Chương 43
Nghe xong Thị Nguyệt phân tích mọi chuyện rõ ràng rành mạch, Phong Dạ Hiểu liền điên cuồng mà đi tìm Lượng Vũ, nàng thật sự rất tức giận, thật hối hận lúc trước đã để cho Nguyệt Hiểu trở về.
Nếu nàng kiên quyết không chấp nhận thì đứa em đáng thương của nàng sẽ không vì những lời độc ác của Quận chúa Thần Hi mà độc phát toàn thân:
"Trầm Lượng Vũ ngươi ở đâu chứ ngươi có biết ngươi nhẫn tâm lắm không?" đi khắp nơi, lục tung khắp vương phủ lên nàng mới tìm được Lượng Vũ đang ở trong phật đường.
Vừa tới nơi chưa để Lượng Vũ nhận ra thì Dạ Hiểu đã lớn tiếng nói ra những uất ức trong lòng, ngữ âm đầy phẫn nộ, nàng thật sự lo lắng cho đứa em ngốc ngếch của nàng đang nằm trên giường mà chờ Diêm vương gọi đi lúc nào không biết :
"Trầm Lượng Vũ! Ngươi vì sao có thể nói ra những lời cay độc tổn thương Tiểu tam?" Phong Dạ Hiểu ức chế không được cơn giận dâng lên từ đáy lòng, chất vấn Lượng Vũ.
Lượng Vũ thấy người tới là Phong Dạ Hiểu, liền lặng lẽ đem tờ giấy cất vào tay áo, chuyện của nàng và Nguyệt Hiểu nàng không muốn có người nào khác biết, lưới tình dây dưa khó thoát nhưng tốt hơn chỉ người trong cuộc biết đến là đủ , nhiều người chỉ sinh nhiều chuyện thị phi, phiền phức :
"Ta tổn thương hắn? Phong Dạ Hiểu!! Ngươi nên nói cho rõ ràng, là hắn lừa gạt ta trước, mọi chuyện hết thảy đều là giả dối. Phong Nguyệt Hiểu là một nữ tử, tại sao hắn còn cố tình làm cho ta yêu hắn, chuyện này không phải là đùa giỡn với tình cảm của ta sao? Mặt khác nếu chuyện này lang truyền ra ngoài, mọi người biết quận chúa Thần Hi chiêu một nữ phò mã, ngươi nói thử xem thanh danh của Vương Phủ còn ra gì, danh tiếng của Hoàng tộc còn ra gì, đó là ta chửa nói tới tội khi quân."
Là do Phong Nguyệt Hiểu giấu giếm sự thật nên nàng mới ngu ngốc yêu hắn!! Yêu một nữ tử, đó là một vết nhơ đối với một vị quận chúa như nàng.....
"Cho dù Tiểu Tam giấu giếm ngươi là do muội ấy sai? Nhưng dù sao muội ấy cũng cứu mạng ngươi, ngươi chẳng những không biết mang ơn còn nhẫn tâm lấy oán báo ân, làm hại muội ấy, đây là phong cách của hoàng gia sao? Ngươi có biết ngươi làm cho Tiểu Tam đau khổ tới mức nào không?"
Ngữ khí của Dạ Hiểu phẫn nộ âm thanh lớn tiếng lên án Lượng Vũ, làm cho Lượng Vũ nhất thời nghi hoặc.
"Ta hại hắn? Phong Dạ Hiểu, ngươi không nên nói lung tung, hắn làm ta tan nát cõi lòng lại làm ta cảm thấy nhục nhã khi yêu một nữ tử. Ngươi nói là ai hại ai cơ chứ?!"
Phong Dạ Hiểu không ngừng cười nhạt, mặt cười như khóc đầy tuyệt vọng.
"Quận chúa, ngươi có biết không chứ? Tiểu Tam nhà chúng ta yêu thảm ngươi, tình cảm của Tiểu Tam dành cho ngươi, cho dù vì ngươi mất mạng cũng cam lòng không hối tiếc, thế nhưng ngươi chẳng những không hiểu còn nhẫn tâm nói lời cay nghiệt, làm cho Tiểu Tam đau lòng, ngươi có còn lương tâm không chứ?"
Nghe được Dạ Hiểu cứ mãi chỉ trích mình, Lượng Vũ cố nén lửa giận đang sôi sùng sục trong lòng nàng:
"Phong Dạ Hiểu, lời này ngươi nói có nghĩa là gì? Thế nào cảm giác là ta thiếu Phong Nguyệt Hiểu?"
"Ngươi vĩnh viễn sẽ không biết Tiểu Tam vì ngươi nỗ lực cái gì đại giới, vì ngươi hi sinh cái gì! Dù có kiếp sau ngươi cũng không hiểu hết chuyện ngươi gây ra cho Tiểu Tam!"
Thanh âm của Dạ Hiểu càng lúc càng đau đớn phẫn nộ , đứa em ngốc này của nàng sao lại yêu vị quận chúa không có lương tâm này chứ, vì Lượng Vũ làm nhiều chuyện như vậy mà cũng không chịu nói rõ chuyện gì cho nàng hiểu chỉ âm thầm một mình chịu đựng, đúng là ngốc mà!
Sắc mặt của Lượng Vũ lập tức tái nhợt, nhưng cố tình trấn định:
"Phong Dạ Hiểu! Hôm nay nếu ngươi không nói cho rõ ràng mọi chuyện, ta tuyệt không cho phép ngươi rời khỏi đây." Thâm tâm nàng hiện ra một dự cảm bất hảo...
Phong Dạ Hiểu nhìn chằm chằm Lượng Vũ, sau cùng mới quyết định nói ra :
"Ngươi có nghe qua Diêm vương tác không?"
"Đệ nhất độc dược Diêm vương tác, thiên hạ nghe tiếng, bản quận chúa đương nhiên là biết."
Phong Dạ Hiểu khẽ thở dài, sau đó nói tiếp:
"Khi còn bé bởi vì ta ham chơi, hại Tiểu Tam lầm trúng Diêm vương tác, lúc đó mặc dù có thần y trị liệu, nhưng chỉ có thể kéo dài mạng sống của muội ấy chừng mấy tháng. Ta vì Tiểu tam, đột nhập vào Dược Vương cốc trộm đi Bích Lạc Hoàng tuyền đan để cho Tiểu Tam kéo dài sinh mệnh, nhưng theo ngày qua ngày, độc tính trong cơ thể Tiểu Tam số lần tái phát ngày càng nhiều, tình huống cũng càng ngày càng nghiêm trọng, sau cùng chỉ còn một viên đan dược..."
