Cuồn Cuộn Hồng Trần Chi Duyên Khởi Bất Diệt

Chương 49

Ngày hôm nay đã là ngày thứ tư, nhìn thấy hạn định bảy ngày đã gần như trước mắt mà Lượng Vũ vẫn không có cách nào kiếm được Bích lạc hoàng tuyền đan, chỉ có thể mở mắt trừng trừng nhìn Nguyệt Hiểu độc phát thân vong...

Nàng và Nguyệt Hiểu lưỡng tình tương duyệt, khó khăn lắm mới hiểu nhau yêu nhau vậy mà thật không ngờ, trời cao lại trêu chọc hai người các nàng, gặp gỡ bên nhau sao quá ít mà tương tư li biệt lại đằng đẵng không nguôi, nàng không cam lòng.

Ngón tay sờ nhẹ vào khuôn mặt thanh tú của Nguyệt Hiểu, từng giọt rồi lại từng giọt nước mắt cứ thay nhau từ khuôn mặt khuynh sắc khuynh thành của Lượng Vũ rơi xuống, dung nhan kiều diễm giờ đây ướt đẫm nước mắt...là luyến tiếc, tiếc cho mình không nhận ra tình cảm này sớm hơn, là thương tâm, thương cho tình cảm này lại một lần nữa không vẹn toàn....

Kiếp trước, nàng và Nguyệt Hiểu thương tiếc cả đời, mà hiện tại nhưng không cách nào tư thủ suốt đời, lẽ nào chuyện của hai người các nàng còn phải chờ sang kiếp sau nữa sao ?

" Quận chúa, có thể giúp ta một chuyện không? "

Phong Dạ Hiểu bước vào đúng lúc Nguyệt Hiểu còn đang ngủ say, lặng lẽ đi vào trong phòng, nhẹ giọng nói với Lượng Vũ đang ngồi ở mép giường chăm sóc Nguyệt Hiểu.

Lượng Vũ đưa lưng về phía Dạ Hiểu, nhanh chóng lau đi trên mặt kia lệ ngân.

" Có chuyện gì cần ta giúp? "

" Ta có phương pháp có thể cứu Tiểu tam. "

Giọng nói của Phong Dạ Hiểu vân đạm phong khinh nhẹ nhàng uyển chuyển, nhưng làm cho Lượng Vũ lập tức kích động.

" Ngươi nói cái gì? "

Dạ Hiểu không trả lời câu hỏi của Lượng Vũ, chỉ là hướng hai bên trái phải nhìn Thị Nguyệt phân phó,

" Ta và quận chúa ra ngoài một chút, Tiểu Tam giao cho muội chăm sóc, Thị Nguyệt."

Thị Nguyệt chỉ nắm chặt ống tay áo của Dạ Hiểu không tha.

" Người dự định dùng phương pháp kia cứu chủ tử sao?"

Nàng thật không muốn nghe câu trả lời nhưng nàng biết Dạ Hiểu đã quyết định chuyện gì thì không ai có thể thay đổi, nàng cũng chỉ có thể đứng một bên nhìn, bên này là Nguyệt Hiểu bên kia là Dạ Hiểu nàng thật không muốn mất ai!

Dạ Hiểu khẽ thở dài, ôn nhu nhìn Thị Nguyệt.

" Thị Nguyệt ngốc, muội đã theo ta lâu như vậy, còn không biết tính ta hay sao mà còn hỏi những câu như thế?"

Chỉ cần có thể cứu Nguyệt Hiểu, muốn nàng làm cái gì nàng đều chấp nhận, dù có hi sinh tính mạng của nàng nàng cũng không từ nan, muội muội ngốc mà nàng yêu thương nhất đang nằm đó, một cái hoạt bát đáng yêu cô gái vì một chút ham chơi của nàng mà trúng kỳ độc, đây là nàng hại Nguyệt Hiểu, nàng nhất định phải cứu được Nguyệt Hiểu, cứu được muội muội thân yêu của mình.

Nghe vậy, Thị Nguyệt mới buông lỏng tay ra, vừa khóc vừa nói:

"Phong Dạ Hiểu, người thật sự là một kẻ đáng ghét, lúc nào cũng cho là mình đúng sao, người có nghĩ đến cảm xúc của chủ tử khi người làm vậy không chứ?!"

Thị Nguyệt thương tâm mà khóc, từng giọt từng giọt nước mắt thấm đẫm mỹ nhan, thống khổ của nàng cái kẻ vô tâm kia có biết không chứ.

Phong Dạ Hiểu không để ý tới phản ứng của Thị Nguyệt, chỉ là quay đầu nhìn Lượng Vũ.

" Quận chúa, ta muốn ngươi cùng ta đi gặp một người, một người có thể cứu Nguyệt Hiểu, ngươi đồng ý không?"

Từ lúc nhận thấy thái độ khác lạ của Thị Nguyệt, nàng biết rằng phương pháp mà Dạ Hiểu nói chắc chắn có gì đó không rõ ràng, nhưng để cứu Nguyệt Hiểu, nàng không có lựa chọn nào khác.

" Chỉ cần có thể cứu Nguyệt Hiểu, bất luận cái gì sự ta đều nguyện ý đi làm."

" Nếu là chuyện này làm cho Tiểu Tam mãi mãi hận ngươi, ngươi nghĩ sao, sẽ không hối hận chứ?"

