Cưới Vợ Để Mẹ Vui

“Tôi tốt với cô, chăm sóc cô, cũng chính là đợi đến lúc này. Đợi đến lúc nhìn thấy cô và Tiêu Tuấn đau khổ khi yêu phải người cùng chung dòng máu với mình. Vậy mà, chỉ có mỗi mình nó biết chuyện, còn tự cho mình là hay, xét nghiệm ADN để đem kết quả ném vào mặt tôi!”

Bạch Nhược Đình khựng lại, trong đầu dường như vừa nghe thấy âm thanh gì đó. Chỉ mỗi mình Tiêu Tuấn biết chuyện? Có nghĩa là, anh và Bạch phu nhân gần đây có mỗi quan hệ bí ẩn, chính là vì chuyện này. Vì anh biết hết tất cả mà vẫn một mình chịu đựng. Anh dầm mưa tầm tã cả một ngày một đêm. Anh tự mình dằn vặt, day dứt, tự mình muốn tránh xa cô. Vì anh nghĩ rằng anh đã yêu em gái của mình, làm chuyện loạn luân khiến người đời kinh tởm.

Cô như chết lặng, nước mắt không tự chủ trào ra, lồng ngực như muốn vỡ tung vì từng cơn co thắt. Anh chẳng buông một lời trách móc nào, vì một mình chịu đựng và vượt qua tất cả. Anh chưa từng từ bỏ tình yêu của cả hai. Anh làm mọi thứ trong im lặng, tự mình suy sụp, tự mình đứng lên. Trong khi đó, cô cứ như một con ngốc không hay biết gì.

Bạch Nhược Đình đi lang thang trên đường, chân không mang giày. Cô vừa đi vừa khóc, có lẽ lúc này cô đã thấu được nỗi đau mà Tiêu Tuấn nếm trải. Thật chua xót. Thật đắng cay. Cô đến bệnh viện, đứng ở bên ngoài mà không vội vào trong.

Tiêu Tuấn đang nói chuyện cùng Lục Lâm, anh ta lại đem mấy chuyện cũ ra mà nói.

“Thiếu gia! Cậu xem mình đã thoát chết bao nhiêu lần rồi! Cậu cứ như vậy phu nhân sẽ rất đau lòng, còn có cả Bạch tiểu thư nữa!”

“Nếu để mẹ của tôi biết, về quan hệ giữa cha tôi và mẹ của Đình Đình, không biết bà sẽ như thế nào?”

“Cậu không định nói chuyện này với tiểu thư thật sao?”

Tiêu Tuấn đưa mắt nhìn, Lục Lâm đã liền im lặng. Những chuyện xảy ra gần đây quá nhiều, anh dù có mệt mỏi ra sao cũng không hé răng một câu. Không phải anh không tôn trọng quyết định của cô, mà là vì sự thật quá phũ phàng. Có thể cô sẽ không đưa ra được lựa chọn, giữa việc nên tin anh hay mẹ anh. Một bên hiếu một bên tình. Anh không dám chắc bên tình sẽ nặng hơn bên hiếu.

Dù có ra sao, Bạch phu nhân trong mắt Tiêu Tuấn vẫn là người quá mưu mô và tàn nhẫn. Nếu để Bạch Nhược Đình biết, cô là con rối bị giật dây từ đầu, cô sẽ không chấp nhận được.

“Không thể được. Cuộc đời của Đình Đình từ nhỏ đến lớn chỉ toàn là màu hồng. Từ khi tôi xuất hiện, tuy không quá hoàn hảo, nhưng vẫn luôn điểm tô thêm màu hồng cho cô ấy. Bây giờ bỗng nhiên dội cả bầu trời xám xịt vào người, cô ấy… E là không thể chống đỡ được!”

