"Tôi chỉ nói đùa thế thôi, không nghĩ anh lại làm thật!"
Bạch Nhược Đình ngồi trên xe, vừa nhìn ra bên ngoài vừa nói chuyện với Tiêu Tuấn.
Anh đang lái xe, nghe cô nói vậy chỉ nhẹ nhàng đáp.
"Đã gọi là hôn lễ, thì không thể sơ sài."
Cô gật gù, nhìn chiếc xe từ từ đi vào đường hầm dẫn ra bờ biển.
Bên ngoài nơi này có một vài khu nhà hàng và khách sạn năm sao, trong đó có một nhà hàng nổi trên biển dạng du thuyền.
Chiếc du thuyền đó có thể nhìn trọn cảnh hoàng hôn, vậy nên sau khi thương lượng xong Tiêu Tuấn đã mua lại toàn bộ.
Anh mua cả nhà hàng cùng các nội thất bên trong và đội ngũ nhân viên.
Với các khoản chi này, tính sơ thôi cũng đã gần 10 tỷ chưa tính các khoản phụ khác.
Bạch Nhược Đình được Tiêu Tuấn dìu lên du thuyền, các công nhân vẫn đang trong quá trình bố trí lại các chỗ cần thiết.
"Bây giờ đã gần chiều tối rồi, bọn họ không về nhà nghỉ ngơi ư?"
"Chuyện của họ em không cần lo, tôi sẽ không bạc đãi người khác."
Mọi người nhìn thấy anh và cô bước vào thì cúi đầu chào.
Phía trên boong tàu, là nơi để ngắm pháo hoa cho hôn lễ sắp tới.
Gió thổi lồng lộng, Bạch Nhược Đình tay cầm lấy lan can nhìn về phía hoàng hôn đang buông xuống.
Cô thích cảm giác được ngắm nhìn biển cả mênh mông, gương mặt xinh đẹp lộ ra nụ cười thích thú, đưa tay đón gió trời.
Tiêu Tuấn đứng bên cạnh nhìn cô, tóc anh bị thổi ngược lên, gương mặt hai người hoà cùng ánh hoàng hôn như một bức tranh ngũ sắc.
"Có thích không?"
Nghe anh hỏi, Bạch Nhược Đình vẫn còn trong niềm vui mà trả lời.
"Rất thích."
Tiêu Tuấn nhìn dáng vẻ thoải mái tận hưởng cùng mái tóc tung bay của cô, chậm rãi bước đến ở sau lưng.
Cô vui thích như muốn nhảy cẩn lên, lại sơ ý hụt chân lùi ra phía sau.
Anh vội vàng đưa tay ra, bắt lấy cổ tay cô để cô ngã vào lòng mình.
Bạch Nhược Đình giật mình một phen, sau khi hoàn hồn lại mới phát hiện ra mình đang sà vào lòng Tiêu Tuấn.
Cô muốn lùi ra khỏi người anh, nhưng cơn gió thổi ngược không biết vô tình hay cố ý cứ muốn đẩy cô vào.
Anh thấy cô bối rối, chỉ đành đưa cô rời khỏi boong tàu để vào trong.
Sau khi xem xong tiến độ làm việc của mọi người, Bạch Nhược Đình và Tiêu Tuấn rời khỏi du thuyền về lại xe.
"Có đói không? Muốn ăn gì?"
Anh vừa hỏi vừa quay sang thắt dây an toàn cho cô, sau đó mới đến lượt mình.
Cô ngẫm nghĩ một hồi, sau đó lại nói.
"Về nhà anh đi! Tôi nổi hứng muốn vào bếp rồi!"
Tiêu Tuấn hơi ngạc nhiên nhìn sang cô, nhưng trong lòng lại đang có gì đó rất nôn nóng.
Anh bẻ lái rẽ hướng chạy về nhà.
Sau khi vào đến phòng khách, Bạch Nhược Đình ném túi xách trên sô pha như thói quen rồi đi đến tủ lạnh.
Cô vừa mở tủ ra vừa hỏi.