Dạ Hiểu nhìn như vui đùa cợt nhã, làm cho Lượng Vũ trầm tư không ít như chỉ trong chốc lát. " Đương nhiên. "

Chỉ cần Nguyệt Hiểu có thể sống sót, cho dù sẽ bị oán hận nàng cũng chấp nhận, bởi vì nàng không có biện pháp nhìn Nguyệt Hiểu chết đi trước mặt nàng...

--------------------------------------------------------------------------------

Kinh thành, khách sạn Duyệt Lai

Phong Dạ Hiểu đi vào khách sạn một cách ung dung, thật làm cho người ta tưởng nhầm khách sạn này là sản nghiệp của nàng không bằng, mà nàng cũng không hề cố kị chuyện gì.

Dạ Hiểu hiên ngang bước vào một căn phòng nằm khuất sau dãy hành lang, đang trong lòng ngổn ngang bao nhiêu suy nghĩ Lượng Vũ cũng chỉ có thể bước theo sau nàng.

"Ai ở bên ngoài?"

Còn chưa đi đến ngoài cửa phòng,thanh âm của một nữ tử từ trong phòng truyền đến, chứng tỏ bên trong phòng nữ tử cũng là người am hiểu võ công nhưng lại không có một tia khinh địch nào cả.

"Là ta, Mị Nhi. Ta dẫn theo một người đến gặp muội."

Dạ Hiểu vừa mới dứt lời, cửa phòng lập tức mở, một nữ tử mặc hồng y diễm lệ, lập tức ôm lấy Dạ Hiểu không tha.

" Thối Dạ Hiểu, muội ở đây hai ngày tỷ một lần cũng không tới tìm muội, hại muội buồn chán đến chết... "

Phong Dạ Hiểu cũng không để ý tới nữ tử đang oán giận, chỉ là nói một câu.

" Muội nếu không buông tay, ta liền đem kia Quỷ Y tàn quyển thiêu hủy. "

Nghe vậy, Hồ Mị Nhi lập tức rút lui ba bước, rời xa Dạ Hiểu.

" Muội chỉ đùa một chút với tỷ thôi mà, cần gì coi như thật chứ?"

Nói xong, nàng mới phát hiện Lượng Vũ vẫn ung dung đứng bên cạnh Dạ Hiểu.

" Ngươi là ai? " Thế nào lại cùng Dạ Hiểu cùng nhau đến chứ?

" Nàng là Quận chúa Thần Hi Trầm Lượng Vũ, là tới giúp chúng ta, Mị Nhi . "

Dạ Hiểu đương nhiên hiểu Mị Nhi cho rằng Lượng Vũ là Văn Nhân Tuyền , vì vậy lập tức giải thích, để tránh khỏi phát sinh những chuyện phiền phức không đáng có.

Nghe xong Dạ Hiểu giới thiệu, Mị Nhi nhíu mày.

" Dạ Hiểu, tỷ thật sự muốn dùng phương pháp kia sao?"

Phong Dạ Hiểu gật đầu, " Không sai, mà hai người đều phải giúp ta mới được."

" Muội không đồng ý! " Mị Nhi phản bác nói.

" Muội nếu không đáp ứng, ta sẽ đem Quỷ Y tàn quyển đốt."

Dạ Hiểu trong lòng biết Mị Nhi rất muốn lấy được Quỷ Y tàn quyển đang nằm trong tay nàng, vì vậy dù nàng có yêu cầu vô lý tới đâu Mị Nhi cũng sẽ đáp ứng.

"..." Tự hỏi hồi lâu, Mị Nhi chỉ có thể đáp ứng thỉnh cầu của Dạ Hiểu, bởi vì nàng cần Quỷ Y tàn quyển, chỉ có lấy được Quỷ Y tàn quyển nàng mới có khả năng trọng chấn Quỷ Y môn danh tiếng, cũng mới mới có thể đánh bại Văn Nhân Tuyền ...

Chương 50

Năm đó Quỷ Y bị người trong giang hồ hợp lực làm cho tan cửa nát nhà, hắn ngoại trừ chuyên chú nghiên cứu độc tính của Diêm vương tác, những lúc rãnh rỗi nhàn hạ thì bắt tay vào viết một bộ Quỷ Y điển tịch, tổng cộng có ba quyển.

Trong ba quyển này hắn ghi hết lại kinh nghiệm cũng như thực tế chứng minh cách sử dụng các loại độc dược trong thiên hạ mà hắn từng nghiên cứu, trong đó cũng có không ít phối phương viết cách khắc chế những bài thuốc độc môn của Dược Vương cốc.

Hơn nữa sau đó Quỷ Y còn thu một vài đệ tử, đem Quỷ Y điển tịch truyền lại cho bọn hắn, mong muốn một ngày nào đó, nhờ bàn tay của những tên đồ đệ này mà trọng chấn danh tiếng của Quỷ Y thế gia trong giang hồ.

Thế nhưng Quỷ Y trăm tính vạn tính cũng không đoán được rằng, những tên đệ tử mà hắn thu nhận tâm địa ích kỷ ganh đua, không ai chịu thua kém ai, không ai chịu nhường nhịn ai cả, nội bộ tranh đấu, chém giết lẫn nhau.

Mà cách bọn họ đấu không có gì khác chính là sử dụng Diêm vương tác coi ai lợi hại hơn, cũng vì môn hộ lục đục nên Quỷ Y môn cũng từ từ tuột dốc.

Mà trong lúc nội bộ ác đấu lục đục với nhau thì quyển thứ ba cũng là quyển quan trọng nhất của Quỷ Y điển tịch tự nhiên mất tích, thế nên người ta mới còn gọi đây là " Quỷ Y tàn quyển".

Vài năm trước, trong một lần vô tình Phong Dạ Hiểu chiếm được tàn quyển mà mọi người thiết tha mong ước của Quỷ Y môn - Quỷ Y tàn quyển, Hồ Mị Nhi biết được việc này, vì vậy Dạ Hiểu liền dùng tàn quyển uy hiếp Mị Nhi trợ giúp nàng hoàn thành một việc...

"Dạ Hiểu, tỷ thật muốn dùng phương pháp ghi trong Quỷ Y tàn quyển sao, nên biết rõ phương pháp này chưa ai thử qua, những nguy hiểm trong đó thật khó mà lường trước được?"

Mị Nhi chưa từ bỏ ý định hỏi lại một lần nữa, ánh mắt phức tạp nhìn nữ tử trước mặt mà nàng quen biết nhiều năm - Dạ Hiểu.

"Tàn quyển đã ghi chép muốn giải Diêm vương tác, trừ phi có người nguyện ý lấy huyết dịch huyết, lấy mạng đổi mạng." Mà nàng không có lựa chọn nào khác.

Nghe đến đó thì Lượng Vũ rốt cục biết được điểm không rõ ràng trong việc này chính là gì :

"Phong Dạ Hiểu, ngươi nói thế có nghĩa là gì?"

"Nói đơn giản, là lấy mạng ta đổi lấy mạng của Tiểu Tam. Sau khi thành công, Tiểu Tam bình an, mà Mị Nhi cũng có thể lấy được Quỷ Y tàn quyển, đây không phải lưỡng toàn kì mỹ hay sao?"

Phong Dạ Hiểu bình tĩnh ngữ khí, ôn nhu cùng trầm ổn. Từ cách nói không nghe ra nàng đang nói tới chuyện gì nguy hiểm.

Lượng Vũ nghe xong mãnh liệt lắc đầu, "Ta không đáp ứng! Hơn nữa Nguyệt Hiểu biết, cũng tuyệt không đồng ý ngươi làm như vậy!"

"Không sai, Dạ Hiểu. Chúng ta còn có thể suy nghĩ biện pháp khác mà!" Mị Nhi cũng không tán thành dùng phương pháp này.

Tuy nói nàng muốn lấy Quỷ Y tàn quyển, nhưng nếu hi sinh tính mệnh của Phong Dạ Hiểu, chỉ có thể nói... Nàng không muốn !

"Vấn đề là Tiểu Tam không còn nhiều thời gian, đây là giải pháp duy nhất cho tình trạng khẩn cấp hiện nay."

Phong Dạ Hiểu lãnh tĩnh nhìn về phía trước hai người phân tích tình huống.

"Nếu như thật muốn có người hi sinh, lấy ta là được rồi." Lượng Vũ nói

"Không được, bởi vì của ngươi huyết không có biện pháp cùng Tiểu tam tương đồng. Không giống ta và Tiểu Tam, chúng ta là tỷ muội quan hệ, nàng sẽ không bài xích máu của ta, hơn nữa chúng ta huyết cũng khả dĩ tương đồng, khả năng thành công tương đối cao hơn."

Phong Dạ Hiểu không nhanh không chậm phản bác ý kiến của Lượng Vũ, mà Mị Nhi nghe xong, chỉ là lặng lẽ không nói biểu thị đồng ý.

Lượng Vũ chưa từ bỏ ý định , lần thứ hai khuyên bảo Dạ Hiểu, "Việc này nếu để Nguyệt Hiểu biết, nàng nhất định sẽ không đáp ứng."

"Vì vậy chuyện này phải gạt nàng, len lén tiến hành." Dạ Hiểu khẽ thở dài, sau đó nói tiếp:

"Quận chúa, ngươi cũng đừng khuyên ta nữa. Nếu đổi lại là ngươi, ta tin tưởng cũng sẽ quyết định làm như ta."

"..." Lượng Vũ không còn gì để nói nữa, bởi vì Dạ Hiểu nói đúng, vì Nguyệt Hiểu nàng cam tâm hi sinh mọi thứ dù cả tính mạng cũng không hối tiếc.

"Tốt, ta đáp ứng ngươi, cần ta phối hợp thế nào?"

Chỉ cần làm cho Nguyệt Hiểu sống sót, thì là dù cho Nguyệt Hiểu hận nàng, Lượng Vũ cũng không chút hối hận...

Mà Hồ Mị Nhi thấy Lượng Vũ bị thuyết phục, sắc mặt lập tức cũng thay đổi, hắng giọng.

"Phong Dạ Hiểu, sao tỷ có thể tàn nhẫn như thế?"

Lẽ nào nàng không hiểu tâm ý của ta sao? Ta sao có thể nào mở mắt trừng trừng nhìn nàng chịu chết?

Phong Dạ Hiểu mỉm cười.

"Mị Nhi, muội hiểu rõ tính cách của ta mà, hơn nữa ta không phải một người thích bị trói buộc, muội hiểu ý ta chứ."

Nghe vậy, Mị Nhi và Lượng Vũ đều thở dài một hơi.

" Ngươi có biện pháp nào?" Vì vậy hai người tới gần Dạ Hiểu, chuyên tâm nghe kế hoạch của nàng, chuẩn bị theo kế hoạch mà hành sự...

