Tan tầm, trên đường ngựa xe như nước (thành ngữ! thành ngữ thôi, thời này chắc ko còn ngựa chạy tung tăng ngoài đường đâu nhỉ), lui tới không ngừng. Nhưng khi đèn đỏ sáng lên, chỉ chốc lát sau, một hàng xe tạo thành, mỗi lúc một dài đến không dứt.
Trước vạch dừng, một chiếc xe màu bạc dẫn đầu dòng xe, bên trong, một nam nhân gõ nhẹ đầu ngón tay lên tay lái, dưới mắt kính gọng vàng là đôi tròng mắt trong suốt thanh thấu, mơ hồ tựa như có vài phần thâm trầm, tựa như có vài phần giảo hoạt.
Lát sau, đèn đỏ chuyển xanh, hắn đạp chân ga đang chuẩn bị đi thì---
Ầm!
Một âm thanh không nên có vang lên, tiếp sau đó xe tắt máy. Hắn không khỏi sửng sốt, theo bản năng vươn tay xoay chìa khóa, cố gắn khởi động xe lần nữa nhưng chiếc xe chỉ có một phản ứng duy nhất—im lặng cao độ, sự thật hiển hiện quá rõ ràng…
Đúng vậy! Xe của hắn vậy mà chết máy ngay tại nơi xe cộ chằng chịt này.
Không ổn! Vô cùng không ổn, bới vì hắn chắc chắn sẽ bị…
“Bá—bá—“
Tiếng kèn chói tai như sóng biển liên tục ập đến biểu thị sự mất kiên nhẫn cùng kháng nghị của những lái xe phía sau. Hắn cười khổ, nhanh chóng xuống xe hướng về dòng xe cộ dài ngoằn phía sau thủ hiệu ( ra dấu bằng tay í) “ Xin lỗi, xe chết máy”. Đứng trong dòng xe đang rốt rít chuyển sang làn đường khác, hắn bất đắc dĩ thở dài đồng thời nhanh chóng tìm cách gọi điện thoại xin cứu viện.
Đáng chết! Lúc cần dùng đến thì hắn lại không nhớ nổi số điện thoại nào.
Có chút ảo não, hắn đang nghĩ có nên gọi 104 xin chỉ dẫn xem gần đây có tiệm sửa xe nào không thì đột nhiên thấy phía sau có một chiếc xe tiểu phát tài ( hok bik xe j>.-
Giang Tâm Hồng cười hắc hắc, ngượng ngùng sờ sờ lỗ
mũi, vô ý để lại một vệt đen trên đó mà vẫn không hay biết gì, “ Ba tôi tên là
Mãn Phúc.”
Tu Lập Hành sửng
sốt, ngay sau đó phản ứng kịp, ánh mắt thú vị quan sát vệt đen trên mũi nàng,
khóe miệng không tự chủ được nhếch lên mấy phân, bất quá khẩu khí lại bình tĩnh
như thể cái gì cũng không nhìn thấy. “ Thì ra xưởng sửa xe này là Giang lão gia
mở, như vậy Giang tiểu thư đây cũng coi như là hổ phụ vô khuyển nữ (con cọp ba
không sinh ra chó con) rồi.”
“Không phải cái gì hổ phụ vô khuyển nữ. Chỉ là một
chút hứng thú, thuận tiện kiếm cơm dưới trướng của ba mẹ, anh lại có thể nói
thành khoa trương như vậy!” Lắc
đầu cười khúc khích, nàng nhịn không được lại nói: “ Còn có, đừng gọi tôi Giang
tiểu thư này nọ, nghe không tự nhiên, nếu không ngại thì gọi tôi một tiếng Tiểu
Mân đi!”
Dù sao đồng nghiệp trong xưởng và khách hàng đều gọi
nàng như vậy, nàng cũng nghe thành thói quen rồi.
Tu Lập Hành thường ngày tuy ăn nói văn nhã hữu lễ nhưng
cũng không phải người tùy ý thân cận, lại cũng không dễ cùng người khác vội
vàng rút ngắn khoảng cách, nhưng là nàng từng chủ động giúp đỡ hắn mà không hề
toan tính, để cho ấn tượng ban đầu của hắn đối với nàng thật tốt, cộng thêm
nàng thái độ sảng lãng hào phóng càng làm cho hắn cảm giác cực kỳ tự tại, hôm
nay nàng lại nói như vậy, hắn cũng không có cảm giác bài xích, thậm chí nụ cười
bên mép càng sâu, gật đầu một cái.
Giang Tâm Hồng cũng không nghĩ nhiều, căn cứ tinh thần
phục vụ khách hàng, nàng vỗ ngực nhiệt tình bảo đảm, “ Yên tâm! Chúng tôi sẽ
kiểm tra và tu sửa xe của anh thật tốt, tuyệt đối phục vụ tốt, phẩm chất tốt,
giá tiền ưu đãi, ba ngày sau đảm bảo trả lại cho anh một chiếc xe chẳng khác gì
xe mới, thế nào?”
“Tốt, vậy làm phiền!” Cười đáp một tiếng, Tu Lập Hành
cảm thấy nàng nói khá giống “ Kỳ Nhạc huynh đệ”, trước khi rời đi nhịn không
được, hỏi thăm: “ Xin hỏi, em có anh em gì sao?”
Ách…Đề tài làm sao lại nhảy đến đây rồi? Giang Tâm
Hồng đối với vấn đề của hắn rất nghi ngờ nhưng cảm thấy cũng không phải chuyện
không thể nói gì nên hào phóng cười đáp, “ Có, Tôi có hai người anh sinh đôi.”
Bingo!
Khóe miệng rộ lên cười, Tu Lập Hành lập tức có thể xác
định quan hệ giữa nàng và “ Kỳ Nhạc huynh đệ”.
Khó trách bọn họ hết sức đề cử tiệm sửa xe này, thì ra
là kiếm khách hàng cho nhà mình, khá lắm, nước phù sa không chảy sang ruộng
người!
“Ách…Có vấn đề gì không?” Thấy hắn cười đến cổ quái,
Giang Tâm Hồng trong lòng buồn bực.
“Không có, không có gì!”Lắc đầu một cái, Tu Lập Hành
không có ý định giải thích, lễ phép nói tạm biệt liền tràn đầy ý cười rời đi.
Giang Tâm Hồng còn lại một đầu đầy mê hoặc, gãi gãi
đầu, ngay sau đó liền không để tâm nữa, dù sao khách hàng có cả trăm người,
nàng gặp qua người cổ quái cũng không ít, so với anh ta cũng không có kém.