Tiêu Tuấn vừa đưa Bạch Nhược Đình về đến cổng thì đã thấy có vài người lạ.
Bọn họ trùm kín mít còn cầm theo máy ảnh, dường như là đám phóng viên đến săn tin.
Cô đã tháo dây an toàn ra định bước xuống xe, nhưng anh đã kịp đưa tay ra ngăn lại.
"Ngồi yên đi!"
"Tới nhà rồi.
Tôi phải vào nhà chứ?"
"Không thấy đám phóng viên sao?"
Bạch Nhược Đình nhìn bọn họ vẫn đứng đó rình mò không chịu đi rồi bĩu môi.
"Phóng viên thì phóng viên.
Tôi đâu phải chưa từng thấy họ?"
"Họ tìm đến là vì chuyện giữa em và Hạ Vy Vy.
Làm rùm beng lên như vậy cũng không phải cách hay.
Em không sợ, cô ta tìm em báo thù ư?"
Cô nhìn sang Tiêu Tuấn, hai người vô tình nhìn vào mắt nhau.
Trong phút chốc, cô dường như cảm thấy rằng đây là một thái độ quan tâm, lo lắng.
Đánh tan nó sau vài giây, cô cười nhạt nói.
"Báo thù? Cô ta còn mặt mũi tìm tôi ư? Nếu có thì tôi sẽ nói rằng anh làm.
Dù sao người đứng sau khiến gia đình cô ta phá sản là anh, đâu phải tôi?"
Anh cũng hết cách rồi, nói thế nào cô cũng có thể lấp liếm được cả.
Nếu đã như vậy, chi bằng di chuyển đến gần hơn một chút sau đó bóp còi.
Tiếng còi xe làm người ở bên trong nghe thấy, bọn họ lập tức chạy ra mở cổng.
Đám phóng viên bị tiếng động cơ làm cho hoảng hốt chạy sang một bên, nhưng tuyệt đối không đi.
Bọn họ nhân cơ hội người làm mở cửa mà cứ thế xông vào hoa viên của Bạch gia.
"Bạch tiểu thư à!"
"Bạch tiểu thư!"
Đám phóng viên bắt đầu hò hét, Tư Bằng đứng ở ngay cửa chính nhìn thấy liền đi vội ra ngăn cản.
Tiêu Tuấn mở cửa cho Bạch Nhược Đình, nhưng anh lại nhanh hơn mà đi xuống xe trước.
Cô vừa xuất hiện, máy ảnh đã chớp nháy về phía cô với hàng loạt câu hỏi dồn dập.
"Bạch tiểu thư! Có người nói trước đây cô từng cướp bạn trai của Hạ tiểu thư, có phải vậy không?"
"Việc gia đình Hạ tiểu thư phá sản rơi vào đường cùng là do cô làm phải không?"
"Cô làm vậy để cô ấy không phải cạnh tranh với mình đúng không?"
Bạch Nhược Đình cảm thấy mấy câu hỏi này đúng thật quá nực cười.
Là ai đã biên soạn ra vậy chứ? Cô đã từng cướp bạn trai của Hạ Vy Vy? Là từ bao giờ vậy? Cô nhớ không lầm thì chính Tuấn Hiền là gã đàn ông không biết xấu hổ, tìm đến cô trước.
Việc gia đình cô ta rơi vào đường cùng, tán gia bại sản cũng là do cô ta tự chuốc lấy.
Nếu muốn trả thù hoặc muốn cô ta im miệng, cô có thừa cách để làm.
Có điều việc này Tiêu Tuấn cũng làm quá lộ liễu rồi, khiến giới truyền thông rầm rộ một phen như vậy.
Tư Bằng ngăn cản bọn họ đến gần Bạch Nhược Đình, ngoài anh ta ra thì còn có Tiêu Tuấn.
Anh đứng chắn tầm nhìn của cô, một phần là vì không muốn cô bị bọn họ chụp ảnh.
"Chụp đủ chưa?"
Tiêu Tuấn vừa lên tiếng, đám phóng viên đã dè chừng mà lùi lại, hạ máy ảnh xuống ôm trước ngực.
Anh lạnh lùng nói.
"Bạch Nhược Đình là vợ sắp cưới của tôi, sẽ không có chuyện cô ấy lại đi cướp bạn trai của người khác.
Các người phải nhớ một điều, hoa hồng đẹp sẽ không dại gì mà tìm một bãi phân để cắm."
Bạch Nhược Đình đứng ở sau lưng ngơ ngác nhìn anh.
Đã bao nhiêu lần anh đứng ra giúp đỡ cô rồi, chẳng vì một lí do cụ thể nào cả, và dường như cũng chẳng cần báo ơn.
Tư Bằng đứng ở ngay bên cạnh nghe những lời này, ánh mắt nhìn góc nghiêng của cô trở nên kinh ngạc không nói thành lời.
Tiêu Tuấn nói thêm.
"Chuyện Hạ gia phá sản là do tôi làm, cô ấy không liên quan gì cả.
Kẻ nào động vào cô ấy, tức là động vào tôi.
Đây chính là bài học."
Anh nói rồi quay lại nhìn, phối hợp nhìn vào mắt của cô mỉm cười.
Cô vô thức cười theo, đưa tay mình ra đặt vào lòng bàn tay anh rồi cùng nhau đi vào nhà.
Đám phóng viên ngay sau đó cũng bị giải tán, cổng lớn của Bạch gia đóng lại.
Hai người cùng nhau đi vào trong, thấy Bạch phu nhân đang ngồi uống trà ở phòng khách.
Bà dường như đã nghe thấy những gì mà Tiêu Tuấn nói với đám phóng viên ở bên ngoài.
Người đàn ông này, có lẽ một phần vì giống tính cách của Tiêu lão gia trước đây nên mới luôn tử tế và tinh tế như vậy.
Sau khi đã ổn định chỗ ngồi, bà nhìn về phía anh hỏi.
"Bọn con đã dự định khi nào cử hành hôn lễ chưa?"
Tiêu Tuấn cười nhẹ, từ tốn trả lời.
"Đầu năm sau ạ."
"Nhanh như vậy ư?"
Bạch phu nhân trầm trồ, nhưng nụ cười lại nở trên môi.
Từ lúc gặp anh lần đầu tiên ở bệnh viện, bà đã có ấn tượng rất tốt rồi.
Thêm chuyện đêm qua anh nói đã giải quyết bên phía Hạ gia giúp Bạch Nhược Đình và cách anh trả lời phỏng vấn sáng nay.
Bà nhìn sang con gái của mình, lại thấy cô đang nhìn anh không rời mắt.
"Đình Đình?"
Cô giật mình một cái, quay sang nhìn bà ngơ ngác.
"Dạ?"
"Con phải cảm ơn chồng con nhiều đấy! Nếu không có nó thì chuyện con và Hạ Vy Vy đã ầm ĩ lên rồi."
Bạch Nhược Đình nhăn mày.
"Mẹ! Chồng gì cơ?"
"Thì là chồng của con."
Trà bánh xong một hồi, Tiêu Tuấn cũng xin phép Bạch phu nhân phải đi vì công ty có việc cần anh giải quyết.
Anh ra bên ngoài, nhìn thấy ánh nhìn kì lạ của Tư Bằng dành cho mình, cũng không ngần ngại mà đáp trả anh ta.
Sau khi anh đi, Tư Bằng liền bước vào bên trong đứng gần cửa chính, nhìn Bạch Nhược Đình ngồi ở phòng khách với mẹ.
Khi nãy chính miệng Tiêu Tuấn đã nói trước truyền thông, rằng cô là vợ sắp cưới của anh.
"Điện thoại của con mất rồi! Ngày mai lại phải mua cái mới."
Cô nũng nịu nói, nhưng Bạch phu nhân ngay sau đó lại rất bình thản trả lời.
"Nó đang ở chỗ Tiêu Tuấn còn gì? Đêm qua mẹ vừa nói chuyện với nó xong đây!"
"Hả? Sao ạ?"