"Anh ăn gì?"
Anh cong khoé môi, cởi áo vest ra treo trên giá rồi ngồi xuống sô pha nói.
"Gì cũng được.
Tôi rất dễ nuôi."
Bạch Nhược Đình "xùy" một tiếng, sau đó lấy nguyên liệu ra đặt trên bếp, cô xắn tay áo lên rồi bắt đầu vào cuộc.
Tiêu Tuấn ngồi ở phía sau, định sẽ lấy tài liệu ra xem nhưng bây giờ lại không thể dời mắt được.
Anh ngồi đó, chăm chú nhìn cô đi qua đi lại trong bếp.
Cô đeo tạp dề, rửa rau củ, thái thịt, nấu canh.
Từng thao tác thuần thục và nhanh nhẹn này, khiến anh nhận ra đã bao lâu rồi không ăn một bữa cơm nhà.
Tính chất công việc bận rộn, khiến Tiêu Tuấn thường xuyên ra ngoài gặp gỡ khách hàng.
Anh ăn bên ngoài nhiều hơn, uống rượu giao tiếp cũng nhiều nên thành ra thói quen ăn uống không điều độ.
Nhìn thấy lọ thuốc đau dạ dày trên cái rổ đan, anh đưa tay ra lấy nó đặt ở dưới gối bên cạnh.
Bạch Nhược Đình quay sang thấy anh ngồi không chẳng làm gì, cô nhíu mày nói.
"Tôi nấu ăn rồi thì anh dọn bát đũa ra đi chứ?"
Tiêu Tuấn gật đầu ra vẻ hiển nhiên.
"Cũng đúng."
Anh đứng dậy xắn tay áo lên tùy tiện, đến kệ lấy bát đũa bày ra bàn, còn giúp cô mang thức ăn ra.
Hai người dọn xong bàn cơm, sau đó cùng nhau ngồi vào bàn ăn.
Bạch Nhược Đình lần đầu trổ tài cho người khác ăn ngoài mẹ của mình, nên cũng có phần hào hứng.
Cô gấp món thịt xào chua ngọt vào bát của Tiêu Tuấn, còn có ít cải xào rồi nói.
"Ăn thử đi! Xem có hợp khẩu vị không? Anh phải có phúc phần lắm mới được ăn món tôi nấu đấy!"
Anh cười một cái, rồi cẩn thận ăn thử món thịt xào chua ngọt trước.
Thịt mềm vừa phải, mùi vị thơm ngon, ăn với cơm cực kỳ cuốn.
Tiêu Tuấn nhìn Bạch Nhược Đình bằng ánh mắt không khỏi bất ngờ, không nghĩ rằng về mặt này cô lại khéo tay như vậy.
Cô thấy anh cứ ngẩn ra đó không nói gì, tự thấy có phần đắc ý mà cười nói.
"Thế nào? Ngon quá nói không nên lời rồi ư?"
Tiêu Tuấn đặt bát xuống cong khoé môi, gật đầu chậm rãi đáp.
"Ngon!"
Cô tự tin nhất là nhan sắc và cơ thể quyến rũ của mình, tiếp đến là thân thế, kế đến nữa chính là tài nghệ nấu nướng này đây.
Tuy là tiểu thư nhà giàu có, nhưng từ nhỏ cô đã giống mẹ rất thích vào bếp nấu ăn.
Mẹ của cô rất khéo tay, ngoài nấu các món quê nhà ra thì còn nấu được món Ý và Pháp.
Cô thì sau này tiến bộ hơn cả bà, có thể nấu thêm cả món Nhật và Hàn.
Tiêu Tuấn cũng gấp lại thức ăn bỏ vào bát của cô.
"Em cũng ăn đi! Không phải lúc nãy đói lắm ư?"
Bạch Nhược Đình ăn một ít rồi cắn đũa, trong lúc vui vẻ quá lại vô thức nói.
"Nể tình anh thích ăn món tôi nấu như vậy, sau này mỗi ngày đều nấu cho anh ăn."
"..."
....