"Nhớ kỹ, phải làm từng bước theo kế hoạch, bằng không ta thành quỷ cũng muốn theo ám hai người các ngươi!"

Nói xong, Phong Dạ Hiểu còn không quên dùng vẻ mặt hồ ly uy hiếp hai người.

" Ngươi yên tâm, tuyệt không xảy ra sai sót"

Lượng Vũ lúc này mới lộ ra hồi lâu không gặp mỉm cười, nhưng Mị Nhi sắc mặt càng ngày càng trở nên khó coi.

"... Dạ Hiểu, tại sao tỷ lại tin tưởng Văn Nhân Tuyền đến như vậy?"Mị Nhi hỏi Dạ Hiểu song song ánh mắt cũng nhìn chằm chằm nàng không tha.

Kế hoạch tối hậu mỗi một bước, toàn bộ hệ trọng đều đặt trên người Văn Nhân Tuyền, làm cho Mị Nhi cảm thấy không cam lòng.

"Ta rất tin vào y thuật của Nhân Tuyền ." Phong Dạ Hiểu dừng một chút, sau đó mới nói:

"Đương nhiên ta cũng rất tin vào hai người các ngươi và Thị Nguyệt, và cũng tin vào bản thân ta, ta tin tưởng bản thân sẽ không đơn giản như vậy mà chết!"

"..." Đối với Phong Dạ Hiểu phần này tự tin Mị Nhi cùng Lượng Vũ thật không biết nói gì

Chương 51

Đêm đã khuya, Nguyệt Hiểu vẫn còn trong tình trạng nửa tỉnh nửa mê, người cứ lâng lâng, Nàng cảm nhận được có người đang nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Nàng. Sự ôn nhu nhẹ nhàng này làm cho Nàng không thể cưỡng lại mà cố tới gần nó hơn, miệng thầm thì nói mớ:

"... Dạ Hiểu... Không nên phá muội... muội mệt chết đi được..."

Người đó ngừng tay lại, cố sức véo má của Nguyệt Hiểu:

" Phong Nguyệt Hiểu, chàng tỉnh lại cho thiếp!Mau giải thích cho thiếp biết "Dạ Hiểu, không nên phá muội" là có ý gì chứ? "

Cảm giác đau đớn từ khuôn mặt truyền tới làm cho Nguyệt Hiểu bỗng nhiên mỉm cười, Nàng không cần suy nghĩ cũng biết là ai đang làm thế.

"Quận chúa, đã trễ thế này nàng còn không ngủ, nàng không mệt sao?" Thảm rồi, mới khi nãy Nàng nói mớ gì đó ? Không phải đắc tội quận chúa chứ, sao lại giận dữ chứ?

Nhìn khuôn mặt tươi cười của Nguyệt Hiểu, Lượng Vũ dù có giận bao nhiêu nhưng chỉ cần nhìn kẻ ngốc kia cười hề hề với nàng thì cũng vơi đi phần nào bực tức.

Mà thông minh như Nguyệt Hiểu thì đương nhiên biết là lúc này hay nhất để làm quận chúa nhà Nàng nguôi giận chỉ có một cách........dụ dỗ, làm nũng...

Nguyệt Hiểu vươn hai cánh tay ra ôm lấy Lượng Vũ vào lòng, đầu Nàng gác lên vai của Lượng Vũ, vẻ mặt thỏa mãn, ánh mắt thâm tình ôn nhu hỏi:

" Quận chúa, nàng vừa đi đâu thế ? "

Nghe Nguyệt Hiểu hỏi như vậy, Lượng Vũ mới sực nhớ tới mục đích của chuyến đi cùng Dạ Hiểu lần này là gì, nàng cũng nên thực hiện bước đầu tiên trong kế hoạch. Chỉ cần Nguyệt Hiểu sống, dù cho Nàng có hận nàng, nàng cũng cam tâm.

"Nguyệt Hiểu, chàng có biết thiếp yêu chàng nhiều lắm không?"

Lượng Vũ bất ngờ nói hai tiếng yêu thương thật làm cho Nguyệt Hiểu ngại ngừng, khuôn mặt Nàng đỏ bừng, trong đầu lúc này không hề có chút ý thức tự hỏi nào cả, Nàng cúi đầu vùi mặt mình vào hỏm vai của Lượng Vũ, có gắng cảm nhận tình yêu mà phu nhân của mình dành cho Nàng.

Mà kẻ ngốc còn đang lạc trong vị ngọt của hạnh phúc này cũng không chú y rằng trước mặt Nàng, một bàn tay bé nhỏ đang lặng lẽ cởi ra y phục quần áo của Nàng.

" Quận chúa, nàng làm gì vậy? " Chờ tới lúc Nguyệt Hiểu phát hiện ra tình huống có chút gì đó khác thường thì đã bị Lượng Vũ đặt trên giường, quần áo trên người Nàng đã bị cởi ra hết mà đôi môi của Lượng Vũ thì lại đang khéo léo lượng lờ trên ngực Nàng.....

"Thiếp muốn chàng, Nguyệt Hiểu."

Dục vọng sản sinh, càng không thể vãn hồi, tất cả đơn giản là nàng yêu Nàng, vì yêu mà muốn tất cả, tình cảm của Lượng Vũ đối với Nguyệt Hiểu sâu đậm biết bao, nàng muốn Nàng, muốn Nàng chỉ là của một mình Trầm Lượng Vũ nàng mà thôi.

