Trịnh Thiên Ngọc cũng bị động tác của Mai Thùy Hân làm cho sợ ngây người.
Gương mặt đau rát, hắn đưa một cái tay lên sờ soạng một chút, máu đỏ tươi! Mai Thùy Hân lại dám cào rách mặt của hắn!
Con ngươi lập tức trở nên u ám so với bóng đêm còn muốn sâu hơn, sự tức giận tới cực điểm khiến đôi mắt Trịnh Thiên Ngọc cũng biến thành màu máu, Mai Thùy Hân vẫn còn không biết sống chết hai chân loạn đạp đá lung tung!
Trịnh Thiên Ngọc cảm thấy mình đã đến ranh giới bộc phát không thể nhịn được nữa! Mày rậm hung hăng vặn lên, trừng mắt nhìn cô gái nhỏ đang giãy dụa trong ngực.
Gò má bị nóng đến mức đỏ bừng, một đầu tóc dài đẹp đẽ đã bị mồ hôi thấm ướt dính lung tung rối bù ở trên mặt, bờ môi tái nhợt, con mắt cũng không có chút thần thái nào, cô như thế này trông vô cùng đáng ghét! Căn bản một chút vẻ đẹp cũng không có!
Nhưng Trịnh Thiên Ngọc lại phát hiện mình đối với cô chính là không thể hung ác được! Nếu những người phụ nữ khác dám đối với hắn như vậy hắn đã sớm để Đoàn Phong kéo ra ngoài xử lý xong! Thế nhưng là Mai Thùy Hân, hắn lại không có cách nào lãnh khốc giống như những người phụ nữ khác.
Cô nhu thuận đáng yêu cũng được, gây sự tinh nghịch cũng được, thậm chí táo bạo cuồng loạn giống như bây giờ cũng được, hắn đều thích.
Thở dài cam chịu, Trịnh Thiên Ngọc ngăn lại thân thể Mai Thùy Hân đang đá lung tung, giọng nói dịu dàng như chảy ra nước: “Được rồi, ngoan, đừng lộn xộn nữa! Tôi biết bây giờ cô không thoải mái, rất khó chịu, một chút nữa bác sĩ khám cho cô sẽ tốt.
Nếu cô không ngoan như thế này không chịu đi bệnh viện, tiểu bảo bối ở trong bụng sẽ chết mất đấy!”
Đoàn Phong kinh ngạc trừng lớn mắt! Trời hạ mưa đỏ rồi! Trịnh Thiên Ngọc bị người ta cào nát mặt thế mà không tức giận lại còn nhẫn nại tính tình hống hách gây họa cho người khác kia! Thần kỳ! Thế giới này đúng là điên rồi!
Nghe thấy Trịnh Thiên Ngọc nhắc đến tiểu bảo bối, lòng Mai Thùy Hân bắt đầu co rút đau đớn, cô nâng lên khuôn mặt nhỏ bị sốt đến mức đỏ bừng, khẩn cầu nhìn Trịnh Thiên Ngọc: “Thiên Ngọc, đừng lấy mất tiểu bảo bối của tôi có được hay không? Tôi rất yêu nó, tôi sẽ là một người mẹ tốt.
Lúc tôi còn rất nhỏ tôi đã chết rồi, tôi rất nhớ mẹ của tôi.
Thiên Ngọc, đừng lấy mất tiểu bảo bối của tôi, tôi muốn làm mẹ.
Xin anh…”
Từng giọt nước mắt lớn từ trong mắt Mai Thùy Hân trượt xuống mang theo run sợ yếu ớt khiến người ta bất lực.
Trái tim Trịnh Thiên Ngọc bỗng nhiên liền mềm giống như một hồ nước mùa xuân, đau nhức không thôi, mẹ của hắn vào lúc hắn lúc còn rất nhỏ cũng rời khỏi hắn, mà lại là dùng phương thức thảm thiết nhất.
Đem Mai Thùy Hân ôm thật chặt, dùng gương mặt đầy râu ria của mình dính thật sát vào khuôn mặt nhỏ nóng hổi của cô, giọng nói của Trịnh Thiên Ngọc lại dịu dàng như vậy, ôn nhu như vậy, dường như cô gái trước mắt này chính là người hắn cực kỳ trân quý.
“Đồ ngốc, sao tôi lại lấy mất bảo bối của cô chứ? Nó vẫn đang rất an toàn ở trong bụng của cô, không có bất kỳ người nào dám động vào nó đâu! Bảy tháng sau, cô sẽ có một tiểu bảo bối xinh đẹp! Cô nói đúng, cô nhất định sẽ là một người mẹ tốt… Ngoan, không cần lo lắng, có tôi ở bên cạnh cô cái gì cũng không cần sợ nữa…”
Đã vững tin bảo bối không có việc gì, Mai Thùy Hân chỉ cảm thấy toàn thân không còn có một tia khí lực, vừa rồi giãy dụa đã hao phí tất cả thể lực của cô rồi.
Trịnh Thiên Ngọc là tên không kiếp không phải sao? Nhưng không biết vì sao cô lại cảm thấy mình có thể tin tưởng lời cam đoan này của Trịnh Thiên Ngọc.
Trịnh Thiên Ngọc nói hắn sẽ bảo vệ bảo bối của cô vậy nhất định hắn sẽ có thể làm được.
Khuôn mặt nhỏ ngẩng lên nhìn Trịnh Thiên Ngọc lộ ra một nụ cười thật tươi, tay Mai Thùy Hân kéo chặt áo của Trịnh Thiên Ngọc, mang theo sự ỷ lại cùng cảm kích trầm thấp nói ra: “Thiên Ngọc, anh thật tốt.
Cám ơn anh!”
Nghe được lời này của Mai Thùy Hân, lòng Trịnh Thiên Ngọc nhẹ nhàng run rẩy một chút.
Đây là lần đầu tiên Mai Thùy Hân nói lời cảm ơn với hắn.
Cô, rốt cục tiếp nhận hắn rồi sao?
Nhìn Mai Thùy Hân đã an tâm ngủ trong ngực mình, Trịnh Thiên Ngọc cúi đầu xuống, ở trên trán cô nhẹ nhàng ấn xuống một nụ hôn cưng chiều.
.