CHƯƠNG 128: DANH SÁCH THAM GIA HOẠT ĐỘNG Mai Thùy Hân nằm trên giường bệnh, trên mu bàn tay gắn kim truyền dịch, sắc mặt trắng bệch khiến cho người ta lo sợ. Cẩm Tâm khóc hai mắt sưng vù, hung dữ nhìn chằm chằm Trịnh Thiên Ngọc: “Tổng giám đốc Trịnh, tôi van xin anh tha cho Thùy Hân đi! Đừng ép buộc cô ấy nữa!” Ban đầu Cẩm Tâm thực sự hi vọng Trịnh Thiên Ngọc và Mai Thùy Hân có thể đến với nhau, nhưng có nằm mơ cô cũng không ngờ là Thùy Hân lại bài xích Trịnh Thiên Ngọc đến vậy. Trịnh Thiên Ngọc hôm qua cả đêm không ngủ, trong mắt vằn tơ máu. Nghe Cẩm Tâm nói xong, con mắt đỏ ngầu híp lại đầy nguy hiểm, tức giận muốn xông tới đánh người.
Nếu như không phải tối qua bị Bùi Tuấn và Cẩm Tâm bắt gặp, thì Mai Thùy Hân cũng không đến nỗi tìm tới cái chết! Bùi Tuấn thấy tình hình căng thẳng liền tranh thủ thời gian khuyên can: “Thôi được rồi, cũng may Thùy Hân không sao.
Bác sĩ nói may mắn cấp cứu kịp thời.” Trong lòng Trịnh Thiên Ngọc đang rất bức bối, Bùi Tuấn vừa hay thành chỗ cho anh trút giận. Một cú đấm dữ dội xé gió nện vào mặt của Bùi Tuấn! Bùi Tuấn biết trong lòng Trịnh Thiên Ngọc khổ sở nên chỉ tránh chứ không đánh trả. Cẩm Tâm thấy Trịnh Thiên Ngọc đánh Bùi Tuấn thì tức giận nhào tới đánh Trịnh Thiên Ngọc: “Anh làm gì vậy! Đều tại anh! Thùy Hân ra nông nỗi này đều là tại anh! Thế mà anh còn giận cá chém thớt đánh người khác!” Đột nhiên, Cẩm Tâm tăng thiện cảm với Bùi Tuấn gấp bội.
So sánh với Trịnh Thiên Ngọc mới thấy được Bùi Tuấn tốt cỡ nào. Y tá vội vàng chạy tới: “Đừng đánh nữa! Bệnh nhân đã tỉnh rồi!” Trịnh Thiên Ngọc đẩy Bùi Tuấn ra, tim đập thình thịch chạy tới phòng bệnh. Mai Thùy Hân nằm trên giường bệnh, sắc mặt tái nhợt giống như tờ giấy trắng.
Hai mắt mở to đờ đẫn nhìn lên trần nhà, căn bản không để ý tới ba người vừa tới. “Thùy Hân, cậu tỉnh rồi!” Cẩm Tâm nhào tới, ân cần nhìn Mai Thùy Hân. Mai Thùy Hân cố gắng nở một nụ cười với Cẩm Tâm, ánh mắt liếc qua Trịnh Thiên Ngọc đứng phía sau rồi yên lặng quay đầu đi chỗ khác. Gương mặt tiều tụy của Trịnh Thiên Ngọc đã lún phún râu, trông như người mất hồn. Đứng trước giường bệnh, Trịnh Thiên Ngọc không biết nên nói gì với Mai Thùy Hân. Giờ nói gì cũng vô ích, trước một người suýt chết, anh có thể nói gì bây giờ? Tuy không phải là hung thủ nhưng anh lại chính là người đã đẩy Mai Thùy Hân đến bước đường cùng. Nếu như lúc ấy anh không ngăn cản cô đi tìm Cẩm Tâm… Nhưng mà không có nếu như…. Trịnh Thiên Ngọc chán nản cúi đầu, lấy trong túi ra búp bê kim cương, nhẹ nhàng đặt ở trên gối Mai Thùy Hân. Búp bê hoạt hình nho nhỏ, hai mắt to tròn, long lanh, bướng bỉnh. Trịnh Thiên Ngọc lại nhớ tới lần đầu tiên khi gặp Mai Thùy Hân, đó là một đêm mưa, xe anh đụng ngã cô.