Khi yêu con người ta càng trở nên ích kỉ, không muốn san sẻ người mình yêu với bất kì ai, Lượng Vũ cũng vậy. Nàng muốn Nguyệt Hiểu dù là tâm hồn hay thể xác đều chỉ có thể là của nàng ...

"Quận chúa ─" tôi là bệnh nhân ! Bệnh nhân thì làm sao có thể vận động kịch liệt đâu chứ?

Đáng tiếc Nguyệt Hiểu còn không nói ra được nửa câu, liền bị Lượng Vũ che miệng lại, lưỡi nàng mở ra hàm răng của Nguyệt Hiểu, tiến quân thần tốc...

Không biết hôn bao lâu, Lượng Vũ mới cam tâm làm cho người đang thở hổn hển gấp khúc kia hít thở nhưng thật không biết tâm trí của Nguyệt Hiểu đã lên bao nhiêu tầng mây rồi.

Mà nàng cũng rất nhanh cởi hết quần áo của chính mình, lần thứ hai nhìn thấy thân thể không chút che đậy của Nguyệt Hiểu..."Nguyệt Hiểu, thiếp yêu chàng, còn chàng thì sao, chàng có yêu thiếp không?"

"Yêu! Tôi yêu nàng, Lượng Vũ." Nguyệt Hiểu cảm giác thân thể của Nàng bắt đầu trở nên khô nóng, hơn nữa Nàng lại cảm giác bàn tay mát lạnh của Lượng Vũ là đang vuốt ve nơi riêng tư của mình, dường như Lượng Vũ chỉ muốn đùa giỡn với điểm mẫn cảm này của Nàng .....

Lượng Vũ nhận được đáp án mà nàng mong muốn, khóe môi mỉm cười, ngón tay cũng tiến nhập vào nơi tư mật không người lui tới của Nguyệt Hiểu.

"... Lượng Vũ..." bàn tay của Nguyệt Hiểu nắm chặt lấy tay còn lại của Lượng Vũ , một tay thì không ngừng gì chặt tấm ga giường. Tiếp theo đó Lượng Vũ không ngừng nô đùa kiêu khích lại tăng thêm tốc độ , Nguyệt Hiểu cảm thấy một cảm giác khác lạ khoái hoạt mà trước nay chưa từng biết đến...

Mà hình ảnh tươi đẹp như vậy thì đến ngay cả chị Hằng nơi chốn cung trăng cũng chỉ biết xấu hổ che mình không dám nhìn tiếp!

---------------------------------------------------------------------------

Đồng thời trong lúc đó, trong phòng của Dạ Hiểu, Thị Nguyệt đang muốn chuẩn bị dược cấp Nguyệt Hiểu dùng lại bị Dạ Hiểu ngăn lại .

"Thị Nguyệt, muội không cần đi, Nguyệt Hiểu có quận chúa chiếu cố rồi."

"Nhưng muội vừa mới nấu thuốc xong, chủ tử nên dùng khi còn nóng thì tốt hơn." Dù sao dược mà lạnh hiệu quả cũng sẽ giảm đi vài phần.

" Thị Nguyệt ngốc, Dạ Hiểu ý tứ là kêu ngươi không nên quấy rối quận chúa và Nguyệt Hiểu làm chuyện tốt, ngay cả chuyện này ngươi cũng không hiểu sao?"

Mị Nhi ngồi ở phía sau Dạ Hiểu , hai mắt nhìn kỹ vào quyển sách mà nàng cầm trên tay - Quỷ Y tàn quyển, mà cái nàng đang xem không phải gì khác mà là dịch huyết.

Nghe vậy, khuôn mặt của Thị Nguyệt nhất thời ngượng ngùng đỏ bừng

"... Đây là chỉ..." Các nàng đang làm chuyện mà khi động phòng còn không có hoàn thành hay sao?

"Không sai, vì vậy muội cứ ở yên đây là tốt nhất, Thị Nguyệt." Dạ Hiểu cười một cái, nụ cười gian gian như hồ ly tinh, làm cho Mị Nhi cảm thấy lạnh cả sống lưng, cũng muốn nhớ tới một việc.

"Được rồi, Dạ Hiểu, tỷ làm cách nào mà quận chúa chịu đem Tiểu Tam nhà tỷ lộng trên giường thế?"

Đây là điểm mà Mị Nhi không giải thích được, nàng chỉ nhớ rõ kế hoạch bước đầu tiên là đem Nguyệt Hiểu hôn mê? Sao lại biến thành trên giường?

"Ta không phải nói cho muội biết rồi hay sao?" Dạ Hiểu con mắt chớp chớp, cố tình không giải thích được.

"Không có... làm cách nào mà tỷ thuyết phục được quận chúa thế?"

"Ta chỉ nói với nàng ta phải làm cho cơ thể của Nguyệt Hiểu hoàn toàn mệt mỏi, như vậy dịch huyết mới tương đối thuận lợi, vì vậy phương pháp đơn giản nhất là làm Nguyệt Hiểu mệt chết ở trên giường."

"Thế nhưng y theo tính tình của quận chúa, nàng nhất định sẽ không đáp ứng cách làm này của tỷ mới đúng?"

Thị Nguyệt nghe đến đó, còn nghĩ có chút không thích hợp, mà Mị Nhi mới phát giác cái hòm thuốc của nàng có một bình dược không thấy đâu...