<Mà viên đan dược Bích Lạc Hoàng tuyền đan cuối cùng, Phong Nguyệt Hiểu đã dùng để chữa trị độc tính của thiên nhất nước thánh trong người nàng!? Vậy hắn làm sao bây giờ?>
"Ta vốn có dĩ nghe được tin tức về Kim Ngọc Hồi Xuân của Bách Thảo Đường, lúc trước ta muốn cho Nguyệt Hiểu trước tiên ăn vào viên đan dược cuối cùng, đợi một khoảng thời gian người của Bách Thảo Đường đến đây sẽ chữa trị cho muội ấy nhưng hôm nay kế hoạch toàn bộ bị hủy!"
Độc tính trong cơ thể của Tiểu Tam mạnh mẽ phát tác, mà muội ấy lại không còn Bích Lạc Hoàng tuyền đan trấn áp Diêm vương tác...
Chính tai nghe tất cả, Lượng Vũ không cách nào tha thứ cho bản thân mình... Nàng rất tàn nhẫn với Nguyệt Hiểu ? !
Nhớ tới khoảng thời gian trị liêu hai mặt của bản thân, Lượng Vũ mới giật mình phát giác tình huống của Nguyệt Hiểu lúc ở lại bên cạnh nàng?
Mà nàng lại vì tự tôn và sỉ diện, quyết tâm tổn thương Nguyệt Hiểu, là nàng sai rồi sao, nàng lại nợ Nguyệt Hiểu thêm nhiều hơn.
Vừa nghĩ đến những kia lời nói cay độc của bản thân ngày hôm qua, Lượng Vũ lập tức bước nhanh rời đi, mà Dạ Hiểu chỉ là lẳng lặng nhìn theo bóng lưng của nàng...
*... Tiểu Tam, những việc có thể làm cho muội tỷ đã làm hết rồi, tin rằng tình cảm của muội và quận chúa sau này sẽ hạnh phúc vui vẻ, muội đừng làm tỷ thất vọng...Tỷ quyết không cho phép muội dễ dàng chết như vậy, bởi vì muội là muội muội mà tỷ yêu thương nhất... *
--------------------------------------------------------------------------------
Kinh thành tây giao
Một nữ tử thân mặc hồng y diễm lệ, khóe môi mỉm cười câu dẫn.
"Phong Dạ Hiểu, ta đúng hẹn tới, chờ ta, ta nhất định tìm tới tỷ!"
--------------------------------------------------------------------------------
Tại quang vinh dương quận bắc, trong một hiệu thuốc một nữ tử nổi tiếng xinh đẹp, mắt phượng vẫn nhìn chằm chằm lấy khối cổ ngọc trên bàn.
Mặt trên có khắc chữ cổ "Duyến định tam sinh", đó cũng là vật làm chứng cho tình cảm và khúc mắt trước đây giữa nàng và Phong Dạ Hiểu...
Hẹn ước một tháng sắp tới? Nàng có nên đi hay không?!!!
Chương 44
Đây là kẻ luôn hi hi ha ha, suốt ngày mặt mày hớn hở Phong Nguyệt Hiểu sao? Là kẻ luôn trưng ra cái bộ mặt ủy khuất đáng thương như con chó nhỏ mỗi khi bị nàng khi dễ hay sao.....cái kẻ mà lúc mắt nàng không thể nhìn thấy gì luôn ôm chầm lấy nàng cho nàng sự ấm áp, đòi làm ánh mắt cho nàng vì nàng mà vẽ tranh vì nàng mà đánh đàn hay sao????
Ánh mắt của Lượng Vũ nhìn chằm chằm khuôn mặt hồng hào ngày nào của Nguyệt Hiểu giờ đây đã trở nên trắng bệch không một tia máu, thân hình gầy yếu mong manh như thể chỉ cần một cơn gió nhẹ cũng đủ để lây chuyển được nó, mới qua một ngày thôi sao hắn lại trở nên tàn tạ như thế chứ ?
Lượng Vũ ngạc nhiên ngóng nhìn về phía Nguyệt Hiểu, bước chân nàng như có trăm ngàn cân nặng chịt, nàng chằm chậm bước đến bên giường.
"Quận chúa, Diêm vương tác trong cơ thể của chủ tử đã lan tràn khắp toàn thân, bây giờ cho dù đích thân cốc chủ Dược Vương cốc hoặc Kim Ngọc Hồi Xuân tới đây cũng không thể nào nắm chắc có thể chữa hết độc trong người chủ tử được."
Cũng như Lượng Vũ, giờ phút này Thị Nguyệt cũng đang nhìn chằm chằm lấy thân thể mỏng manh của Nguyệt Hiểu, trong thâm tâm nàng không ngừng trách cứ chính mình vô năng, không thể tìm ra được biện pháp giải độc cho Nguyệt Hiểu. Nàng thật hổ thẹn khi mang tiếng là một thầy thuốc.
Nhìn người bệnh cứ từng ngày từng giờ đối mặt với cái chết mà bản thân nàng chỉ có thể đứng nhìn Diêm Vương mang người đó đi, hỏi thử như thế sao không khó chịu được chứ, huống hồ chi người đó lại còn là Nguyệt Hiểu.
Từ nhỏ được nhà họ Phong đưa về làm tỳ nữ, cùng Tinh Hiểu, Dạ Hiểu, Nguyệt Hiểu cùng nhau lớn lên, tuy rằng thân phận chủ tớ có khác nhưng bao lâu nay ở bên cạnh Nguyệt Hiểu. Nàng luôn xem Nguyệt Hiểu như một người em ruột thịt mà chăm sóc, che chở. Vậy mà giờ đây nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn Nguyệt Hiểu ngày một nguy kịch, hỏi sao nàng không hổ thẹn với Nguyệt Hiểu với Dạ Hiểu với nhà họ Phong đây.....
Lượng Vũ ngồi ở mép giường, ánh mắt u thương nhìn chằm chằm người mà nàng ngày nhớ đêm mong.
"Nguyệt Hiểu... Còn có thể cầm cự được bao nhiêu ngày nữa?"
"Bằng y thuật của tôi và những dược liệu trân quý mà tiểu thư Dạ Hiểu mang đến, tối đa chỉ có bảy ngày."
Vừa nói đến câu này, nước mắt của Thị Nguyệt cũng bắt đầu chảy xuống .
"Nếu như có những dược liệu trong hoàng cung và thái y trợ giúp thì sao, như vậy Nguyệt Hiểu khả dĩ sống bao nhiêu ngày?"
Để giữ mạng sống cho Nguyệt Hiểu, thì là phải vận dụng quyền lực và quan hệ của vương phủ Lượng Vũ cũng cam tâm tình nguyện!
Thị Nguyệt lắc đầu, khẽ thở dài, "Như nhau bảy ngày..." Bởi vì dược liệu Phong Dạ Hiểu mang đến là ngang bằng với những loại dược liệu mà thái y viện cất giấu, vì vậy theo nàng tính toán thì cũng chỉ có thể tái cầm cự bảy ngày.
"Không có biện pháp nào khác sau? "
Bàn tay của Lượng Vũ nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của Nguyệt Hiểu, mắt thấy khuôn mặt của hắn ngày một tiều tụy, Lượng Vũ lại càng thêm tự trách, đây là ánh mắt bờ môi căng đầy sức sống mà mới ngày nào nàng luôn vuốt ve hay sao ? Sao lại biến thành thế này...
"Trừ phi có Bích Lạc Hoàng tuyền đan, như vậy tôi còn có thể kéo dài mạng của chủ tử, chí ít có thể kéo dài thêm nửa tháng." Hơn nửa tháng, ngần ấy thời gian thì Kim Ngọc Hồi Xuân cũng nên đến kinh thành!
"Chỉ cần có Bích Lạc Hoàng tuyền đan là có thể sao?" Lượng Vũ yếu ớt nói.
"Không sai, chỉ cần có Bích Lạc Hoàng tuyền đan..." Nguyệt Hiểu đã sớm lấy viên đan dược cuối cùng thay quận chúa giải độc của thiên nhất nước thánh, các nàng sẽ không có Bích Lạc Hoàng tuyền đan nữa.
"Hảo, trong vòng bảy ngày ta nhất định sẽ nghĩ biện pháp lấy tới." Lượng Vũ nhớ tới một người, nàng biết nhiều năm trước người nọ từng được hoàng đế ban cho đan dược này, chỉ là nếu không phải cần đan dược kéo dài mạng sống của Nguyệt Hiểu thì thật sự nàng không muốn đi cầu người kia...
Nghe vậy, Thị Nguyệt cho rằng mình nghe lầm , "Quận chúa, người có biện pháp tìm được Bích Lạc Hoàng tuyền đan?"
Lượng Vũ không giải thích một chút gì, chỉ đối với Thị Nguyệt nói: "Mấy ngày nay, ngươi thay ta hảo hảo chiếu cố Nguyệt Hiểu, trong vòng bảy ngày ta nhất định sẽ trở về."
Nói xong, ánh mắt đen láy của nàng dường như chỉ phản chiếu hình bóng của duy nhất một người. Lượng Vũ nhìn sang khuôn mặt tiều tụy của Nguyệt Hiểu, nàng nghiêng người đặt môi mình lên bờ môi khô nứt của Nguyệt Hiểu, sau đó nói thầm vào bên tai Nguyệt Hiểu:
" Phong Nguyệt Hiểu, bất luận ngươi là nam hay nữ, đời này trừ ngươi ra ta sẽ không lấy bất kì ai làm chồng! Nếu là ngươi sống, ta liền cùng ngươi chấp tay tử dữ tử giai lão, bách niên hảo hợp vĩnh kết đồng tâm, nếu là ngươi chết, ta liền cạo đầu quy y cửa phật, từ nay về sau kết bạn thanh đăng không quan tâm thế sự phồn hoa... Nhưng cầu kiếp sau có thể cùng oan gia nhà ngươi gặp nhau một lần nữa..."
Đợi sau khi Lượng Vũ rời đi, dù vẫn còn đang hôn mê, hai tròng mắt nhắm chặt của Nguyệt Hiểu bất giác chảy xuống nước mắt, Nàng phảng phất dường như nghe được những lời Lượng Vũ nói trước khi đi...
--------------------------------------------------------------------------------
Kinh thành Duyệt Lai khách sạn
Một nữ tử mặc y phục màu hồng, lúc này đang cười thật thoải mái, bởi vì nàng đem toàn bộ khách trọ trong khách sạn toàn bộ đuổi ra ngoài, chỉ còn lại một mình nàng.
"Cô nãi nãi, tiểu nhân cầu người thương xót dùm, cho chúng tôi tiếp tục buôn bán!"
Chưởng quầy khúm núm cầu xin vị cô nương trẻ tuổi trước mặt, hắn chỉ còn không kêu cha gọi mẹ , mà muốn trách thì chỉ có thể trách hắn có mắt không tròng tự nhiên dây vào cô nương phiền phức này!
" Cho quán trọ tồi tàng của các ngươi phục vụ một mình bản cô nương đã là ta có lòng tốt với các ngươi lắm rồi!! Nếu như các ngươi còn đám để cho những người khác vào đây ăn uống thì lúc đó đừng trách ta vô tình, mạng sống của các ngươi còn khó mà giữ được nói chi là làm ăn ...."
Nếu không phải từng hứa hẹn với Phong Dạ Hiểu thì nàng đã sớm hạ độc làm cho những người kia đi gặp Diêm vương hết rồi, lúc đó xem bọn họ sao có thể ở trước mặt nàng ồn ào lắm chuyện mà khóc lóc van xin như bây giờ kia chứ?
"Cô nãi nãi..."
Chưởng quầy cũng là có nỗi khổ riêng, cực chẳng đã hắn mới phải khóc lóc cầu xin như vậy, ai biết nữ tử mặc áo hồng này ở lại đây mười ngày hay nửa tháng, như vậy thì cả nhà trọ của hắn chỉ có thể phục vụ cho mình cô ta, vậy thì Duyệt Lai khách sạn của hắn chẳng phải dẹp tiệm sớm???
"Lão bản, cô nương này ở đây bao lâu, tất cả tổn thất của ngươi do ta bồi thường."
Phong Dạ Hiểu vừa bước vào khách sạn, liền nhìn thấy một nam tử tuổi độ trung niên đang quỵ lụy cầu xin một nữ tử trẻ tuổi... Chỉ có thể nói... Tội nghiệt !
"Dạ Hiểu, tỷ tới rồi!" Nữ tử mặc áo hồng vừa thấy Dạ Hiểu đến, nhanh chân nhào tới, tay còn chăm chú ôm nàng không tha.
"Mị Nhi, đã lâu không gặp..." muội vẫn đanh đá như xưa? !
--------------------------------------------------------------------------------
Sau mấy ngày trầm tư suy nghĩ ,Văn Nhân Tuyền rốt cuộc đưa ra quyết định.
" Ngâm Phong , phân phó xuống phía dưới, gọi bốn người bọn hắn buông hết mọi chuyện, theo ta đi kinh thành một chuyến."