Ánh đèn xe sáng rực chiếu lên khuôn mặt cô, đôi mắt to tròn của cô cũng sáng lên như vậy. Trịnh Thiên Ngọc nhớ Mai Thùy Hân ngay lập tức. “Anh đi đi, tôi không muốn nhìn thấy anh nữa.” Mai Thùy Hân nằm trên giường yếu ớt nói, giọng nói khàn khàn. Trịnh Thiên Ngọc nhìn chằm chằm Mai Thùy Hân, con ngươi âm trầm. Lời nói lạnh lùng như băng của cô đã phá tan tia hi vọng cuối trong lòng anh.
Có lẽ, đã đến lúc phải buông tay rồi… Nhìn thêm một chút để khắc sâu khuôn mặt cô trong tâm trí, anh mím chặt môi, gương mặt anh tuấn tuy không lộ vẻ gì nhưng toàn thân đều tràn ngập bi thương. “Mai Thùy Hân, tôi trả tự do cho em.” Thấp giọng nói xong, anh quay người rời đi, không ở lại thêm giây phút nào nữa. Ánh nắng từ chính diện chiếu tới, Trịnh Thiên Ngọc quay lưng rời đi, bóng dáng cao lớn mà trông thật cô đơn. Thời tiết lạnh dần, chớp mắt đã ba tháng trôi qua. Hôm nay trời mưa, nước mưa lạnh lẽo theo gió hắt vào trong cửa sổ.
Mai Thùy Hân vội vàng ra ban công để cất quần áo. Mấy tháng này, cô vẫn luôn ở trong nhà, viết bản thảo cho tạp chí để kiếm thu nhập sống qua ngày.
Thật sự cảm kích Cẩm Tâm đã không thu tiền phòng của cô.
Mai Thùy Hân đứng ở ban công nhìn về phía xa rồi giật mình nhận ra, mùa đông đã tới rồi… Cành cây khẳng khiu trụi lá, nước mưa và gió lạnh thổi tới làm Mai Thùy Hân không khỏi rùng mình. “Thùy Hân… tớ về rồi này!” Cẩm Tâm cầm theo túi xách chạy vào, hôm nay ra ngoài gặp khách hàng cho nên được về sớm, cảm giác có người ở nhà chờ mình thật tuyệt, nhìn thấy bóng dáng bận rộn của Mai Thùy Hân trong nhà, trong lòng Cẩm Tâm thấy ấm áp. Mai Thùy Hân đang ở trong bếp hầm canh gà, mùi thơm nức mũi bay khắp nhà. “Thùy Hân, cậu thật đảm! Ai mà cưới được cậu nhất định sẽ cực kì hạnh phúc!” Cẩm Tâm cảm động nói. Mai Thùy Hân mỉm cười: “Tớ múc cho cậu một bát canh nhé! Hôm nay lạnh, uống chút canh nóng cho ấm người.” Ánh đèn phòng ấm áp chiếu lên mấy món ăn thịnh soạn trên bàn khiến người ta thèm thuồng. “Thùy Hân, cuối tuần này công ty tớ tổ chức đi tắm suối nước nóng, có thể dẫn theo người thân.
Cậu đi cùng tớ nhé?” Cẩm Tâm vừa nhai thịt gà, vừa nói. “Tắm suối nước nóng?” Mai Thùy Hân đúng là cũng thấy có hứng thú. Cô đã không ra khỏi nhà mấy tháng nay rồi, cũng thấy cuồng chân.
