Sau khi ở bệnh viện được một lúc, Bạch Nhược Đình trở về nhà để tắm rửa nghỉ ngơi, đến chiều sẽ lại vào. Cô đi vào phòng khách, vô tình chạm mặt Bạch phu nhân đang ngồi xem tài liệu. Bà nghe có tiếng giày cao gót, ngước nhìn lên thì bắt gặp ánh mắt khác lạ của cô. Trong lòng vẫn còn có chút hoảng, nhưng bà tuyệt nhiên rất giỏi che giấu, mỉm cười ân cần.
“Con về rồi à? Có mệt lắm không?”
“Sao mẹ không hỏi con, tình hình của Tiêu Tuấn thế nào?”
Bạch phu nhân im lặng, nụ cười trên môi sượng trân rồi tắt hẳn. Bà buông tài liệu xuống bàn, đứng dậy đi đến gần chỗ của Bạch Nhược Đình.
“Mẹ quên mất! Thằng bé thế nào rồi? Nó đã khoẻ chưa con?”
“Mẹ à! Là mẹ phải không?”
Cô không trả lời những câu hỏi quan tâm của mẹ, chỉ thẳng thừng hỏi lại một câu. Là mẹ phải không? Là người đã đứng đằng sau làm những hành tung bí ẩn. Ban đầu tác thành cô đến với Tiêu Tuấn, nhưng bây giờ lại muốn hại anh. Chẳng trách trước đây bà có một khoảng thời gian không rõ tung tích, khi hỏi đến thì chỉ bảo mình ra ngoài gặp bạn bè. Nhưng cô làm sao tin được, khi chuyện nguy hiểm với Tiêu Tuấn đã xảy ra rồi.
Bạch phu nhân giả ngốc, hỏi cô.
“Mẹ thế nào? Con đang nói gì vậy Đình Đình?”
“Cảnh sát có mặt tại hiện trường đã chụp lại hình ảnh chiếc xe gây tai nạn cho Tiêu Tuấn, là xe riêng của mẹ. Con muốn biết, mẹ và anh ấy đã gặp nhau để nói chuyện gì, tại sao mẹ lại làm như vậy?”
Bà cười khẩy một tiếng. Lúc đó vì quá hoảng loạn, mà bà lại quên mất việc mình để lại chiếc xe riêng ở hiện trường. Nếu như là xe chung của Bạch gia, Bạch Nhược Đình còn có thể nghĩ người gây ra là Tư Bằng. Nhưng vấn đề ở đây, là chiếc xe đó chỉ có mỗi mình Bạch phu nhân được phép sử dụng.
Chuyện đã đi đến nước này, bà cũng không còn gì để im lặng hay trưng ra bộ mặt thánh thiện nữa. Vì bà cũng thật sự muốn biết, tại sao cô không cùng huyết thống với Tiêu Tuấn. Tại sao rõ ràng bà đã mang thai với Tiêu lão gia, và lí ra cô phải là con của bà và ông ấy. Nhưng đến cuối cùng, chuyện lại không phải như vậy.
Bạch phu nhân bất ngờ xông đến tóm lấy bã vai của Bạch Nhược Đình. Hành động xa cách và dữ dội này của bà khiến cô kinh ngạc.
“Nói! Nói đi! Tại sao lại như vậy hả? Tại sao cô không phải là con của tôi và Tiêu Nhất Sinh? Tại sao cô và Tiêu Tuấn không phải anh em? Hả?”
Bạch Nhược Đình khó hiểu đến mức khó mà tin được. Cô sững sờ nhìn bà.
“Tại sao… Con lại là con của mẹ và bác Tiêu? Mẹ! Mẹ đang nói gì vậy chứ?”
“Tại sao? Đến cả bản thân tôi còn không biết câu trả lời thì cô hỏi tôi được ích gì hả?”
Bạch phu nhân lúc này như mất kiểm soát, sự bất ngờ và xa cách của bà khiến Bạch Nhược Đình hoang mang. Đột nhiên nhớ ra, Tiêu Tuấn đã dùng cách xét nghiệm ADN để biết về huyết thống giữa anh và cô. Bà bắt lấy cổ tay của cô, siết thật chặt rồi kéo đi.
“Đi! Mau đi xét nghiệm ADN với tôi!”
“Mẹ! Mẹ làm sao vậy? Con là con của mẹ mà? Tại sao phải xét nghiệm? Mẹ! Mẹ làm con đau quá!”
“Cô không phải con của tôi và Tiêu Nhất Sinh! Nhất định không phải!”
Bạch Nhược Đình vừa đau xác thịt vừa đau cả tinh thần. Tại sao cô không phải là con của cha và mẹ, mà lại là con của mẹ và người khác? Mà người đó, còn là cha của người cô yêu? Nhất định phải như vậy hay sao?
Gạt tay Bạch phu nhân ra, cô rơm rớm nước mắt hỏi.
“Mẹ à đủ rồi! Mẹ đang nói gì vậy có thể cho con hiểu được không?”
Bạch phu nhân chỉ tay vào thẳng mặt của cô, đôi mắt đỏ ngầu, gằn giọng nói.
“Cô! Cô nhất định phải là con ruột của tôi và Tiêu Nhất Sinh, là em gái cùng cha khác mẹ với Tiêu Tuấn. Chỉ như vậy… Chỉ như vậy thì tôi mới trả thù được Tiêu gia, khiến bọn họ đau khổ.”
“Vậy nên mẹ mới dùng con để đánh đổi sao? Con không phải con của bác Tiêu thì mẹ sẽ tức giận sao? Nếu phải thì thế nào? Mẹ có thể đứng nhìn hai người cùng chung dòng máu yêu nhau được sao? Á…”
Bạch phu nhân đột ngột vung tay lên, tát thẳng vào mặt của Bạch Nhược Đình. Cú tát mạnh khiến cô không kịp trở tay, cũng không thể ngờ tới mà ngã ra đất. Người mẹ mà cô hết mực yêu thương chăm sóc, hết mực ngoan ngoãn, nghe lời lại ra tay đánh cô. Từ khi cô ý thức được bản thân thế nào, bà luôn dạy bảo cô theo cách nhẹ nhàng và kiên nhẫn nhất. Và cũng chính cái tát này, hình ảnh của bà điên cuồng hôm nay đã hủy đi tất cả.
Bạch Nhược Đình như tỉnh ra, nước mắt rơi lã chã trên nền gạch hoa giá lạnh, một bên gò má bị tát đỏ ửng. Bạch phu nhân đứng ở đó, lạnh lùng buông lời cay nghiệt.
“Vậy thì sao? Uổng công tôi đã chăm sóc, nuôi dạy cô bao nhiêu năm qua. Dù tôi có phải mẹ ruột của cô hay không, thì cô cũng phải biết điều chứ?”
Cô ngước lên nhìn bà, mi mắt ướt đẫm.
“Mẹ… Mẹ chưa từng đánh con! Chỉ vì con không phải con của mẹ và bác Tiêu, và có thể sẽ không phải con ruột của mẹ, mà mẹ lại như vậy với con?”
…