cảm giác ấm áp muốn tan ra. Đây chính là hạnh phúc khi làm mẹ sao? Cô chua xót nhớ đến con gái của mình, đứa con gái còn chưa kịp mở mắt nhìn thế giới này đã bị tử thần mang đi.
Trong lòng cô buồn phiền. Nhẹ nhàng đặt Tiểu Tư Hàn lên giường, cẩn thận đắp chăn cho thằng nhóc.
Mai Thùy Hân cứ như vậy ngồi bên giường, đơ người nhìn khuôn mặt ngủ say của thằng bé. Trịnh Thịnh Ngọc vẫn luôn ở bên cạnh nhìn Mai Thùy Hân.
Trong mắt quay cuồng cảm xúc kỳ lạ. Dáng vẻ này của Mai Thùy Hân hắn chưa từng thấy qua.
Ánh sáng người mẹ khiến cô nhìn có vẻ thánh khiết như vậy, gần như đứa trẻ này đã chiếm hết toàn hộ tâm hồn của cô. Trịnh Thiên Ngọc có chút đố kỵ, hắn đố kỵ con trai của mình lại có được sự dịu dàng, sự quan tâm của Mai Thùy Hân nhiều như vậy. Bỗng nhiên Mai Thùy Hân bị Trịnh Thiên Ngọc kéo dậy từ trên giường! Cô bị hắn ấn lên tường, giữ cô ở giữa.
Sau đó hắn mạnh mẽ bá đạo mà hôn xuống đôi môi đã sớm mong mỏi.
Thô bạo như vậy, hung ác như vậy, gần như cướp đoạt đi tất cả hô hấp của cô. Mà cô chỉ cảm thấy trước mắt pháo hoa nổ, trống rỗng Trước mặt Tiểu Tư Hàn mà hắn sao có thể hôn cô? Trẻ sơ sinh thuần khiết nằm ở bên cạnh, hắn sao có thể coi cô như loại con gái dễ dãi mà tùy ý làm bậy như vậy? Cô liều mạng đá mạnh hắn, đấm hắn.
“Thả tôi ra! Anh thả tôi ra, cái tên điên này!” Mai Thùy Hân hét xong thì cảm giác ngực mình càng nghẹn lại. Trịnh Thiên Ngọc cúi đầu nhìn cô.
Ánh mắt hắn phức tạp nhưng trên mặt lại không cảm xúc. Cô khẽ nhíu mày, nhìn người đàn ông mặt không chút cảm xúc không biết đang nghĩ gì trước mặt.
Trái tim của hắn khó nhìn thấu như vậy, hắn rốt cuộc muốn làm gì? “Trịnh Thiên Ngọc, anh rốt cuộc muốn sao? Anh rốt cuộc muốn sao đây?” Cô lại hét lên lần nữa.
“Anh vì sao luôn bắt nạt tôi? Tôi không phải người phụ nữ giống như anh muốn, không phải những kim ốc tàng kiều kia của anh.
Anh vì sao luôn quấy rối tôi? Tôi ghét anh, ghét anh!” Trịnh Thiên Ngọc nghe thấy lời của cô, nhìn khuôn mặt đầy căm ghét của cô thì trong chốc lát có cảm giác run rẩy.
Trong lòng như bị thứ gì đó nắm chặt, hắn chỉ thấy đau từng cơn nhè nhẹ. “Làm người phụ nữ của tôi đi!” Câu nói nóng bỏng bật thốt lên.
Vào giây phút nói ra khỏi miệng ấy thì Trịnh Thiên Ngọc đột nhiên kinh ngạc. Nhưng cô lại cười chế nhạo, khóe miệng cười tự giễu: “Trịnh Thiên Ngọc, anh nói gì? Làm người phụ nữ của anh?” Đây là lần đầu tiên cô đối diện trực tiếp với vấn đề như thế này.
Có thứ gì đó, thoáng đụng phải tim của cô. “Phải!” Hắn khẳng định. “Trịnh Thiên Ngọc, ý của anh là tiếp tục là tình nhân của anh đúng không?” Mai Thùy Hân cười lạnh, trên mặt tràn ngập đau buồn phẫn nộ. “Trong lòng của anh, tôi đã dơ bẩn như vậy không xứng sống trên cái thế giới sạch sẽ này, chỉ xứng làm tình nhân! Làm chim hoàng yến mà những người có tiền bọn anh bao nuôi, đúng không!” Trịnh Thiên Ngọc muốn nói gì đó, nhưng lại bị Mai Thùy Hân ngăn cản. “Trịnh Thiên Ngọc! Tôi biết! Anh coi thường tôi! Anh từ đầu đến cuối đều coi thường tôi! Đúng vậy, tôi nghèo! Tôi không có địa vị! Ở trên cái thế giới này, bất kỳ người nào đều có thể giày xéo tôi! Nhưng, đây không đồng nghĩa với việc tôi sẽ từ bỏ lòng tự tôn để làm tình nhân của anh!” Con ngươi của Trịnh Thiên Ngọc lướt qua tia đau thương.
Nhìn Mai Thùy Hân đang kích động, hắn khẽ nhấc tay, tạo một tư thế cầu khẩn. “Vậy, làm bạn gái tôi.
Mai Thùy Hân, làm bạn gái tôi được không?” Trịnh Thiên Ngọc thấp thỏm bất an nhìn Mai Thùy Hân, hy vọng lời đáp của cô. “Bạn gái?” Mai Thùy Hân cay đắng cười.
“Chỉ có giữa những người yêu nhau mới có thể gọi là bạn trai bạn gái? Rất đáng tiếc, tôi không thể trở thành bạn gái của anh.
Vì, tôi không yêu anh!” Đôi con ngươi đang hồi hộp của Trịnh Thiên Ngọc thoáng bị sự tức giận thiêu đốt.
Người phụ nữ này thật sự không biết phải trái! Hắn đã cúi người cầu xin cô trở thành bạn gái của mình.
Thế mà cô lại không đồng ý! “Mai Thùy Hân, cô đừng quá coi trọng bản thân mình quá!” “Haha… Anh tưởng làm bạn gái anh thì chính là niềm vinh quang không gì sánh bằng sao? Là giấc mơ của mọi người phụ nữ trên thế giới này sao? Hèn mọn thấp kém như tôi lại được Tổng giám đốc Trịnh như anh coi trọng, tôi thật sự nên thắp hương cảm ơn trời đất sao?” Đôi mắt lành lạnh của Mai Thùy Hân tràn ngập đùa cợt: “Ngại quá, tổng giám đốc Trịnh, tôi thật sự không biết tốt xấu! Tôi không có hứng thú với chuyện làm bạn gái của anh!” Sắc mặt của Trịnh Thiên Ngọc trở nên u ám, đôi con ngươi cũng bị sự tức giận thiêu đốt. “Trịnh Thiên Ngọc, tôi chưa từng muốn trêu chọc bất kỳ người đàn ông nào.
Tôi chỉ muốn trải qua một cuộc sống bình yên.
Xin anh, cầu xin anh đừng trêu chọc tôi nữa có được không? Anh nói với tôi rốt cuộc phải như thế nào anh mới tha cho tôi?” Mai Thùy Hân đột nhiên thấy mệt mỏi.
Vì sao, vì sao ông trời lại muốn trừng phạt cô như vậy? Ba mất, cục cưng cũng không còn.
Cô đã quá mệt mỏi rồi! Vì sao người đàn ông này còn muốn làm nhục cô! Hắn vì sao luôn như vậy? Cô thật sự không chọc nổi hắn! Cô chỉ muốn trải qua một cuộc sống bình thường, cô nguyện từ trước đến nay chưa từng quen hắn! Trịnh Thiên Ngọc đột nhiên nheo mắt lại, mờ mịt mà lùi một bước.