" Dạ, tiểu thư." Tỳ nữ thân cận của Văn Nhân Tuyền – Ngâm Phong , sớm biết tiểu thư nhà mình nhất định sẽ đi một chuyến tới kinh thành, cho nên nàng đã sớm đem hành lý chuẩn bị tốt !
" Nhanh nhất lúc nào có thể xuất phát?" Trong lúc nàng tự hỏi lâu như vậy, còn có nghi vấn sao?
" Lúc nào cũng có thể xuất phát!" Đi theo Văn Nhân Tuyền bên cạnh lâu như vậy, Ngâm Phong sớm biết tâm ý của nàng.
"..." khuôn mặt Văn Nhân Tuyền bỗng trở nên đỏ ửng, thật lâu không tiêu tan...
Chương 45
Nếu không có chuyện này xảy ra, Lượng Vũ thực sự không muốn gặp mặt người nọ, bởi nàng cũng hiểu được nếu nàng tìm tới thì kết quả cuối cùng sẽ như thế nào, tình cảm thâm giao nhiều năm giữa hai người có thể vì chuyện này mà rạn nứt, nhưng vì Nguyệt Hiểu, nàng không còn lựa chọn nào khác...
"Thần Hi, sao muội lại có thời gian rãnh tới tìm huynh?" Giọng nói mang theo chút gì đó vui mừng cũng như chút gì nghi ngờ cắt đứt suy nghĩ của Lượng Vũ.
"Trục Nhật ca ca, lâu rồi không gặp."
Lượng Vũ lên tiếng kêu Hoắc Trục Nhật một tiếng "ca ca", tiếng "ca ca" này của nàng cũng là muốn nhắc cho hắn nhớ tình cảm thâm giao ngày xưa của hai người bọn họ.
<Thần Hi, đã bao nhiêu năm ta không có nghe muội gọi ta như thế rồi chứ? Sợ là từ lúc muội vừa mới trưởng thành, ta hướng muội cầu thân nhưng muội nhất quyết cự tuyệt và cũng từ sau lúc đó muội liền cố gắng tránh né tiếp xúc với ta, muội chưa từng như lúc còn bé kêu ta một tiếng ca ca...>
"Lượng Vũ, hôm nay muội tìm huynh có việc gì sao?" Hoắc Trục Nhật say mê nhìn chằm chằm Lượng Vũ , trong tâm trí hắn không ngừng nhớ tới tình cảnh thuở bé của hai người bọn hắn, ngữ âm cũng thập phần ôn nhu .
"Muội nhớ vài năm trước, hoàng thượng từng ban một viên Bích Lạc Hoàng tuyền đan cho huynh, bây giờ huynh còn giữ hay không ?"
Tâm trạng của hắn còn đang lưu luyến trong ôn nhu của quá khứ thì bị câu nói của Lượng Vũ cắt dứt, khuôn mặt hắn trở nên đanh lại, hắn cũng có thể hiểu rõ ràng, hôm nay Lượng Vũ tới tìm hắn là vì ai.
" Vẫn ở chỗ huynh, như vậy thì sao? "
" Thần Hi mong muốn Trục Nhật ca ca có thể bỏ được thứ yêu thích, muội nguyện dùng vật khác có giá trị tương tự để hoán đổi." Lượng Vũ không kiêu ngạo không siểm nịnh mà trả lời Hoắc Trục Nhật.
Tuy rằng trong lòng Hoắc Trục Nhật đã sớm hiểu ra mọi chuyện nhưng hắn vẫn ôm chặt lấy một tia hy vọng, hắn chỉ muốn những gì hắn nghĩ chỉ là huyễn tưởng....
"Muội cần Bích Lạc hoàng tuyền đan làm gì? "
Chỉ cần Lượng Vũ nói chữa trị cho một ai đó bất kì dù là ai đi chăng nữa, chỉ cần không phải là Phong Nguyệt Hiểu thì mọi chuyện có thể thương lượng.
"Quận mã trúng độc, cần Bích Lạc Hoàng tuyền đan để trị liệu, mong rằng Trục Nhật ca ca thành toàn." Lượng Vũ đã trả lời một cách uyển chuyển nhất có thể, nhưng câu nói này của nàng thật sự làm bị thương trái tim của Hoắc Trục Nhật.
"Trước đây muội cũng trúng độc, nhưng muội cũng không cầu xin huynh dù chỉ một lời, hôm nay vì Phong Nguyệt Hiểu, muội lại cầu xin ta..."
<Lẽ nào Phong Nguyệt Hiểu tại trong lòng Trầm Lượng Vũ muội lại trọng yếu như vậy? Ta có gì không bằng hắn đâu chứ?>
" Nguyệt Hiểu là của ta trượng phu của muội, thân là thê tử, muội đương nhiên phải hết lòng nghĩ biện pháp cứu chàng..." Cho dù là nàng chưa từng cầu xin ai một chuyện gì , vì Nguyệt Hiểu, nàng chấp nhận cúi đầu cầu người.
Hoắc Trục Nhật nắm chặt nắm tay, quay lại nhìn Lượng Vũ nói:
"Phong Nguyệt Hiểu vì muội làm cái gì mà muội coi trọng hắn như thế?" hắn có cái gì tốt chứ? tình cảm ta dành cho muội nhiều năm như vậy là không đáng chút nào sao?
"Đúng vậy, Nguyệt Hiểu là trượng phu duy nhất của muội kiếp này, cũng là người mà muội yêu nhất."
Trọng tâm câu chuyện nhất nhất đều nói đến Nguyệt Hiểu, khuôn mặt lạnh lùng tuyệt mỹ của Lượng Vũ cũng nhu hòa rất nhiều, vẻ mặt của nàng lúc này đây Hoắc Trục Nhật chẳng bao giờ gặp qua...
Sự ôn nhu của nàng là vì tên hèn hạ thấp kém Phong Nguyệt Hiểu kia sao, nàng trước giờ ở trước mặt Hoắc Trục Nhật hắn là cao cao tại thượng ngạo nghễ kiêu kì vậy mà vì một tên Phong Nguyệt Hiểu mà trở nên như vậy.
Hắn rất không cam tâm, từ nhỏ ái mộ Thần Hi, nhưng nàng thích thượng một người mà hắn cảm thấy chỉ là một kẻ hèn mọn, trong thâm tâm hắn có một cỗ oán giận không nói nên lời... Hắn có điểm nào so ra kém Phong Nguyệt Hiểu?
"Nếu muội muốn Bích Lạc Hoàng tuyền đan huynh có thể cho muội, nhưng muội phải ở bên cạnh huynh cả đời, muội có đồng ý không?"
Nếu Phong Nguyệt Hiểu đối với muội quan trọng như vậy, điều kiện này của ta muộii cũng sẽ không cự tuyệt?!!!