Mùa đông lạnh lẽo này mà được đi tắm suối nước nóng thì còn gì tuyệt hơn. “Thùy Hân, đi đi! Các đồng nghiệp trong công ty tớ đều rất hòa đồng, cậu nhất định sẽ rất vui vẻ.” Cẩm Tâm cố sức thuyết phục Mai Thùy Hân. Thời gian này Mai Thùy Hân đều giam mình trong nhà, khuôn mặt vốn trắng hồng giờ càng trở nên thiếu sức sống, tính cách cũng trở nên hướng nội.
Nếu như ra ngoài giải khuây, kết thêm bạn có lẽ sẽ tốt hơn. Tổng giám đốc mới tới của công ty nghe nói vẫn còn độc thân, trông cũng khá đẹp trai, có thể làm mối cho Mai Thùy Hân, Cẩm Tâm thầm tính toán. “Ừ, cũng được.
Dù sao lâu rồi tớ cũng chẳng đi đâu.” Mai Thùy Hân cuối cùng cũng gật đầu đồng ý. Cẩm Tâm cực kì vui mừng, lập tức lấy điện thoại ra gọi cho bộ phận hành chính: “Chị Mai, em muốn dẫn theo người thân đi buổi tắm suối nước nóng ngày mai của công ty.” “Gửi cho chị tên và số căn cước công dân của người thân em?” “Vâng, tên là Mai Thùy Hân.
Số căn cước là XXXXXXXXXXX”, Cẩm Tâm báo tên và số căn cước công dân của Mai Thùy Hân cho chị Mai. Trong văn phòng tổng giám đốc, Bùi Tuấn và Trịnh Thiên Ngọc đang trao đổi một vài hợp đồng hợp tác gần đây. Thư ký bộ phận hành chính cầm một tờ danh sách tới gõ cửa phòng. “Tổng giám đốc Bùi, đây là danh sách những người tham gia hoạt động tắm suối nước nóng ngày mai, mời anh xem qua một chút.” Thư ký lễ độ nói. Bùi Tuấn liếc qua một chút, nhìn thấy tên của Mai Thùy Hân thì sửng sốt, thì ra là lấy thân phận người thân của Cẩm Tâm để tham gia. Cẩm Tâm tới công ty mới được hai ngày thì Bùi Tuấn đi công tác ở Anh.
Đi được hơn một tháng thì về, nhưng lại phải đi công tác trong nước suốt nên cũng không gặp mặt được Cẩm Tâm. Loại hoạt động tổ chức cho nhân viên này, bình thường Bùi Tuấn cũng không tham gia, sợ sự xuất hiện của mình khiến cho nhân viên không được tự nhiên.
Có điều, nếu Cẩm Tâm cũng đi thì mọi chuyện lại khác… Bùi Tuấn liền nhoẻn miệng cười, đang chuẩn bị đưa lại danh sách cho thư kí thì Trịnh Thiên Ngọc lại hỏi: “Tuấn, danh sách này có gì đặc biệt à mà trông cậu cười như mèo trộm được cá vậy?” Khóe miệng Bùi Tuấn cứng lại, cái tên Trịnh Thiên Ngọc này sao cứ phải nói trắng ra như vậy.
Cấp dưới của anh vẫn còn đang ở đây mà không cho người ta chút mặt mũi nào. Bùi Tuấn nhún nhún vai: “Không có gì, chỉ là một bảng danh sách tham gia hoạt động của công ty mà thôi.” Rồi chuyển tay đưa lại bảng danh sách cho thư kí. Thư ký vừa định đưa tay đón thì lại bị Trịnh Thiên Ngọc hững hờ cầm lấy. Vốn dĩ đây là chuyện nội bộ của công ty người khác, Trịnh Thiên Ngọc trước giờ luôn thờ ơ, cũng không phải là người nhiều chuyện, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào, anh lại đưa tay ra cầm tờ danh sách này xem.
Chẳng vì lý do gì, chỉ là anh muốn xem thôi. Lướt qua một lượt, bỗng anh thấy tên của Mai Thùy Hân. Lại nhìn tới tên của nhân viên, là Cẩm Tâm.
Trong lòng anh lập tức càng khẳng định, ba chữ ‘Mai Thùy Hân’ ở đây không phải là trùng hợp cùng họ tên mà chính là Mai Thùy Hân mà anh biết. Tay Trịnh Thiên Ngọc như phải bỏng run lên một cái, lập tức đưa lại tờ danh sách cho thư ký. Sau khi thư ký đi ra, Bùi Tuấn thản nhiên hỏi: “Cậu cũng thấy rồi?” “Ừ.
Gần đây cậu có gặp cô ấy không?” Trong lòng Trịnh Thiên Ngọc không rõ cảm giác bây giờ là gì.
Có khát vọng, cũng có sợ hãi, những suy nghĩ cứ dồn dập ùa tới làm lòng anh rất rối. “Thời gian này tôi đi công tác suốt cho nên không gặp mấy.” Bùi Tuấn nhìn Trịnh Thiên Ngọc, trong lòng âm thầm lo lắng, Trịnh Thiên Ngọc liệu có phải muốn lặp lại chuyện cũ? Vốn dĩ ba tháng khó khăn nhất đã qua, mối quan hệ giữa Trịnh Thiên Ngọc và Mai Thùy Hân hẳn là đã chấm dứt rồi nhỉ? “Hoạt động ngày mai, cho tôi một suất.” Trịnh Thiên Ngọc lấy một điếu thuốc trong hộp thuốc lá bạch kim của Bùi Tuấn ra, châm lửa hút. Kể từ khi rời khỏi Mai Thùy Hân, anh cũng hút thuốc và uống rượu nhiều hơn.
Khuôn mặt anh tuấn lại càng trở nên lạnh lùng, xa cách. “Cậu đi làm gì? Đây là hoạt động nội bộ của công ty tôi.” Bùi Tuấn cố gắng muốn ngăn cản Trịnh Thiên Ngọc.
Anh cảm thấy Mai Thùy Hân thực sự không hợp với Trịnh Thiên Ngọc. Trịnh Thiên Ngọc là kiểu đàn ông mạnh mẽ, nên tìm một người giống như chim nhỏ mềm mại dịu dàng, chứ không phải một con nhím gai góc như Mai Thùy Hân. “Vụ làm ăn này cậu không muốn làm nữa à?” Trịnh Thiên Ngọc giơ bản hợp đồng lên huơ huơ trước mặt Bùi Tuấn. “…” Bùi Tuấn lập tức hiểu ra vì sao Mai Thùy Hân lại chán ghét Trịnh Thiên Ngọc như vậy.
Cảm giác bị người ta uy hiếp đúng là không dễ chịu chút nào. “Quyết định như vậy đi.
Ngày mai tôi đến công ty tụ họp với mọi người.” Trịnh Thiên Ngọc ném lại bản hợp đồng, cầm áo vest trên ghế sofa đi ra ngoài cửa. “Thiên Ngọc! Chờ đã!” Bùi Tuấn vội vàng kêu lên. “Hở?” “Chẳng phải cậu đã nói là buông tha cho Mai Thùy Hân rồi sao? Bây giờ lại nhất quyết muốn gặp mặt cô ấy, rốt cuộc là có ý gì?” “Tôi chỉ là… muốn biết cô ấy hiện giờ ra sao.
Yên tâm đi, tôi sẽ đưa Lily đi cùng.” Trịnh Thiên Ngọc nhíu mày, Lily là bạn gái mới của anh, là một cô gái trẻ mới 17 tuổi.
Tuy mới gia nhập giới giải trí không lâu nhưng cũng rất nổi tiếng. Bùi Tuấn lắc đầu, cái tên này rốt cuộc là đang suy nghĩ cái gì, đã muốn gặp mặt Mai Thùy Hân lại còn dẫn theo người mới bên cạnh đến làm gì? Hôm qua Bùi Tuấn vừa về nước thì đọc được tin tức liên quan tới Trịnh Thiên Ngọc.
Nghe nói cậu ta vô cùng cưng chiều bạn gái mới này, vì cô ta mà vung tiền như rác. Ngày mai lại có kịch hay để xem rồi, Bùi Tuấn bất đắc dĩ lắc đầu. .