Nét mặt này của cô khiến hắn cảm thấy rất có lỗi với cô. Hắn đột nhiên kéo cô lại, hai tay nắm chặt mặt của cô rồi kéo cằm cô lên, ép cô đối mặt với mình: “Hân, tôi nên tìm em sớm hơn.
Tôi không nên để em chịu nhiều đau khổ như vậy.
Xin lỗi!” Cô sửng sốt, khuôn mặt bi thương ấy đong đầy nước mắt nhìn đôi con ngươi gần như cũng đau khổ như vậy: “Xin lỗi? Người anh nên nói xin lỗi không phải là tôi! Là ba tôi! Ca phẫu thuật của ông ấy đã thành công rồi, anh vì sao lại muốn ném ông ấy ở bệnh viện ngăn cản chị gái tôi tiếp tục trị bệnh cho ông ấy? Trịnh Thiên Ngọc, anh có còn tính người không! Nếu như anh còn chút lương tâm thì anh sẽ không làm chuyện như vậy!” Đôi mắt của Trịnh Thiên Ngọc khẽ híp: “Mai Thùy Hân, con mắt nào của cô nhìn thấy tôi ngăn cản chị gái em tiếp tục trị bệnh cho ông ấy?” Nhớ đến người cha đã mất của mình, Mai Thùy Hân đã không thể khống chế nổi nước mắt: “Chị gái tôi nói cho tôi biết! Anh chính là ma quỷ không còn tính người!” “Chị gái cô? Chính là chị gái không có chút quan hệ huyết thống kia?” Trịnh Thiên Ngọc đau khổ nói: “Cô thà rằng tin cô ta cũng không muốn tin tôi?” Mai Thùy Hân ngơ người nhìn Trình Thiên Ngọc, gần như không hiểu hắn rốt cuộc đang nói gì. Trịnh Thiên Ngọc nắm chặt lấy bờ vai mỏng manh của Mai Thùy Hân, lắc mạnh: “Mai Thùy Hân! Người phụ nữ ngu xuẩn này! Chị gái cô đang nói dối! Cô ta đang lừa cô đó! Tôi chỉ tức giận vì em thế mà lại chạy trốn, không tiếp tục trả tiền viện phí của ba nữa.
Nhưng tôi tuyệt đối không có ngăn cản chị gái cô cứu ông ấy!” Gần như có thứ gì đó ầm ầm sụp đổ, Mai Thùy Hân không thể tin mà trừng to mắt.
Cô che kín lỗ tai, liều mạng lắc đầu: “Không! Không! Chị tôi sẽ không đối xử với tôi như vậy! Anh nói dối!” Trịnh Thiên Ngọc không nói nữa mà quay người ôm Tiểu Tư Hàn ngủ say trên giường bước khỏi phòng.
Bước đến cửa thì hắn quay đầu lạnh lùng nói với Mai Thùy Hân: “Mai Thùy Hân, tôi chưa từng thấy người phụ nữ nào ngu xuẩn hơn cô!” Mai Thùy Hân, tôi chưa từng thấy người phụ nữ nào ngu xuẩn hơn cô… Cả người Mai Thùy Hân bỗng nhiên mất đi sức lực, chầm chậm trượt xuống ngồi bên góc tường.
Trong lòng đau đớn như bị xé rách thành từng mảnh.
Cô không muốn nghĩ, cô hy vọng là Trịnh Thiên Ngọc đang nói dối.
Cô không thể nào chịu đựng rằng chị gái sẽ đối xử như vậy với cô! Mặc dù chị không phải con gái ruột của ba nhưng ba đối xử với chị rất tốt.
Chị sao có thể làm ra loại chuyện như vậy! Ba… Xin lỗi… Là con quá tùy hứng, là con quá ngu ngốc, là mắt con mù mới giao ba cho Lâm Vũ Yến, mới khiến người tuyệt vọng mà ra đi như vậy.