Lượng Vũ nhíu mày, "Huynh điên rồi sao? Huynh đừng quên huynh sắp trở thành Phò mã, mà ta thì đã là thê tử của Nguyệt Hiểu!"
"Ta chẳng bao giờ thích Lan Hinh! Trời mới biết ta chưa bao giờ muốn làm Phò mã, nếu là có thể ta chỉ muốn làm quận mã của muội! Đời này ta chỉ yêu một mình Trầm Lượng Vũ muội mà thôi, lẽ nào muội còn không biết tâm ý của ta hay sao chứ?"Hoắc Trục Nhật phẫn nộ, hắn gằm lên, lớn tiếng nói thẳng những suy nghĩ trong lòng mình bao năm qua.
Hắn oán, oán Lượng Vũ chẳng bao giờ nhìn thẳng vào tâm ý của hắn, tình cảm của hắn, cũng hận nàng dĩ nhiên ái thượng người khác...
"Ta biết huynh yêu ta, thế nhưng người ta yêu không phải là huynh, xin lỗi."
Mỗi người chỉ có một trái tim, mà trái tim của nàng sớm đã chỉ có hình ảnh của Nguyệt Hiểu, cho nên đối với Hoắc Trục Nhật, nàng chỉ có thể nói xin lỗi.
Hoắc Trục Nhật cười lạnh một tiếng:
"Đã như vậy, liền không cần nhiều lời nữa." Bích Lạc Hoàng tuyền đan hắn tuyệt đối không đưa ra cứu Phong Nguyệt Hiểu!
Lượng Vũ tưởng nói cái gì đó nữa, nhưng sau cùng nàng cũng không nói ra.
"Trục Nhật ca ca, ta mong là huynh có thể thay đổi ý kiến."
Nàng hiểu rõ cái mà Hoắc Trục Nhật thầm nghĩ chính là nàng, thế nhưng nàng chỉ thuộc về một mình Nguyệt Hiểu mà thôi, phần tình cảm này không có gì có thể thay đổi...
Chương 46
Sau khi cùng Hoắc Trục Nhật thương lượng không có kết quả, Lượng Vũ liền ở trước cổng Hoắc phủ chờ đợi, trong đầu nàng thật mong Hoắc Trục Nhật có thể thay đổi quyết định.
Nàng thật sự không muốn cầu xin hắn nhưng nàng cũng không thể để hắn ép nàng tới đường cùng, nàng không muốn nhìn Nguyệt Hiểu mất mạng mà nàng thì lại không thể làm gì, nàng không muốn mất Nguyệt Hiểu.
Quận chúa Thần Hi hướng Hoắc phủ xin thuốc cứu quận mã bị một ít hữu tâm nhân sĩ biết được, trong vòng không đầy một ngày, hầu như toàn bộ người dân trong kinh thành đều biết chuyện.
Một số dân chúng từng mang ân của Sở quận vương phủ, thấy cảnh Quận chúa Thần Hi một thân kiêu ngạo lại vì quận mã mà hướng Hoắc phủ xin thuốc, làm ai nấy đều thương cảm và bội phục nên cũng như ong vỡ tổ ở tại ngoài cửa Hoắc phủ quỳ lạy khẩn cầu Hoắc Trục Nhật, trong khoảng thời gian ngắn ngủi, sự kiện xin thuốc trở nên huyên náo ầm ỷ, lang truyền khắp cả kinh thành, không ai không biết không ai không hay, từ bình dân thi sĩ tiểu thương cho tới đạt quan quý nhân, kể cả chốn thâm cung bên trong cũng biết ít nhiều...
"Trục Nhật, huynh có thể đem Bích Lạc Hoàng tuyền đan cấp Thần Hi được hay không?"
Người nói chuyện là Lan Hinh, nàng lần này đến đây cũng là thay Lượng Vũ cầu tình.
"Làm không được."
Hoắc Trục Nhật lạnh nhạt cự tuyệt. Giờ đây dù ai nói gì đi nữa thì hắn cũng không bao giờ ra tay cứu Phong Nguyệt Hiểu, chưa tính Phong Nguyệt Hiểu luôn là cái gai trong mắt hắn bị hắn coi khinh, mặt khác Nguyệt Hiểu lại là tình địch cướp đi người hắn yêu thương nhất, từng đó nguyên nhân nghĩ sao kêu hắn cấp thuốc cứu tình địch chứ, hắn thật sự làm không được.
"Cho dù là huynh ghét Phong Nguyệt Hiểu, cũng nên nhìn đông đảo dân chúng đang quỳ gối ở trước cổng Hoắc phủ chứ, theo tình thế này suy xét còn có thể đông thêm nữa, trong triều đình đã có người đồn đãi chuyện này, huynh cũng nên liệu mà xử lý tốt..."
Nhìn bên ngoài một mảnh đông nghịt đoàn người, hơn nữa Lượng Vũ đi đầu xin thuốc, ngay cả hoàng đế cũng bắt đầu quan tâm đến việc này. Hoắc Trục Nhật tin chắc đây cũng là việc tốt do Lượng Vũ nghĩ ra, muốn dùng trận thanh thế này để mong hắn đưa thuốc ra sao, dù cho hoàng đế có đến hắn cũng không cấp xem nàng làm gì được hắn.
"Chuyện này..... không liên quan tới ta."
Hoắc Trục Nhật tỏ ra không để ý, cho dù nhìn từ khía cạnh nào thì mọi chuyện phát triển tới giờ phút này đối với hắn thật rất bất lợi.
Hắn biết những người ra mặt cầu xin dưới kia, là Lượng Vũ ý định phân phó rồi lôi kéo kẻ khác tới tạo thành làn sóng người , mục đích là muốn lấy dân khí bức bách hắn giao ra Bích Lạc Hoàng tuyền đan, nhưng hắn không muốn làm như vậy!
"Hoắc Trục Nhật, đừng quên thân phận của huynh, huynh là Phò mã của muội."
Lan Hinh phải nhắc nhở Hoắc Trục Nhật điểm này, chỉ sợ hắn quên trách nhiệm của chính mình.
Thân phận? ! lại là thân phận!
"Ta có thể thẳng thắn nói với muội, ta cũng không nguyện ý làm Phò mã, cũng không từng thích muội!"
<Người ta yêu chỉ có một mình Lượng Vũ mà thôi>, tâm ý của hắn không bao giờ thay đổi, từ trước đã vậy tới nay vẫn thế...
Khuôn mặt của Lan Hinh nhất thời thảm đạm rất nhiều.
"Trục Nhật... huynh đang nói cái gì?"
"Ta nói người ta yêu không phải muội, Lan Hinh."
