Mai Thùy Hân đã trong bệnh viện được năm ngày rồi.
Tuy là phòng bệnh một người rất thoải mái, thím Trương cũng chăm sóc rất chu đáo, nhưng Mai Thùy Hân vẫn cảm thấy buồn bực.
Khoác áo choàng lông dê thật mỏng, Mai Thùy Hân mặc quần áo bệnh nhân to rộng ở trong vườn hoa đi lung tung không có mục đích.
Ánh nắng tươi sáng mà không nóng rực của màu thu, ôn nhu chiếu lên trên người, làm cho tâm tình của Mai Thùy Hân buồn rầu rất lâu có một tia ấm áp.
Đi từ từ dọc theo đường mòn trên sân cỏ, Mai Thùy Hân híp mắt hưởng thụ ánh mặt trời ấm áp.
Đột nhiên, một thứ gì đó đụng vào trên đùi của nàng, Mai Thùy Hân bị dọa sợ đến thét lên một tiếng kinh hãi.
Tập trung nhìn lại, hóa ra là một chó con dễ thương.
Toàn thân trắng như tuyết, trên cổ còn treo một cái vòng màu hồng nhạt cực kỳ tinh xảo.
Thấy vào người, cún con cũng không sợ, ngẩng đầu nhỏ tò mò nhìn Mai Thùy Hân, dáng vẻ vừa bướng bỉnh vừa ra vẻ.
Mai Thùy Hân nhớ tới, lúc bản thân học phổ thông, cũng rất muốn nuôi một con chó Nhật trắng như tuyết.
Đáng tiếc, cô chưa kịp thực hiện nguyện vọng, công ty của ba đã phá sản, từ đó, nuôi chó thành ước muốn vĩnh viễn không thực hiện được...
Mai Thùy Hân bị cún con đáng yêu này hấp dẫn, ngồi xổm người xuống vuốt ve đầu tròn vo của cúng con: “Bảo bối, ngươi tên là gì? Sao không thấy chủ của ngươi? Ngươi đi lạc sao?”
Cún con giống như nghe hiểu lời của cô, sủa hai tiếng uông uông, đuôi cũng vui sướng đung đưa.
Thấy dáng vẻ dễ thương của cún con, lòng giở trò Mai Thùy Hân nổi lên, từ trên cỏ lượm mấy quả tùng, cùng cún con chơi trò ném cầu..
“Tuyết Cầu, Tuyết Cầu...!” một giọng nữ lo lắng từ xa tới gần.
Mai Thùy Hân ngẩng đầu, xa xa thấy một thân ảnh yểu điệu hướng đi tới bên này.
Vỗ nhè nhẹ đầu của Tuyết Cầu, Mai Thùy Hân ôn nhu nói: “Tuyết Cầu, chủ của ngươi đến kìa! Nhanh đi tìm cô ấy!! ”
Nhưng Tuyết Cầu lại làm như không nghe thấy tiếng kêu của cô chủ, một lòng một ý chơi quả tùng trên đất.
Mai Thùy Hân bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là ôm lấy Tuyết Cầu, hướng cô gái đi qua.
Thấy cún con trong ngực của Mai Thùy Hân, cô gái cũng rất xa chạy tới.
Hai người càng ngày càng gần.
Khi thấy rõ mặt của cô gái, Mai Thùy Hân run lên trong lòng, quá ngoài ý muốn! Lại là cô ấy!
Mai Thùy Hân chỉ là thấy trên tạp chí bát quái cô bị đội săn ảnh chụp lén ảnh, trong hình, cô gắt gao kéo cánh tay của Trần Hoàng Kiên, nụ cười trên mặt có thể hòa tan tảng băng cứng rắn.
Lương Noãn Tâm.
Con gái của thị trưởng Lương.
Vợ chưa cưới của Trần Hoàng Kiên.
Mặt của Mai Thùy Hân ngay lập tức trở nên trắng bệch, còn chưa kịp buông Tuyết Cầu xoay người rời khỏi, Lương Noãn Tâm đã thở hổn hển chạy đến trước mặt cô rồi.
“A, cô gái, cám ơn cô! Tôi còn tưởng rằng không tìm được Tuyết Cầu! Nó là cục cưng của bạn trai tôi, nếu như làm mất, anh ấy khẳng định sẽ tức chết! Cám ơn cô rất nhiều!” Lương Noãn Tâm nói lời cảm ơn với Mai Thùy Hân, từ trong ngực cô tiếp nhận Tuyết Cầu liền ôm thật chặt vào trong lòng, ở trên đầu nó liều mạng hôn lấy.
“Tuyết Cầu, ngươi một con chó hư, thừa dịp mẹ không chú ý liền chạy loạn khắp nơi! Xem ta về nhà làm sao dạy dỗ ngươi! ” Lương Noãn Tâm dùng ngón tay cưng chìu bóp cái mũi nhỏ của Tuyết Cầu.
Mai Thùy Hân thấy Lương Noãn Tâm.
Đây không thể nghi ngờ là một cô gái rất xinh đẹp tử, da thịt trắng nõn, ngũ quan xinh xắn, khí chất cao quý, vừa nhìn chính là tiểu thư khuê các sinh ra đã ngậm thìa vàng.
Rất xứng, cô và anh Kiên, thực sự rất xứng.
Đôi mắt Mai Thùy Hân nổi lên một tia ẩm ướt.
Người con gái không biết cuộc đời đau khổ như vậy, trong cuộc sống chỉ có hoa tươi, tiếng vỗ tay cùng ca ngợi, mới có thể xứng đôi với anh Kiên.
Cô Mai Thùy Hân so với Lương Noãn Tâm, chẳng qua chỉ là một hạt bụi tầm thường.
“Tuyết cầu, cha còn ở một mình trong phòng bệnh, chúng ta mau trở về chăm sóc anh ấy có được hay không?” Thanh âm Lương Noãn Tâm ở phía sau ôn nhu vang lên.
Lại khiến cho Mai Thùy Hân đã xoay người rời đi, ở phía sau đột nhiên cứng lại.
Cha — là chỉ Trần Hoàng Kiên sao? Trần Hoàng Kiên, anh cũng ở đây sau? Anh bị bệnh sao? Nghiêm trọng không?
Một ý niệm mãnh liệt xông vào trong đầu Mai Thùy Hân: Đi thăm anh ấy! Đi thăm anh Kiên! .