Ba, người ở thiên đường nhất định sẽ hận con đi? Mai Thùy Hân thì thào nói, nước mắt không ngừng tuôn rơi ướt cả vạt áo trước ngực.
Nỗi đau đớn vô hạn trào ra, cô đạp đầu mình lên tường một cách tàn nhẫn… “Nói cô ngốc, cô thế mà ngốc thật! Đập đầu vào tường có tác dụng gì? Đập đầu vào tường thì ba cô có thể sống lại sao?” Một giọng nói đột nhiên vang lên khiến Mai Thùy Hân bị dọa sợ.
Trịnh Thiên Ngọc không biết lúc nào lại quay lại phòng rồi. “Anh cút đi! Tôi không cần anh quản! Anh lúc đầu vì sao lại mặc kệ ba tôi ở bệnh viện không quan tâm? Chỉ là vài tháng viện phí thôi! Anh tiêu xài phung phí như vậy, chút tiền đó với anh chẳng đáng gì! Anh vì sao lại nhẫn tâm như vậy!” Cảm xúc của Mai Thùy Hần không tìm được lối thoát, vừa lúc lấy Trịnh Thiên Ngọc làm bao cát trút giận. “Mai Thùy Hân, tự cô không tuân thủ hiệp ước chạy mất.
Tôi vì sao phải tuân thủ hiệp ước chăm sóc ba cô?” Trịnh Thiên Ngọc cau mày phản bác. Mai Thùy Hân trong chốc lát nghẹn lời, chỉ có thể cầm gối trên giường đập Trịnh Thiên Ngọc: “Anh cút, cút đi! Tôi không muốn nhìn thấy anh! Anh ra ngoài đi!” Sự tốt đẹp của Trịnh Thiên Ngọc cuối cùng cũng dùng hết, hắn kéo cánh tay của Mai Thùy Hân qua: “Người phụ nữ này, cô náo loạn đủ chưa!” Một tay lao về phía gáy của Mai Thùy Hân. Cổ Mai Thùy Hân vừa nhói lên thì đã mất đi ý thức.
Trịnh Thiên Ngọc ôm Mai Thùy Hân mềm nhũn đã hôn mê đặt trên giường, giúp cô đắp chăn cẩn thận. Khuôn mặt nhỏ tái nhợt của Mai Thùy Hân khóc đến mức nước mắt đầy mặt, mái tóc ướt nhẹp tán loạn trên khuôn mặt ấy.
Nhìn cô như vậy nhếch nhác vô cùng. Trịnh Thiên Ngọc khăn giấy trên đầu giường, nhẹ nhàng giúp Mai Thùy Hân lau vệt nước mắt rồi lại dùng tay nhẹ nhàng vuốt gọn mái tóc rối tung của cô.
Người con gái này vì sao luôn bướng bỉnh như vậy! Cô gần như có một giấc mơ rất dài, đi hết một đoạn đường rất dài.
Lúc Mai Thùy Hân tỉnh lại thì trời đã sáng, một ngày mới lại đến. Đang duỗi người nhưng lại bị người để trần nửa thân trên bên cạnh dọa giật mình! Trịnh Thiên Ngọc! Hắn lúc nào thì chạy lên giường của cô vậy! Có vẻ hắn đã ở đây đêm qua, Mai Thùy Hân bị dọa đến mức vội vàng nhấc chăn nhìn xem người mình.
Ngất mất! Váy trên người sao lại không thấy rồi? Bị đổi thành quần ngủ nam giới rồi! Chẳng lẽ… Là tối hôm qua Trịnh Thiên Ngọc giúp cô thay? Mai Thùy Hân hoài nghi nhìn người đàn ông bên người, có chút không hiểu ngày hôm qua hắn đã làm gì. “Đừng suy diễn nữa! Tối hôm qua gì tôi cũng không làm…” Người đàn ông bên người đột nhiên mở miệng nói chuyện, thanh âm khàn khàn chứa đầy giễu cợt. .