Cưới Trước Yêu Sau


CHƯƠNG 150: ĐỘT NHẬP NHÀ DÂN Sau khi về đến công ty, mới bận rộn một hồi đã đến thời gian tan làm. “Chị Tiểu Hân, hôm nay bộ phận có liên hoan, buổi chiều chị không ở đây, quên thông báo với chị.” Dung Lăng của bộ phận trợ lý đi đến: “Là Hoàng Đô ở cạnh công ty, ăn cơm trước rồi sau đó đi hát karaoke.” “Dung Lăng, cô nói với tổng giám đốc Lâm một tiếng nha, tôi đi không được rồi.” Mai Thùy Hân có chút chuyện phải giải quyết, buổi chiều dây dưa một phen với Trịnh Thiên Ngọc, công việc trong tay cô còn chưa xử lý xong, ban đêm còn đang chuẩn bị tăng ca đây. Dung Lăng do dự một chút: “Vậy à, vậy em đi nói với tổng giám đốc Lâm.” Dung Lăng vừa đi không bao lâu, điện thoại nội bộ của Lâm Nhất Phong đến. “Tiểu Hân, là hoạt động của tập thể, sao cô không chịu tham gia.” Mai Thùy Hân xám mặt lại, cũng chỉ là ăn cơm ca hát, sao có thể nâng lên thành hoạt động tập thể. Đang muốn mở miệng giải thích, Lâm Nhất Phong lại nói: “Cô mới vừa thăng chức không bao lâu, tốt nhất nếu có thể thì tham gia hoạt động tập thể nhiều một chút, sớm làm quen với các đồng nghiệp. Lâm Nhất Phong dừng lại một chút: “Hơn nữa, tôi cũng hi vọng cô có thể đến.” Câu nói cuối cùng này anh ta nói rất nhỏ, Mai Thùy Hân cũng không nghe rõ ràng, chỉ cảm thấy mấy câu nói phía trước của Lâm Nhất Phong rất có lý, tranh thủ thời gian gần gật đầu: “Ừm, vậy tôi thu dọn một chút rồi tắt máy sẽ đi ngay.” Hoàng Đô cách Gia Ứng không xa, Mai Thùy Hân cười cười nói nói đi với đồng nghiệp ở trên đường.

Dung Lăng đã bao hai phòng, sau khi dùng tiệc đứng xong thì mọi người bắt đầu uống rượu, chơi xúc xắc, ca hát. Ra nước ngoài năm năm, những ca khúc được yêu thích trong nước cô đều không biết hát, liền bưng ly nước lên uống, lẳng lặng lắng nghe người khác hát. “Tiểu Hân, sao cô không hát?” Lâm Nhất Phong đi tới, ngồi xuống bên cạnh Mai Thùy Hân. “Tôi không biết hát thế nào, tổng giám đốc Lâm, anh hát rất hay.” Mai Thùy Hân khen từ đáy lòng, lúc nãy Lâm Nhất Phong hát một bản tình ca rất triền miên, cực kỳ nhập tâm, tất cả mọi người đều vỗ tay ào ào. “Thật không?” Trong ánh mắt của Lâm Nhất Phong tràn ngập ý cười, Mai Thùy Hân đột nhiên cảm thấy có chút không được tự nhiên, cảm xúc trong mắt Lâm Nhất Phong quá rõ ràng, cô không phải là người ngu, sao cô không cảm nhận được chứ. Dời ánh mắt đi nơi khác, cô mỉm cười gật đầu, gương mặt lại kìm không được mà nóng như phát sốt. Gương mặt trắng nõn như ngọc của Mai Thùy Hân đỏ ửng như hai đóa hoa, lông mi lại thật dài và dày, nhẹ nhạc chớp giống như cánh bướm, nhìn qua cực kỳ hấp dẫn ánh mắt người khác. Lâm Nhất Phong ngồi ở bên cạnh thưởng thức, sự yêu thích trong mắt lại tăng lên mấy phần. Hát xong cũng đã hơn mười một giờ, tất cả mọi người ai về nhà nấy. “Tiểu Hân, tôi đưa cô về nha.” Lâm Nhất Phong nhìn Mai Thùy Hân, cơ hội khó có được, anh ta rất muốn rút ngắn khoảng cách của hai người lại. “Không cần đâu, nhà tôi ở gần đây, tôi tùy tiện bắt một chiếc taxi về là được rồi.” Mai Thùy Hân nhanh chóng từ chối. Đồng nghiệp ở xung quanh đều lần lượt đi hết, chỉ còn lại Lâm Nhất Phong và Mai Thùy Hân. Lâm Nhất Phong rất kiên trì: “Như vậy làm sao được, đã trễ như vậy rồi, một cô gái như cô đi về một mình không an toàn chút nào hết.