" Dạ Hiểu, đừng nói là tỷ..." phục thuốc quận chúa chứ?

Mị Nhi chỉ vào cái hòm thuốc có một chỗ trống duy nhất, song song hỏi Phong Dạ Hiểu còn đang đứng cười tới mức quỷ mị, thật là yêu nghiệt!!!

"Mị Nhi, muội thật là thông minh! "

Bị phát hiện nhưng Phong Dạ Hiểu cũng thẳng thắn thừa nhận nàng lấy dược của Mị Nhi, len lén nhân lúc Lượng Vũ không chú ý hạ thuốc nàng.

"..." Mị Nhi nghe xong, hoàn toàn nói không ra lời, bởi vì bình dược kia chính là thôi tình tán, dù là chỉ dùng một ít, trinh tiết liệt nữ cũng biến thành nữ nhân dâm đãng!

Chương 52

Sáng sớm hôm sau, nhìn người yêu còn đang ngủ mê bên cạnh mình, Lượng Vũ âu yếm hôn lên trán Nguyệt Hiểu, nhẹ nhàng ôn nhu triều mến nhìn Nguyệt Hiểu.

"Nguyệt Hiểu, chàng nhất định phải bình an vô sự ..."

Mà lúc này đứng ở ngoài cửa, Phong Dạ Hiểu, Mị Nhi và Thị Nguyệt - ba người các nàng đang chờ đợi.

"Quận chúa, chúng ta có thể vào không?"

Lượng Vũ lần thứ hai kiểm tra quần áo trên người Nguyệt Hiểu, xem có chỗ nào không chỉnh tề hay không rồi mới mở miệng nói. "Mời vào."

Vừa vào bên trong phòng, Dạ Hiểu nhìn thấy Nguyệt Hiểu nằm trên giường, dáng vẻ mệt mỏi nhưng khuôn mặt vẫn mang theo mỉm cười hạnh phúc dù còn trong giấc mộng.

"Quận chúa, ta hỏi một câu nha.....Hôm qua ngươi rất nhiệt tình đúng không?"

Bị vấn chuyện khuê phòng nhất thời Lượng Vũ ngượng ngùng đỏ mặt.

"Xem ra thôi tình tán do ta điều chế hiệu quả cũng không tệ lắm !"

Hồ Mị Nhi ở một bên tiếp lời, hoàn toàn không để cho Lượng Vũ có chút nào trốn tránh.

Thôi tình tán? ! ... Thảo nào ngày hôm qua dục vọng trong lòng nàng đối với Nguyệt Hiểu lại mạnh mẽ như vậy, muốn Nàng hết lần này tới lần khác. Quay mặt nhìn về phía Nguyệt Hiểu đang ngủ say trên giường, khóe môi nàng không khỏi mỉm cười hạnh phúc.

Nguyệt Hiểu! Chàng là của ta, dù là thân hay là tâm. Chỉ thuộc về duy nhất Trầm Lượng Vũ ta thôi!!!

Quay mặt nhìn về phía ba người, Lượng Vũ nói:

"Hai vị là muốn tiếp tục trò chuyện hay làm gì khác quan trọng hơn?." Đáng ghét, nàng lại bị Phong Dạ Hiểu lừa một lần nữa !

"Được rồi, bắt đầu làm chuyện chính đi."

Nói xong, Phong Dạ Hiểu muốn đi tới bên cạnh Nguyệt Hiểu, lại bị Thị Nguyệt nắm chặt lấy tay.

"... Dạ Hiểu..." Tỷ nhất định phải làm như vậy sao?

Nhìn vẻ mặt lo lắng của Thị Nguyệt, Phong Dạ Hiểu chỉ đạm nhiên mà nói:

"Thị Nguyệt, đừng ... ngăn cản ta nữa, chỉ có như vậy ta mới có thể cứu Tiểu Tam." Cũng chỉ có như vậy, nàng mới có thể khiến người kia đến gặp nàng...

Thị Nguyệt khẽ thở dài , sau đó buông tay.

Bởi vì nàng biết tính tình của Dạ Hiểu còn cố chấp hơn Nguyệt Hiểu, chuyện gì nàng đã quyết định, bất luận như thế nào cũng muốn hoàn thành...

" Dạ Hiểu, muội nhất định đem tiểu thư Nhân Tuyền đưa tới trước mặt tỷ."

Đây là lời hứa của nàng đối với Dạ Hiểu, bởi vì chỉ có nàng mới hiểu Dạ Hiểu làm nhiều chuyện như vậy, nguyên nhân lớn nhất là cái gì.

" Bắt đầu thôi!" Hồ Mị Nhi mở hòm thuốc, lấy ra tất cả khí cụ cần dùng để truyền máu.

Cũng từ đây bắt đầu một hồi kinh thiên động địa truyền máu. Do Hồ Mị Nhi dẫn đầu, Thị Nguyệt là phụ, thay hai chị em nhà họ Phong đổi máu, mà Lượng Vũ ở ngoài cửa hộ vệ, không cho bất luận kẻ nào lại quấy rối các nàng...

-----------------------------------------------------------------------------

Đồng thời trong lúc đó, Văn Nhân Tuyền đã đến vùng ngoại ô kinh thành , chỉ vì sắc trời còn rất sớm, bốn bên cửa thành còn chưa khai, vì vậy đoàn người chỉ có thể trước tiên ở vùng ngoại ô chờ.

