Nhận ra bầu không khí khác thường, Trịnh Thiên Ngọc quay đầu nhìn cô gái bên cạnh.
Đôi mắt cô nhắm chặt, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt là vẻ tuyệt vọng đau đớn.
Đôi môi hồng nhuận bị hàm răng trắng như tuyết cắn chặt, gần như sắp bật ra tơ máu.
Sao vậy? Vì sao nét mặt của cô ấy lại đau khổ như thế? Trịnh Thiên Ngọc dành ra một bàn tay, dùng ngón trỏ chọc chọc khuôn mặt nhỏ tái nhợt của Mai Thuỳ Hân.
“Làm gì thế! Đau lắm đó!” Mai Thuỳ Hân bị Trịnh Thiên Ngọc chọc một cái đau điếng, vội hét ầm lên.
Đôi mắt vừa mở ra, hai dòng nước mắt nặng trĩu chảy xuống gò má.
Mai Thuỳ Hân hốt hoảng lau nước mắt đi, không muốn bị người đàn ông bên cạnh trông thấy bộ dạng thảm hại của mình.
Đôi mày rậm của Trịnh Thiên Ngọc vặn vẹo: “Cô khóc cái gì?”
“Ai cần anh lo!” Mai Thuỳ Hân tuỳ tiện lau khô nước mắt, quay đầu sang phía bên phải, giả vờ chăm chú nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ.
Anh Hoàng là bí mật được chôn giấu ở nơi sâu nhất trong lòng cô, cô không muốn chia sẻ bí mật này với bất cứ người nào khác.
Đúng lúc đèn đỏ, một bàn tay cứng rắn như sắt của Trịnh Thiên Ngọc duỗi qua siết chặt hàm dưới của Mai Thuỳ Hân, kéo đầu cô nghiêng về phía Trịnh Thiên Ngọc.
Hai tròng mắt sâu thẳm đối diện với đôi mắt có chút nhiễm hồng của cô.
“Nói, khóc cái gì?”
“Khóc vì vận may của tôi quá kém, gặp phải một kẻ vô lý như anh! Tôi đau khổ, tôi khó chịu! Tôi cảm thấy số mình khổ!” Mai Thuỳ Hân tức giận cười lạnh.
Cái đồ cuồng bạo lực này, cho rằng mình là ai chứ!
Lời của Mai Thuỳ Hân khiến Trịnh Thiên Ngọc tức giận, bàn tay to lớn đang muốn tăng thêm lực độ, nhưng khi trông thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Mai Thuỳ Hân ướt đẫm nước mắt, lại đột nhiên mềm lòng.
Đôi môi hắn nhếch lên, vẻ mặt đè nén tức giận rút tay về rồi chợt thắng xe lại.
Động tác của Trịnh Thiên Ngọc khiến Mai Thuỳ Hân trọng tâm không vững, lập tức bị đập đầu vào thành cửa.
Không biết đụng phải nút bấm gì, dây đai an toàn tự động buông lỏng, cửa xe mở ra.
Mai Thuỳ Hân còn chưa kịp phản ứng, đã bị Trịnh Thiên Ngọc bỏ lại giữa đường cái đông nghịt.
Một câu cũng không có, Lamborghini của Trịnh Thiên Ngọc cứ vậy nghênh ngang rời đi.
Cô xoa xoa quai hàm bị Trịnh Thiên Ngọc bóp đến đỏ lựng.
“Đồ thần kinh!” Mai Thuỳ Hân thầm thì trong lòng.
Người đàn ông này đúng là bị động kinh, không nói lời nào đã muốn đưa cô đi, bây giờ lại không nói lời nào bèn ném cô xuống, trái đất này là do nhà hắn thầu hay sao! Mai Thuỳ Hân cô cũng không phải là thú cưng của hắn! Đúng là tức chết đi được!
Mai Thuỳ Hân quơ quơ nắm đấm về phía chiếc Lamborghini đã đi xa, sau đó nhìn thời gian trên điện thoại di động.
Xong rồi! Cô thật sự muộn học rồi!
Mai Thuỳ Hân thở hổn hển, chạy tới mức chân tay rã rời mới kịp tới giảng đường trước khi chuông vào học kêu lên.
Từ xa đã trông thấy cô bạn thân Lưu Gia Linh đang ngồi tại chỗ vẫy tay về phía cô.
“Hân ơi, bên này!” Gia Linh giúp cô dành một chỗ ở ngay hàng đầu chính giữa.
Mai Thuỳ Hân và Lưu Gia Linh đều là học sinh giỏi cần cù chăm chỉ, lúc nào lên lớp cũng rất nghiêm túc.
“Gia Linh, cảm ơn cậu!” Mai Thuỳ Hân cảm kích mỉm cười với Lưu Gia Linh.
May mà có Lưu Gia Linh, nếu không chắc chắn cô sẽ không chiếm được vị trí tốt như vậy.
“Hân à, sao cậu lại chạy đến mức không kịp thở thế kia?” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mai Thuỳ Hân vì chạy mà đỏ ửng cả lên, trên chóp mũi vương một lớp mồ hôi mỏng.
Lưu Gia Linh quan tâm đưa cho cô một tập khăn giấy.
“Đừng nói nữa, ngày hôm nay đúng là xui xẻo, gặp phải một tên thần kinh!”
Vừa nói dứt lời, bạn học xung quanh đã nhao nhao vỗ tay.
Giáo sư Lương dẫn theo một người đàn ông cao lớn đi vào.
Đây chắc hẳn là học trò tâm đắc của giáo sư Lương, hôm nay đặc biệt được mời tới lên lớp cho họ.
Mai Thuỳ Hân đem theo ánh mắt kính nể nhìn về phía người đàn ông.
Nhưng vừa nhìn một cái, cô gần như đã muốn từ chỗ ngồi nhảy dựng lên.
.