Dù sao cũng không xa, tôi cũng chỉ là tiện đường.” Ánh sáng ở bên bên cạnh chiếu thẳng vào anh ta, sống mũi cao thẳng, khóe miệng mỉm cười, còn có hai mắt trên sống mũi, nhìn từ góc độ này, Lâm Nhất Phong có mấy phần giống với Trần Hoàng Kiên. Trái tim Mai Thùy Hân giật nảy một cái, gần như có chút ngây người nhìn chằm chằm vào mặt của Lâm Nhất Phong. Lâm Nhất Phong bị cô nhìn có chút ngượng ngùng, đẩy đẩy kính mắt, cười nói: “Tiểu Hân, trên mặt tôi có cái gì hả?” Lúc này Mai Thùy Hân mới kịp phản ứng, mình vậy mà lại nhìn chằm chằm vào Lâm Nhất Phong đến phát ngốc. “A, không có…không có dính gì đâu.” Xấu hổ dời ánh mắt đi chỗ khác, nhưng trong lòng của cô lại dâng lên nỗi phiền muộn. Đàn anh, đã rất lâu rồi mà không có tin tức của anh, chắc anh đã kết hôn với Lương Noãn Tâm rồi còn có một cục cưng đáng yêu, trải qua cuộc sống hạnh phúc của một nhà ba người. Hai người không ai nói lời nào, trong sự im lặng tràn đầy ý vị mập mờ. Ở đường cái phía đối diện có một chiếc xe SUV màu đen đang dừng, cửa sổ xe mở ra một nửa, khói bay ra ngoài, tàn thuốc có ánh lửa hồng hồng, chiếu rọi ánh mắt u ám của một người đàn ông như lưỡi dao sắc bén. “Đi thôi tiểu Hân.” Lâm Nhất Phong đưa tay kéo cánh tay của cô. Mai Thùy Hân tối nay đẹp động lòng người, trong thời gian trầm mặc làm lòng của Lâm Nhất Phong bị khuấy động kịch liệt. Mai Thùy Hân còn đang đắm chìm trong cảm xúc thương cảm, rất ngoan ngoãn mà đi theo Lâm Nhất Phong lên xe. Xe SUV màu đen như hồn ma mà bám theo sau xe của Lâm Nhất Phong chạy trên đại lộ rộng lớn. Nhà của Mai Thùy Hân cũng không phải rất xa, nhưng Lâm Nhất Phong lại cố gắng chạy rất chậm, cũng không được bao lâu đã đến dưới nhà của Mai Thùy Hân. “Tổng giám đốc Lâm, cảm ơn anh.

Tôi xuống trước đây, trên đường về anh nhớ chú ý an toàn.” Mai Thùy Hân mỉm cười nói cảm ơn, mở cửa xe chuẩn bị bước xuống. Một chân của cô đã bước ra khỏi xe, Lâm Nhất Phong đột nhiên gọi cô lại: “Tiểu Hân, không nắm tay cái sao?” Nói xong, bàn tay đưa qua nhẹ nhàng nắm lấy tay của Mai Thùy Hân. Ách? Nắm tay tạm biệt? Đây là lễ tiết gì đây? Mai Thùy Hân còn chưa kịp phản ứng, Lâm Nhất Phong đã buông tay của cô ra, trên mặt là nụ cười ôn nhu: “Mau đi về đi, ngủ sớm một chút.” Trong xe SUV ở đằng sau, con ngươi của người đàn ông đột nhiên xiết chặt lại. Từ góc độ này của anh mà nhìn sang , Lâm Nhất Phong nắm tay với Mai Thùy Hân, căn bản chính là nói lời tạm biệt dai dẳng. Mai Thùy Hân không hiểu gì bước xuống xe, không hiểu gì chạy lên lầu, nghĩ tới nghĩ lui mãi mà cũng không hiểu, dứt khoác bỏ suy nghĩ đó ra khỏi đầu không nghĩ tới nữa.

Thôi bỏ đi, coi như là cách tạm biệt kiểu mới. Lâm Nhất Phong lái xe đi khỏi, trong ánh mắt đầy sự thỏa mãn, gương mặt nho nhã trắng nõn, ý cười trên mặt càng tỏa sáng. Đi đến trước cửa, cô lục tìm chìa khóa trong túi xách, vừa mới mở cửa ra, cánh tay đột nhiên bị một lực mạnh mẽ nắm kéo lại. “Mai Thùy Hân.

Quả nhiên là cô đã mọc cánh rồi! Ngay cả ánh mắt hoảng hốt cũng không có!” Trịnh Thiên Ngọc kéo tay cô về phía mình, trong đôi mắt đen sâu thẫm đầy phẫn nộ, nghiến răng nghiến lợi rít từng chữ khỏi miệng. Trịnh Thiên Ngọc? Tại sao anh ta lại ở chỗ này? Mai Thùy Hân thật sự đang cảm thấy rất đau đầu. “Làm sao anh biết tôi ở chỗ này?” Mai Thùy Hân giãy dụa muốn rút tay mình ra. Bàn tay của Trịnh Thiên Ngọc như gọng kìm sắt bóp chặt cánh tay nhỏ bé của cô, để cô không thể động đậy được, giọng nói của anh lạnh lẽo cay nghiệt: “Tôi không chỉ biết cô ở nơi đây, tôi còn biết tình nhân của cô vừa mới đi.