"Tiểu thư, chạy nhiều ngày đường như vậy, người không nghỉ ngơi một chút sao?"

Ngâm Phong ôn nhu hỏi Văn Nhân Tuyền đang đứng trông về kinh thành phía xa.

"Ngâm Phong , muội nghĩ mục đích lần này mà ta đến đây là để làm gì?"

Ngâm Phong biết Văn Nhân Tuyền đối với truyện mấy năm trước vẫn còn nhiều khúc mắc nan giải.

"Tiểu thư, người nếu tới, chỉ vì muốn gặp nàng!"

"Nếu như gặp mặt, rồi sau đó sẽ chỉ làm ta càng thương tâm, vậy ta không gặp thì tốt hơn..."

Đối với chuyện tình của năm đó, nàng vẫn có nhiều điều chưa rõ lắm, tâm trạng nàng rối bời, vì vậy nàng có một quyết định...

"Ngâm Phong , một chút muội mang theo Chiêu Tài, Tiến Bảo vào thành, ta và Tài Nguyên, Quảng Tiến ở chỗ này chờ mọi người." Văn Nhân Tuyền yếu ớt nói.

Mắt thấy Văn Nhân Tuyền không dám đối mặt với chuyện trước đây mà chọn cách rút lui, Ngâm Phong cũng không khuyên giải thêm lời nào nữa, nàng chỉ lĩnh mệnh làm việc thôi.

------------------------------------------------------------------------------

Dạ Hiểu nằm ở trên giường, nhìn bên cạnh Nguyệt Hiểu, đã bị rót ma phí tán do Thị Nguyệt tinh luyện, toàn thân cũng không có cảm giác.

"Tiểu Tam, muội yên tâm, tỷ nhất định bảo vệ muội bình an!"

"Dạ Hiểu, kế tiếp muội sẽ giúp tỷ truyền ma phí tán vào người, Mị Nhi sẽ dùng Quỷ Y lưu dưỡng song đầu huyết điệt làm chất dẫn để đổi máu, sau đó thì dùng phương pháp ngân châm phong huyệt, làm cho máu trong cơ thể tỷ và chủ tử trao đổi..."

Thị Nguyệt giải thích quá trình đổi máu, Dạ Hiểu cũng vì công dụng của ma phí tán mà hôn mê ...
________________________________________

Quá trình đổi máu tuy thong thả mà trắc trở, dù chỉ môt sai lầm nhỏ cũng rất nghiêm trọng , tính mệnh của Dạ Hiểu và Nguyệt Hiểu cũng khó bảo toàn , đây là thời gian khảo nghiệm y thuật của Mị Nhi.

Chỉ thấy nàng nhanh chóng lấy ra ngũ mai kim khâu, sau đó phân biệt đâm vào quanh thân đại huyệt của hai người, Thị Nguyệt là ở bên cạnh cẩn thận đưa khí cụ cho Mị Nhi. Còn Lượng Vũ đứng ở ngoài cửa chờ đợi, chỉ sợ có người quấy nhiễu...

---------------------------------------------------------------------

Ngâm Phong, Chiêu Tài và Tiến Bảo đứng ở trước cửa Sở quận vương phủ, chờ người thông truyện.

"Xin hỏi tiểu thư Phong Dạ Hiểu có tại đây không ạ? Chúng ta là người của Bách Thảo Đường , được nàng mời đến."

Gia đinh của vương phủ vừa nghe đến Bách Thảo Đường , nhanh chóng đi vào bẩm báo Sở quận vương, chỉ chốc lát, Sở quận vương vội vội vàng vàng đuổi tới.

"Là đại phu của Bách Thảo Đường sao? Mời vào."

"Cảm tạ." Ngâm Phong và hai người khác dường như đã quá quen với cảnh tượng này, vì vậy cũng không cùng Sở quận vương nói điều gì mà bước chân vào vương phủ.

"Đông Nhi, nhanh đi thông tri quận chúa, người của Bách Thảo Đường tới."

Sở quận vương tại trong đại sảnh chiêu đãi khách nhân, thuận tiện phân phó Đông Nhi đi tìm Lượng Vũ.

"Có thể thuận tiện tìm tiểu thư Phong Dạ Hiểu lại đây không?" Ngâm Phong nói tuy là nghi vấn, nhưng tại vô hình chung trong đó như là mệnh lệnh, làm cho người khác phải vâng theo.

"Dạ." Vì vậy Đông Nhi buông ấm nước trà đãi khách, đi ra ngoài tìm Lượng Vũ tới gặp người của Bách Thảo Đường .

Mà Sở quận vương nhìn dáng vẻ uy nghiêm, u tư trầm tĩnh của Ngâm Phong, liền nghĩ lầm nàng chính là Kim Ngọc Hồi Xuân – Văn Nhân Tuyền .

"Vài ngày trước bản vương tìm kiếm hành tung của tiểu thư Nhân Tuyền, đáng tiếc không có bất cứ tin tức nào, hôm nay có được hân hạnh gặp mặt thật là vinh dự của bản vương"

Nghe thấy Ngâm Phong bị lầm là Văn Nhân Tuyền , Chiêu Tài và Tiến Bảo ngồi ở một bên cười khúc khích mà Ngâm Phong cũng thập phần xấu hổ...

"Vương gia, ta không phải đường chủ, ta chỉ là tùy thân nha hoàn của nàng mà thôi."