Nói xong, Hoắc Trục Nhật cũng không quay đầu lại nhìn nàng một cái, hắn chậm rãi bước đi rời xa Lan Hinh, một chút ý tứ dừng lại cũng không có.
Lan Hinh nhìn bóng lưng lạnh lùng của hắn đáy lòng phải thừa nhận hắn chẳng bao giờ có yêu nàng... Đã như vậy, nàng cần gì phải cưỡng cầu làm chi?
Ngày mai, Lan Hinh tại hoàng cung mất tích, không ai còn nhìn thấy nàng, hạ lạc bất minh...Nàng là một nữ tử đáng thương, nàng sinh tại hoàng thành vẫn nghĩ là có được cẩm y ngọc thực vinh hoa phú quý quyền khuynh thiên hạ, nhưng có ai biết đâu sinh trong nhà đế vương là đau khổ, không có tình thương phụ mẫu, lại là cùng huynh đệ tỷ muội phân tranh, ngay cả chuyện hôn nhân cũng là được định từ trước, không phải chính trị hôn nhân thì là lưỡng quốc hôn nhân, đều chỉ là nước cờ của kẻ khác.
Mà Lan Hinh tuy được tứ hôn cho người nàng thích nhưng tâm hắn chỉ một mình Lượng Vũ, sự kiêu ngạo của nàng thân phận công chúa sao có thể cầu xin hắn yêu nàng......thật bất hạnh khi là nữ nhi nhà đế vương!!!!
--------------------------------------------------------------------------------
Nhìn đông đảo dân chúng ngoài cửa vì nàng mà tụ tập, tuy rằng tất cả điều này Lượng Vũ đã tính trước trong kế hoạch, nhưng nàng vẫn không vui vẻ.
Bởi vì kỳ hạn bảy ngày trước mắt, hôm nay đã qua ba ngày nếu chiếu thế cục xem ra, Hoắc Trục Nhật còn không muốn giao ra Bích Lạc Hoàng tuyền đan cho nàng trao đổi, lẽ nào thật muốn vào cung cầu hoàng thượng đưa ra thánh chỉ, trợ nàng lấy đan dược sao?
"Lượng Vũ!" một giọng nói vui mừng, từ phía sau Lượng Vũ truyền đến.
Lượng Vũ chậm rãi quay đầu lai, nhưng không thể tin được oan gia dĩ nhiên rõ ràng đứng ở trước mặt nàng..."Nguyệt Hiểu..." Nàng đang mơ sao?
Tận mắt nhìn đến Lượng Vũ khó có được thất thần dáng dấp, Nguyệt Hiểu cười đến tít cả mắt.
"Quận chúa, nàng bị gì vậy? Vài ngày không gặp mà thôi, đã quên tôi rồi hay sao? " giữa lúc Nguyệt Hiểu còn muốn pha trò Lượng Vũ thì Lượng Vũ nhanh chóng bước tới hôn lên đôi môi của Nguyệt Hiểu ...
Rời môi, dù da mặt của Nguyệt Hiểu có dày cách mấy cũng đỏ ửng cả lên, xấu hổ ngưng mắt nhìn Lượng Vũ...
"Quận chúa, nàng ngày hôm nay... thật là nhiệt tình!"
Nghe vậy, Lượng Vũ mới nhớ tới chính mình vừa mới nhất thời xúc động làm ra cái gì, nàng cũng bắt đầu cúi mặt e lệ, tựa đầu mai nhập hõm vai của Nguyệt Hiểu, không dám gặp người. Vừa rồi gặp Nguyệt Hiểu nàng thật vui mừng mà thất thố nên nghe đến Nguyệt Hiểu nói vậy hỏi sao nàng không xấu hổ kia chứ, có lẽ nàng chỉ ước có cái lỗ ở đây mà chui xuống thôi.
Mà một bên dân chúng thấy quận chúa cùng quận mã ân ái, mọi người ai nấy đều vui vẻ tươi cười, đáy lòng đều nghĩ thay quận mã xin thuốc quả thật là một quyết định sáng suốt!
Chỉ có Hoắc Trục Nhật thấy hai người tình chàng ý thiếp, trong cơn giận dữ! Hắn không chiếm được, tình nguyện ngọc thạch câu phần, cũng tuyệt không hội tiện nghi Phong Nguyệt Hiểu...Nếu không chiếm được thì đành hủy, hắn nhất định không để Phong Nguyệt Hiểu sống.
Chương 47
Từ khi trúng Diêm vương tác, Nguyệt Hiểu cảm thấy Nàng sống thêm được một giây phút nào trên đời đã là cảm kích trời xanh lắm rồi.
Nàng đương nhiên biết bản thân mình trúng kỳ độc, sống không được bao lâu, cho nên Nàng mong muốn dùng sinh mạng ngắn ngủi của mình, sống thật vui vẻ lạc quan, làm hết mọi chuyện mình muốn để không uổng phí một đời...
Vì vậy có thể nói, việc vào kinh thi cử đỗ đạt làm quan của Nàng lúc trước cũng chỉ để thỏa mãn cái ước nguyện thử cái cảm giác làm quan mà mọi người hằng mong ước là như thế nào...
Mọi chuyện hết thảy cứ trôi qua bình thản, không tranh đấu không đua chen, làm tốt không ai khen làm sai chẳng ai trách, cứ thế cho đến lúc trời xanh lại một lần nữa vui đùa với Nàng. Một tháng trước lúc Nàng quyết định từ quan, trở về làn tam thiếu gia nhà họ Phong, thì một đạo thánh chỉ ban ra, đem Nàng và quận chúa buộc cùng một chỗ.
Mỗi ngày đối mặt với quận chúa, biết rõ chính mình là nữ tử, Lượng Vũ cũng là nữ tử, nhưng Nàng vẫn yêu nàng...
" Kiếp trước tình trái kiếp này thường, nhân gian vốn là hữu tình si."
Tình cảm của Nàng đối với Lượng Vũ từ lâu đã không có cách nào kiềm chế được. Nàng cũng không muốn kiềm chế làm gì nữa, Diêm vương tác chi độc Diêm vương gọi canh ba không dám canh năm tử, Nàng không biết khi nào mình chết, cho nên Nàng tình nguyện dù chính mình có độc phát thân vong, cũng muốn bảo vệ Lượng Vũ bình an, đây là cách mà Phong Nguyệt Hiểu yêu Trầm Lượng Vũ.
Nhưng khi thân phận bại lộ, những lời nói của Lượng Vũ làm cho Nguyệt Hiểu tan nát cõi lòng .
Nàng yêu Lượng Vũ, yêu đến khắc cốt minh tâm, yêu đến chết cũng không hối hận nhưng bởi vì Nàng là nữ tử nên bị Lượng Vũ coi khinh hèn mọn...
Vì sao nữ tử thì không có khả năng yêu nữ tử chứ? Tình cảm không có gì là sai hết, vậy tại sao Nàng yêu Lượng Vũ lại là sai... Lẽ nào những việc Nàng nỗ lực cố gắng thực hiện vì Lượng Vũ, tại vì nàng là nữ tử, liền bị phủ quyết cả sao?
Những vấn đề này chính là nguyên nhân tại sao Nguyệt Hiểu cứ mãi không tỉnh, Nàng chậm chạp tỉnh lại, Nàng nhốt mình trong tìm thức, u mê trong vòng luẩn quẩn, cố bảo vệ mình. Tất cả đơn giản chỉ là Nàng sợ, sợ lại một lần nữa đối mặt với sự vô tình của Lượng Vũ, sợ lại một lần nữa nghe những lời lẽ khinh khi miệt thị của nàng.
Có thể bình thường Nguyệt Hiểu là một người vui vẻ hoạt bát, Nàng có thể mặt dày theo Sở quận vương cãi nhau hoặc có thể trêu đùa Hoắc Trục Nhật và công chúa Lan Hinh, nhưng với Lượng Vũ, Nàng rất mẫn cảm, chỉ một chút tổn thương nhỏ thôi cũng để cho Nguyệt Hiểu sợ hãi, đơn giản Nàng yêu Lượng Vũ, yêu đến không thể xa nàng được.
Mê man không biết bao lâu, mãi cho đến bên tai truyền đến giọng nói của Lượng Vũ:
" Phong Nguyệt Hiểu, bất luận ngươi là nam hay nữ, đời này trừ ngươi ra ta sẽ không lấy bất kì ai làm chồng! Nếu là ngươi sống, ta liền cùng ngươi chấp tay tử dữ tử giai lão, bách niên hảo hợp vĩnh kết đồng tâm, nếu là ngươi chết, ta liền cạo đầu quy y cửa phật, từ nay về sau kết bạn thanh đăng không quan tâm thế sự phồn hoa... Nhưng cầu kiếp sau có thể cùng oan gia nhà ngươi gặp nhau một lần nữa..."
Nghe Lượng Vũ thành thật thông báo, lập tức Nguyệt Hiểu dường như người chết đuối vớt mảnh váng bám vào, nhận được cứu rỗi. Thì ra Lượng Vũ cũng yêu Nàng, không quan hệ là nam hay nữ, đơn giản là Nàng là Phong Nguyệt Hiểu...
--------------------------------------------------------------------------------
" Nguyệt Hiểu, sao chàng lại đến đây? Thân thể chàng đã tốt hơn chưa?" Ở trong lòng Nguyệt Hiểu bối rối, Lượng Vũ đột nhiên nhớ kẻ ngốc trước mặt nàng hẳn là lúc này phải nằm ở trên giường mới đúng?
"Yên tâm, tôi có hỏi qua ý kiến của Thị Nguyệt, được tỷ ấy đồng ý mới đi ra, nàng không cần lo lắng."
Nguyệt Hiểu len lén xoa xoa hai tay ở sau lưng, bởi vì kỳ thực Nàng lén lúc Thị Nguyệt không chú ý chạy đến..." Nàng ở chỗ này đợi lâu như vậy, tôi lo lắng."
Nguyệt Hiểu ngắn gọn một câu, thật sự làm cho Lượng Vũ cảm động.
" Nguyệt Hiểu ngốc, vì chàng muốn thiếp làm cái gì thiếp đều cam tâm..."
Tựa như chàng đối ta như nhau...Phần này tình cảm là hai người nhất tâm tương kiến, tâm đầu ý hợp, cả hai đều có thể vì người kia mà hi sinh tất cả, thế gian không có chàng còn gì là tươi đẹp.
Giữa lúc hai người nùng tình mật ý, giọng nói hùng hồn của một nam tử vang lên cắt đứt hai người tâm tình.
" Phong Nguyệt Hiểu!"
Bị kêu tên lớn như vậy, Nguyệt Hiểu liền ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện là người ái mộ số một của quận chúa:
" Hoắc đại nhân, đã lâu không gặp."
Mắt thấy Phong Nguyệt Hiểu tay ôm lấy thắt lưng của Lượng Vũ, làm cho Hoắc Trục Nhật thật sự gai mắt, vì sao Lượng Vũ hết lần này tới lần khác lại yêu một người kẻ không ra gì, dù so thế nào cũng không bằng hắn kia chứ ?
Từ trong tay áo lấy ra một viên đan dược:
" Các ngươi hẳn là nhận ra vật này chứ? "
Trong lòng hắn nhanh chóng làm ra một cái quyết định...
"Bích Lạc Hoàng tuyền đan? !" Lượng Vũ kinh hô.
Lẽ nào Hoắc Trục Nhật thay đổi tâm ý, nguyện ý thành toàn nàng và Nguyệt Hiểu?
"Thần Hi, điều kiện lúc trước của ta muội có đáp ứng không?" Hoắc Trục Nhật mở lòng bàn tay ra, Bích Lạc Hoàng tuyền đan tự nhiên ở trong lòng bàn tay của hắn.
Chỉ cần Lượng Vũ đồng ý ở bên cạnh của hắn, dù là dược liệu vật vô giá như Bích Lạc Hoàng tuyền đan, hắn cũng nhất định hai tay dâng ra, tuyệt không hai lời.
"Ngoại trừ điều kiện đó, tất cả mọi chuyện còn lại ta đều có thể đáp ứng huynh."
Lượng Vũ kiên quyết nói, tay còn nắm chặt bàn tay của Nguyệt Hiểu, đại biểu cho đời này nàng chỉ thuộc về Nguyệt Hiểu một người.
"Kia thật đúng là tiếc nuối..."
Nói xong, Hoắc Trục Nhật ở trước mặt mọi người, đưa tay nắm lấy Bích Lạc Hoàng tuyền đan, vận dụng nội lực đem nó luyện hóa thành bột phấn, sau đó theo gió phiêu tán...
Chương 48
Tận mắt nhìn thấy Hoắc Trục Nhật chính tay đem viên đan dược mà nàng mong muốn đánh nát, Lượng Vũ không khỏi phẫn nộ:
" Hoắc Trục Nhật, ngươi khinh người quá đáng! "
"Bích Lạc Hoàng tuyền đan là của ta, ta muốn dùng nó như thế nào là chuyện của ta, quận chúa không lẽ muốn xen vào sao!" Hoắc Trục Nhật vỗ vỗ tay, làm cho bột phấn trong tay bay đi sạch sẽ.
"Ta muốn ngươi vì Nguyệt Hiểu bồi táng!" Lượng Vũ đã mất đi vẻ lãnh tĩnh thường có, rút ra nhuyễn kiếm quấn tại thắt lưng, kiếm phong chỉ thẳng về hướng của Hoắc Trục Nhật.
Nàng thật sự phẫn nộ, sao hắn có thể khinh người như thế chứ, nàng đã hạ mình hướng hắn cầu tình, vậy mà hắn lại hành động như vậy, kia không phải là chống lại nàng sao?
Nàng là nhớ chút tình xưa nghĩa cũ, dù gì cũng thanh mai trúc mã vậy mà hắn một chút không lưu tình.
Hoắc gia nô nhìn thấy Hoắc Trục Nhật bị người uy hiếp, cũng tề tụ tại cửa, cùng người của Lượng Vũ.......Trận thế lúc này thật khiến mọi người kinh sợ.
Trong khoảng thời gian ngắn, hiện trường tràn ngập giương cung bạt kiếm, bầu không khí đầy vẻ chết chóc, kẻ khác không dám thở dốc, hết lần này tới lần khác có người không nhìn được sống chết, không hiểu chữ tử viết như thế nào...
"Oa! Hoắc đại nhân, một viên Bích Lạc Hoàng tuyền đan ít nhất cũng đáng vạn lượng hoàng kim, ngươi không nói một câu liền hủy đi, chẳng phải đáng tiếc sao?"
Giống như Lượng Vũ, Nguyệt Hiểu cũng nhìn thấy Hoắc Trục Nhật hủy dược, trong đầu chỉ nhớ tới giá trị của đan dược là vạn lượng hoàng kim... Tự nhiên lại hủy, quả là uổng mà, bán được thì lời biết bao?
Nghe được Nguyệt Hiểu thanh âm Lượng Vũ cũng tỉnh táo lại, đem kiếm thu hồi.
"Hoắc Trục Nhật, ngày hôm nay thù hủy dược, Lượng Vũ khắc trong tâm khảm, tương lai nhất định gấp bội xin trả."
Tuyệt tình chính là lời nói, làm cho khuôn mặt tuấn tú của Hoắc Trục Nhật tái nhợt rất nhiều.
" Dù bí mật tới đâu thì cũng có kẽ hở, ngươi thật sự cho rằng sự kiện Doanh Châu là lấy vải thưa che mắt thánh, thần không biết quỷ không hay à? "
Một câu nói của Lượng Vũ làm cho Hoắc Trục Nhật kẽ giật mình không tin vào những gì nàng đang nói, nhưng ngoài mặt hắn vẫn làm bộ trấn tỉnh.
"Muội đang nói cái gì? Thần Hi."
"Còn nhớ rõ nữ tử tên Lưu Ly hay không? Nàng vốn là bằng chứng sống mà ta muốn cùng ngươi trao đổi lấy Bích lạc hoàng tuyền đan, nhưng hiện tại xem ra cũng không cần."
"..." Hoắc Trục Nhật không nói gì, bởi vì hắn hiểu rõ Lượng Vũ nếu không có nắm chắc, tuyệt không ở trước mặt hắn nói ra những lời này.
"Được rồi, Vũ Nhi, tôi nghĩ về nhà."
Nguyệt Hiểu vừa nói vừa đưa tay nắm chặt tay của Lượng Vũ không tha, kéo nàng đi.
Nàng hiểu quận chúa nhất định nắm được nhược điểm của Hoắc Trục Nhật, thậm chí dự định dùng chuyện này đối phó hắn, mà Lượng Vũ của Nàng từ trước đến nay luôn tránh né chuyện triều đình tranh đấu phong tinh huyết vũ, Nàng thật không muốn vì chính mình mà làm Lượng Vũ bị cuốn vào đó...Nàng không cần.
Tất cả đều là vì Nàng, vì Nàng mà Lượng Vũ phải dùng tới thủ đoạn này nọ, đây cũng là chuyện Nàng không muốn nhìn thấy, Nàng chỉ muốn cùng Lượng Vũ hoan hoan lạc lạc vui vẻ từng ngày...
"Tốt, chúng ta về nhà." Lượng Vũ đôi mắt ôn nhu thâm tình, tất cả đều chỉ dành cho Phong Nguyệt Hiểu một người...
Hoắc Trục Nhật nhìn hai người rời đi, trong đầu hiện lên hồi ức thuở thiếu niên khi hắn cùng Lượng Vũ lớn lên, trong thâm tâm hắn biết rõ quá khứ vẫn chỉ mãi là quá khứ mà thôi...
Cho dù hắn yêu Lượng Vũ đến thế nào, nhưng nàng sẽ không bao giờ thuộc về hắn...
Mà đoạn tình cảm này mãi mãi không thuộc về hắn, nhưng vì nó hắn tự ý hủy cả tiền đồ còn làm chuyện thương thiên hại lý, tất cả là đáng giá không chứ?
--------------------------------------------------------------------------------
Màn đêm buông xuống, Nguyệt Hiểu ôm chặt Lượng Vũ, rất sợ vuột mất hạnh phúc này, mọi đau đớn trong quá khứ vì vậy mà cũng biến mất.
"Quận chúa, nàng thực sự yêu tôi sao?"
Nghe vậy, Lượng Vũ trừng mắt nhìn Phong Nguyệt Hiểu, tay ngắt thắt lưng của Nàng không tha.
"Thế nào? cho tới bây giờ chàng còn hoài nghi thiếp sao!"
"Đương nhiên không dám." Nguyệt Hiểu cười khan vài tiếng, sau đó mới hỏi:
"Quận chúa, nàng có thể đáp ứng tôi một chuyện hay không ?"
"Chuyện gì?" Lượng Vũ buông tay ra, vùi toàn bộ cơ thể mình vào cái ôm ấm áp của Nguyệt Hiểu, ở trong lòng Nguyệt Hiểu nàng thấy thật sự bình yên, đây là hạnh phúc mà nàng mong muốn, không cầu gì hơn.
"Nếu như tôi chết, đáp ứng tôi nhất định phải hảo hảo sống, bằng không tôi sẽ đi không an tâm..."
Không biết qua bao lâu, Lượng Vũ mới đáp lại, "Chàng đang làm khó thiếp, Nguyệt Hiểu."
Hoắc Trục Nhật chỉ là hủy dược mà có thể làm nàng mất đi sự lãnh tĩnh thường ngày, nàng thực sự không biết được nếu thật mất đi Nguyệt Hiểu, nàng hội làm ra chuyện điên cuồng gì ...