Bạch Nhược Đình nghe rõ từng câu từng chữ, đứng tựa lưng vào tường, bịt miệng khóc nức nở như một đứa trẻ. Tiêu Tuấn từ một người xa lạ, bước vào cuộc đời cô, sưởi ấm và thắp sáng trái tim cô. Anh không đòi hỏi và mong cô thay đổi vì mình, mà bản thân anh lại vì cô thay đổi. Trong khi Bạch phu nhân nuôi dưỡng cô suốt bao nhiêu năm, chỉ vì không đạt được mục đích trả thù mà lại xem cô như người xa lạ.

Vô tình chạm tay vào cánh cửa khiến nó hơi mở ra, Bạch Nhược Đình sợ bị phát hiện nên vội vàng lau nước mắt. Tiêu Tuấn vô tình nhìn thấy, đầu lông mày nhíu chặt.

“Là ai?”

Cô rụt rè đi từng bước chậm rãi vào, nhìn anh. Như một đứa trẻ mắc lỗi sợ bị phát hiện, cô nặn ra một nụ cười.

“Là em!”

Tiêu Tuấn vừa định hé môi cười, thì vô tình nhìn thấy vết ửng đỏ như dấu tay trên gương mặt của cô. Sắc mặt anh sau vài giây ngắn ngủi đã tối sầm. Lục Lâm miệng nhanh hơn não, cũng không suy nghĩ gì nhiều mà thấy xong liền hỏi.

“Tiểu thư? Mặt của cô sao vậy ạ?”

Nét mặt của Bạch Nhược Đình liền hoảng hốt, vô thức đưa tay sờ lên gò má. Cô phản ứng mất tự nhiên, lúng túng giải thích.

“À… À tôi…”

“Lục Lâm! Ra ngoài đi!”

Anh ta hơi ngẩn ra.

“Nhưng mà thiếu gia, tài liệu vẫn chưa…”

“Tôi bảo cậu cút ra ngoài!”

Tiêu Tuấn đột nhiên lạnh lùng gằn giọng, khiến Lục Lâm dù có 10 lá gan cũng không dám nhiều lời. Anh ta đi đến bàn, rón rén lấy tài liệu, chào Bạch Nhược Đình một cái rồi ra ngoài. Cô dường như cảm thấy anh có chút không vui, nhưng lại không biết anh như vậy vì điều gì. Cho đến khi anh nhìn sang cô, gọi.

“Đình Đình! Em qua đây đi!”

Cô vừa bước đến gần một chút, anh đã kéo tay cô lại khiến cô lắc lư mấy lần.

“Em bị làm sao? Nói anh biết đi?”

Bạch Nhược Đình bối rối.

“Em… Em chỉ là vô tình bị va vào tường…”

Tiêu Tuấn cắt ngang lời cô, gương mặt lạnh lùng nghiêm túc, lại có phần thiếu kiên nhẫn.

“Đình Đình! Anh không phải trẻ con, đừng qua mặt rồi xem anh như thằng ngốc vậy. Nói đi! Xảy ra chuyện gì rồi hửm?”

Bạch Nhược Đình cứng họng không thể nói, cô như rơi vào hố sâu không tìm được đường trèo lên. Cô không biết tìm lí do gì để biện giải cho vết ửng đỏ này. Tiêu Tuấn nhìn xuống cổ tay của cô, mới phát hiện ra chỗ đó cũng bị làm cho hằn đỏ. Anh sốt ruột đến mức tim như bỏng rát, trầm giọng hỏi.

“Là mẹ em làm?”

Cô lắc đầu ngay lập tức, mà cổ họng lại nghẹn đến mức hoá đá, lòng đau thắt lại. Chỉ cần nghĩ đến những gì Bạch phu nhân nói, những gì Tiêu Tuấn đã chịu đựng, cô như muốn phát điên. Anh buông tay ra vì không muốn làm cô đau, nghiêng đầu nhìn cô nói.

“Đình Đình! Có chuyện gì phải nói anh biết! Không được giấu anh!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui