CHƯƠNG 191: NHÌN ANH CỞI QUẦN ÁO Trịnh Thiên Ngọc làm việc quả nhiên mạnh mẽ vang đội, buổi tối hôm trước mới quyết định chuyển nhà, khi xuất viện đã tìm được căn hộ mới rồi. Mai Thùy Hân cầm chìa khóa của căn hộ mới, bắt đầu tính toán: “Em phải trở về chuyển quần áo và những thứ đồ khác qua, haiz, hai cái thùng lớn cũng không đủ nữa.
Trịnh Thiên Ngọc, anh đi mua mấy cái thùng với em trước đi.” Trịnh Thiên Ngọc kéo cô vào trong xe: “Không cần, toàn bộ đều bỏ mua cái mới, chúng ta đi thẳng đến căn hộ mới luôn.” Mai Thùy Hân trừng anh: “Vậy cũng phải đi về một chuyến chứ, em vẫn còn có thứ khác ở nhà nữa, laptop của em, thẻ ngân hàng, giấy tờ chứng nhận… những thứ này cũng không thể ném luôn chứ?” Trịnh Thiên Ngọc nhét cô vào trong ghế lái phụ, cài dây an toàn giúp cô: “Anh đã lấy qua giúp em rồi.” Mai Thùy Hân ngạc nhiên: “Sao anh có thể đi vào được?” Cô không nhớ mình đã đưa chìa khóa nhà cho anh. Trịnh Thiên Ngọc chau mày: “Lúc em ngủ, anh lấy chìa khóa từ trong túi của em.” Mai Thùy Hân cạn lời, sau một lúc lâu mới quay đầu trừng anh: “Trịnh Thiên Ngọc, anh lấy đồ của em có phải nên hỏi em trước một tiếng không? Có kiểu không khách sáo như anh hả?” Trịnh Thiên Ngọc vừa nhìn kính chiếu hậu quay xe vừa hôn nhẹ lên môi cô: “Của em là của anh.” Mai Thùy Hân bực bội nhìn anh, uy hiếp: “Trịnh Thiên Ngọc, nếu anh không thay đổi dáng vẻ ngang ngược thô lỗ của mình, emcó thể vứt bỏ anh bất cứ lúc nào đó!” Trịnh Thiên Ngọc tự tin cười, cho cô một ánh mắt quyến rũ: “Em không nỡ đâu! Người vừa cao vừa giàu vừa đẹp trai, có quyền có thế, tiền nhiều đến tiêu không hết như anh, em đi đâu tìm người thứ hai chứ!” Mai Thùy Hân chán nản, chưa từng thấy người nào không biết xấu hổ như vậy! Xe chạy gần một tiếng, cuối cùng cũng đến căn hộ mới của Mai Thùy Hân. Căn hộ mới rất cao cấp, biện pháp bảo vệ an ninh cũng cực kỳ nghiêm ngặt, vào chung cư đều cẩn kiểm tra dấu vân tay.
Mai Thùy Hân đi vào cùng Trịnh Thiên Ngọc, vừa quan sát phong cảnh ven đường vừa oán hận nói thầm: “Thật là quá đáng, dù là một cái đèn đường hay lan can cũng làm bằng đá cẩm thạch nữa!” Đang nói, một đôi nam nữ đi ngang qua bên cạnh bọn họ, rất ngạc nhiên nhìn bọn họ. Mai Thùy Hân lập tức trở nên lúng túng, cô rất hiểu vì sao người khác sẽ nhìn mình bằng ánh mắt kỳ lạ như vậy.
Ngày đó lúc cô đến bệnh viện còn mặc đồ dâu phụ, lúc nằm viện không có quần áo mặc, Trịnh Thiên Ngọc bèn gọi điện thoại bảo thư ký mua váy đưa tới. Mai Thùy Hân vẫn còn nhớ anh nói thế này: “Đến trung tâm thương mại bên cạnh công ty, mua váy số nhỏ đưa đến bệnh viện XX.” Thư ký: “Muốn loại nào ạ?” Trịnh Thiên Ngọc sửng sốt nửa giây, sau đó đáp: “Chọn mua cái đắt tiền nhất.” Sau đó, cái váy đắt tiền nhất được đưa tới, bên trên là cổ chữ V khoét sâu, bên dưới thì vô cùng ngắn, nóng bỏng đến như gái quán bar vậy. Trịnh Thiên Ngọc cũng nhìn thấy ánh mắt ngạc nhiên của đôi trai gái kia, đợi bọn họ đi qua thì híp mắt kề sát bên tai Mai Thùy Hân: “Ha ha, chắc chắn bọn họ cho rằng em là gái rồi.
Chắc là trong lòng rất hâm mộ tôi lát nữa sẽ có một đêm nóng bỏng. … Vừa về đến nhà, Trịnh Thiên Ngọc đã như sói đói bắt con mồi nhào tới, ném Mai Thùy Hân lên trên sofa. Trịnh Thiên Ngọc vô cùng khoe khoang tiếp tục cởi quần áo. Mai Thùy Hân vừa lo lắng vừa không nhịn được nhìn nhiều thêm mấy lần. “Chảy nước miếng rồi hả?” Trịnh Thiên Ngọc nhìn cô, sau đó hoảng sợ kêu lên: “Mai Thùy Hân, em thật đen tối! Tôi chỉ muốn cởi quần áo đi tắm mà thôi!” Nói xong, ném lại Mai Thùy Hân đang tai nóng tim đập nhanh, tự động đi tắm rửa.
Mai Thùy Hân bực bội, tên đàn ông chết tiệt, lại trêu chọc cô! .