Cũng kỳ lạ nhỉ, sao không mời, hắn ta vào nhà ngồi một chút, không cho hắn ta một đêm xuân phóng túng?” “Tình nhân?” Mai Thùy Hân đã bị Trịnh Thiên Ngọc chọc giận hoàn toàn. Cô nhìn chằm chằm vào anh: “Trịnh Thiên Ngọc, anh tự mình nhớ cho rõ đi, tôi và anh không hề có bất cứ quan hệ nào, tôi có qua lại với ai, tôi có lên giường với người nào thì anh không có tư cách để quản tôi.” Con ngươi Trịnh Thiên Ngọc híp lại giống như ánh mắt của báo săn trước khi công kích con mồi: “Mai Thùy Hân, cô gạt tôi là cô phải tăng ca, chính là vì cùng với người đàn ông này riêng tư gặp nhau? Cô cứ không thể rời khỏi đàn ông như vậy à, ở nước ngoài năm năm, nhất định đã qua tay không ít đàn ông đi.” Mai Thùy Hân tức giận đến toàn thân phát run, không lựa lời mà nói: “Mắc mớ gì đến anh, anh tránh ra cho tôi, đây là nhà của tôi, tôi không chào đón anh.” Cô và Trịnh Thiên Ngọc đang đứng ở cửa, cô dùng sức muốn đẩy Trịnh Thiên Ngọc ra để chạy vào trong nhà, chỉ cần đóng cửa phòng lại thì cô sẽ an toàn. “Có phải không? Không chào đón tôi à.

Tôi ngược lại muốn xem xem đến cuối cùng là cô có chào đón tôi hay không.” Con ngươi Trịnh Thiên Ngọc khát máu cuồng nộ, một tay đẩy cô vào trong phòng, đóng cửa cái rầm. “Anh làm gì vậy, anh tự tiện xong vào nhà dân, tôi muốn báo cảnh sát.

Anh cái tên điên này, bị bệnh tâm thần.” Mai Thùy Hân đưa tay lục tung trong túi xách, muốn tìm điện thoại để gọi 113. Vừa mới tìm được điện thoại, mở bàn phím lên, Trịnh Thiên Ngọc nhanh chóng chụp lấy di động của cô, bụp một tiếng, điện thoại bị đập xuống mặt đất. Màn hình điện thoại phát ra tiếng vỡ tan thanh thúy, Mai Thùy Hân tức giận đến muốn nổi điên! Cô bổ nhào về phía Trịnh Thiên Ngọc đánh loạn xạ: “Cái tên bệnh tâm thần này, anh cút ra ngoài cho tôi, mau cút ra ngoài đi.” Nước mắt trong suốt bị lửa giận thiêu đốt đến đỏ lên, cô không hề nghĩ ngợi, quay đầu liền cắn lên cánh tay của Trịnh Thiên Ngọc. Trịnh Thiên Ngọc cố gắng nhịn đau đớn, dựa người kề sát bên lỗ tai cô, nói nhỏ: “Mai Thùy Hân, hậu quả của việc làm tôi tức giận, cô hẳn rất hiểu rõ ràng.” Mai Thùy Hân thật sự sợ hãi! “Cứu tôi, cứu tôi với.” Mai Thùy Hân vừa mới la lên được một câu, bờ môi đã bị bàn tay của Trịnh Thiên Ngọc hung hăng che lại. … Mây tan mưa tạnh, Trịnh Thiên Ngọc ôm Mai Thùy Hân mệt mỏi đến thở không nổi vào phòng tắm. Cô lại bị Trịnh Thiên Ngọc ôm trở về giường. Mai Thùy Hân xốc chăn lên bao bọc mình kín kẽ lại, mắt không thèm nhìn vào Trịnh Thiên Ngọc, thản nhiên nói: “Được rồi, cưỡng gian xong rồi, anh có thể đi.” “Cái gì?” Con ngươi Trịnh Thiên Ngọc lạnh như băng: “Mai Thùy Hân, cô nói cái gì?” “Tôi nói cưỡng gian xong rồi thì anh có thể đi.”Mai Thùy Hân nói ra từng chữ. Trịnh Thiên Ngọc tức đến muốn hộc máu: “Sử dụng tôi xong rồi thì muốn đuổi tôi đi, cô coi tôi là trai bao hả?” Lời vừa nói ra khỏi miệng, anh mới phát giác được sao mình lại buồn cười và ngây thơ như vậy.

Trịnh Thiên Ngọc tức giận nhíu chặt lông mày, hung hăng trừng cô gái nhỏ đang nhắm mắt trên giường. Bây giờ Mai Thùy Hân cảm thấy mệt mỏi, cô ngước mắt lên nhìn anh, dù vậy nhưng vẫn ung dung: “Tổng giám đốc Trịnh là người mạnh mẽ xông vào nhà dân, không để ý đến kháng cự của tôi, bây giờ lại làm như mình vô tội, có phải là quá đáng xấu hổ hay không?” Mai Thùy Hân lấy chăn che ngực, kéo ngăn tủ nhỏ ở đầu giường ra, lấy từ bên trong ra một xấp tiền màu xanh đưa cho Trịnh Thiên Ngọc: “À, anh đã nghĩ anh là vịt, vậy thì lấy cái này đi.” .


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui