"Bây giờ tôi phải về!"
Bạch Nhược Đình ăn trái cây xong thì đứng dậy muốn đi.
Cô không nhớ điện thoại của mình để ở đâu cả, không biết có phải ở chỗ của Tư Bằng không.
Bây giờ không liên lạc về nhà được.
Ngộ nhỡ anh ta về báo với Bạch phu nhân rằng cô đi cùng Tiêu Tuấn, bà lại dệt mây dệt mộng.
Anh đứng dậy theo cô, nhìn ra bên ngoài trời đã tối sầm.
"Ai đưa em về giờ này?"
Cô nhìn anh đang thản nhiên như vậy mà chỉ biết cạn lời.
Rõ ràng người đưa cô về đây là anh, nhưng khi cô muốn đi thì anh lại lấy lí do này.
Cô gật gật đầu.
"Anh không đưa thì tôi gọi taxi."
Tiêu Tuấn gật gù rồi lại từ từ ngồi xuống, bình tĩnh mà tiếp tục xem tài liệu.
Anh thừa biết cô không giữ điện thoại bên người, chỉ là vì lúc nhất thời mạnh miệng mới nói thế.
Bởi vì điện thoại của cô, trong lúc anh đưa cô lên xe đã làm rơi ở ghế, và anh đã nhặt được.
Trừ phi cô chính miệng hỏi về tung tích của nó, hoặc là mượn của anh, bằng không anh cũng sẽ không nói.
Bạch Nhược Đình phát giác ra lúc này người mình có thể nhờ vả cũng chỉ có Tiêu Tuấn.
Thế là cô đành quay sang nhìn anh, mặt dày hỏi.
"Tôi mượn điện thoại được không?"
"Điện thoại của em đâu?"
"Tôi làm sao biết chứ? Lúc tỉnh táo lại thì đã nằm trên giường rồi?"
Tiêu Tuấn vẫn một mực với thái độ lạnh nhạt đó, anh chậm rãi lật tài liệu rồi nói.
"Đi mà bảo người yêu cũ của em cho mượn."
Câu này anh thốt ra rất tự nhiên, chỉ có cô đây là thấy ngượng.
Anh bây giờ là đang dùng thái độ gì chứ? Muốn thị uy với cô ư? Đã vậy cô cũng không thèm mượn làm gì? Ở đây thì ở, dù sao đây cũng không phải lần đầu tiên cô ngủ bên ngoài mà không về nhà.
Bạch Nhược Đình không thèm đếm xỉa gì đến Tiêu Tuấn, bỏ đi lên lầu một mạch.
Lúc này, điện thoại của cô trong túi quần anh rung lên, là Bạch phu nhân gọi đến.
Anh ngước nhìn lên lầu, xác định cô đã về phòng rồi mới nghe máy.
Vừa mở máy lên, bà đã lo lắng hỏi.
"Đình Đình! Con đã về chưa? Tư Bằng về trước bảo con đi cùng Tiêu Tuấn, trước đó còn xảy ra mâu thuẫn với Hạ Vy Vy.
Con có ổn không? Cần mẹ cho người giải quyết không?"
Anh trầm giọng lên tiếng.
"Con là Tiêu Tuấn đây ạ!"
Bạch phu nhân khựng lại, có chút bất ngờ.
"Là con hả? Đình Đình đang ở chỗ của con sao?"
Anh nhìn lên lầu một lần nữa, sau đó từ tốn trả lời.
"Dạ phải.
Bác đừng lo, cô ấy ngủ rồi ạ!"
Bạch phu nhân nghe vậy thì không giấu được mà liền cười, vui vẻ nói.
"Vậy thì bác yên tâm rồi.
Còn nữa, chuyện giữa con bé và Hạ Vy Vy..."
"Con đã giúp cô ấy giải quyết rồi.
Cô ấy sẽ không bị ảnh hưởng đâu ạ!"
Bạch phu nhân gật đầu.
Bà cực kì hài lòng về cách hành xử nhanh gọn và khéo léo của chàng rể tương lai này.
Quả nhiên là người có thành tích xuất sắc và chiến lược kinh doanh vượt trội.
Tiêu lão gia ngày ấy, đã tin tưởng đúng đắn khi đặt hết trách nhiệm lên người con trai này.
Tiêu Tuấn nhìn đồng hồ thấy cũng đã muộn, mới lễ phép nói với bà.
"Không còn sớm nữa, bác hãy nghỉ ngơi đi ạ! Ngày mai con sẽ đưa cô ấy về nhà!"
Kết thúc cuộc gọi, Tiêu Tuấn cất điện thoại của Bạch Nhược Đình vào ngăn tủ, dọn dẹp tài liệu về phòng làm việc.
Anh cẩn thận từng bước đi lên lầu, mở cửa phòng ra.
Còn nghĩ cô sẽ giận dỗi các kiểu, ngờ đâu vừa nằm lên giường thì cô đã ngủ rồi.
Vừa bị trúng xuân dược còn bị anh cho uống thuốc mê, khó tránh khỏi việc cơ thể thấy uể oải.
Tiêu Tuấn liếc nhìn, lại vô tình nhìn ra điểm gợi cảm của cô, vội nhìn đi chỗ khác.
Rõ ràng lúc nãy khi bảo cô thay đồ, anh đã đưa cả quần short lẫn áo sơ mi.
Vậy mà cô chỉ mặc mỗi áo với quần lót, còn nằm co người lên như vậy.
Anh thở dài, bước đến kéo chăn lên đắp cho cô, rồi nhẹ nhàng cầm cái gối bên cạnh lên đi ra ngoài.
Thường ngày căn nhà này, trước khi đến ở một ngày anh sẽ thông báo cho người đến dọn dẹp.
Nhưng vì đêm nay quá vội, nên ngoài phòng anh ra thì những căn phòng khác chẳng có chăn mền gì cả.
Anh cầm theo cái gối xuống phòng khách rồi ngã lưng trên sô pha.
Sáng hôm sau.
Bạch Nhược Đình giật mình thức giấc, nhìn thấy đồng hồ vừa đúng 7 giờ sáng.
Lần đầu tiên cô dậy vào khung giờ sớm thế này, quá là ngạc nhiên.
Có thể vì lạ chỗ ngủ, nên dù có muốn ngủ tiếp cũng khó vào giấc được.
Cô xỏ dép mở cửa ra đi xuống lầu, phát hiện không thấy Tiêu Tuấn đâu.
Cô lẩm bẩm.
"Đi đâu vậy chứ?"
"Ở đây."
Giọng anh bất ngờ cất lên, khiến cô giật nảy cả mình, lúc quay lại thì va phải lồng ngực rắn rỏi.
Anh cúi đầu xuống hỏi cô.
"Mới sáng ra mà muốn tìm tôi rồi ư?"
Bạch Nhược Đình lườm một cái rồi qua sô pha ngồi.
"Anh ảo tưởng sao? Tôi là muốn về nhà thôi."
Tiêu Tuấn đưa túi đồ mình đang cầm trên tay cho cô, sau đó dặn dò.
"Thay cái này ra đi rồi về! Chiếc váy kia cồng kềnh như vậy mà."
Cô nhìn túi đồ rồi cầm nó lên, cẩn thận mở ra.
Bên trong là một chiếc váy trắng cúp ngực, dáng xoè.
Không ngờ mắt thẩm mỹ của Tiêu Tuấn tốt như thế, chọn đúng mấy kiểu đang thịnh hành.
Xem như anh còn có chút lòng tốt, cô liền mang nó chạy lên phòng thay đồ.
Sau khi thay xong thì tâm trạng tốt lên hẳn, Bạch Nhược Đình đi xuống lầu, nhìn Tiêu Tuấn đang ngồi đợi ở đó mà nói.
"Cảm ơn nhé! Đồ ăn cho mượn tôi để trong phòng tắm đấy!"
Anh nhìn cô một cái rồi cầm ly cà phê nóng lên uống, sau đó hỏi.
"Chỉ có mỗi cái áo thôi.
Còn cái quần đâu?"
Cô ngây ra hồi lâu, sau đó mới phát hiện có gì đó không đúng.
Hôm qua mặc quần short vào, cô nhớ rằng chiếc áo sơ mi dáng dài kia của anh che đi hầu như gần hết.
Nếu không để ý kỹ, còn lầm tưởng rằng cô chỉ mặc mỗi áo.
Rõ ràng cô chỉ ở phòng khách một lát đã lên phòng ngủ, vậy anh làm sao biết cô không mặc nó mà hỏi.
"Anh nói vậy là sao? Quần ở phòng tắm chứ đâu?"
Tiêu Tuấn nhận ra mình đã lỡ lời, thế là vội gật đầu rồi đứng dậy.
Một cảm giác khó nói khi bị phát hiện khiến anh chỉ có thể nhìn đi chỗ khác, đưa tay gãi gãi đuôi mắt.
"Ừ.
Vậy đi thôi."