Ngâm Phong đạm nhiên giải thích, tựa hồ phát sinh loại này hiểu lầm đã không phải lần đầu tiên ...

Mà Sở quận vương nghe vậy cũng ngại ngùng lắp bắp giải thích:

"... A... Thật ngại quá..."

-----------------------------------------------------------------------

Mị Nhi cầm lấy Quỷ Y tỉ mỉ bồi dưỡng song đầu huyết điệt, chỉ thấy huyết điệt nhất chích màu đỏ như máu, hình thể chỉ nhỏ có nắm tay, nhưng có hai đầu, thoạt nhìn dị thường quỷ dị.

"Thị Nguyệt, ngươi tạo vết thương cho Dạ Hiểu và Nguyệt Hiểu đi, ta muốn phải dùng song đầu huyết điệt làm cho các nàng đổi máu."

Vì vậy Thị Nguyệt nhanh chóng tạo ra một điểm nhỏ vết thương tại trên tay hai người, chỉ thấy máu cứ như vậy chảy ra, mà Mị Nhi đã đem song đầu huyết điệt đặt ở miệng vết thương của các nàng...

Song đầu huyết điệt hình thể lập tức bành trướng gấp đôi đa, mà mặt ngoài cũng hiện ra ám hồng sắc, biểu thị là độc huyết trong cơ thể Nguyệt Hiểu chính là đang đi qua thân thể huyết điệt, truyền vào cơ thể của Dạ Hiểu.

Tương đối giống nhau, máu trong người của Dạ Hiểu đi qua huyết điệt truyền vào trong người của Nguyệt Hiểu, vì vậy mà một bên mặt của huyết điệt là ám hồng sắc máu độc còn một bên là đỏ thẫm máu tươi nhìn mà ghê người...

"Thị Nguyệt, kế tiếp là giai đoạn đổi máu quan trọng nhất, phải điều tiết tốc độ đổi máu của hai người, không được quá nhanh cũng không được quá chậm, hơn nữa cần đồng dạng tốc độ, bằng không Dạ Hiểu các nàng sẽ rất nguy hiểm."

Mị Nhi một bên hướng Thị Nguyệt giải thích độ khó của giai đoạn kế tiếp, một bên thi châm tại trên người của Dạ Hiểu, tránh cho máu huyết lưu truyền tốc độ quá nhanh.

"Ta hiểu được, ta sẽ nghe ngươi mà làm"

Thị Nguyệt cũng lấy ra ngân châm, quan sát tình trạng cơ thể của Nguyệt Hiểu có gì không tốt hay không.

Nếu là tốc độ đổi máu quá nhanh, mượn ngân châm phong huyệt, làm cho máu huyết lưu chuyển chậm lại, nếu là tốc độ đổi máu quá chậm, phải rút ngân châm, làm cho máu lưu thông bình thường...

Nhưng những ... này cũng không là khó khăn nhất, tuy việc này không ngừng làm tiêu hao thể lực của Mị Nhi và Thị Nguyệt vì hai người các nàng phải tập trung cao độ nhưng chỗ khó khăn nhất ở đây là không thể làm sai thời gian đổi máu, chuyện này thật là khó tính toán?

--------------------------------------------------------------------------

"Quận chúa, người của Bách Thảo Đường đến trong phủ bái phỏng, chỉ rõ muốn diện kiến tiểu thư Dạ Hiểu, Vương gia phân phó muội mời người đi gặp khách."

Đông Nhi tại vương phủ tìm nửa ngày, rốt cục tìm được Lượng Vũ.

Người của Bách Thảo Đường , thế nào lại đến vào đúng lúc này kia chứ? !"Người tới có phải là Văn Nhân Tuyền không?" Lượng Vũ hỏi.

"Đông Nhi không biết, chỉ biết là người của Bách Thảo Đường , tới hai nam một nữ, hiện tại ở phòng khách chờ."

Lượng Vũ trầm tư một hồi, sau đó mới nói:

"Đông Nhi, muội trở về nói với phụ vương, ta và quận mã cùng với Phong Dạ Hiểu, hiện tại đều có chuyện cần làm không thể ra gặp khách, thỉnh người của Bách Thảo Đường lưu lại phương thức liên lạc, chậm một chút chúng ta sẽ tìm bọn họ."

Người của Bách Thảo Đường tất nhiên trọng yếu, nhưng bên trong thủ thuật đổi máu mới là tối quan trọng hơn hết, nếu là thất bại, cho dù là Hoa Đà* tái thế, cũng vô pháp cứu tính mạng của Nguyệt Hiểu và Dạ Hiểu, mà nàng không để chuyện gì xảy ra cho Nguyệt Hiểu, nhất định không, nàng sẽ không để mất người mình yêu một lần nữa.

* Hoa Đà (: 華佗; 145 - 208), Nguyên Hóa (元化), là người ở , nước Bái thuộc (nay là , tỉnh ). Ông là một nổi tiếng thời cuối và đầu thời trong .

Ông được xưng tụng như một Thần y nổi tiếng không chỉ trong Trung Quốc mà trong các nước đồng văn hóa như , và , được xem là một trong những ông tổ của . Ông cùng và được xưng tụng làm Kiến An tam Thần y (建安三神醫); cùng với , Trương Trọng Cảnh và được xem là 4 vị đại danh y nổi tiếng bậc nhất trong lịch sử.

Chương 53

Sau khi trở lại phòng khách Đông Nhi đem lời của Lượng Vũ bẩm báo với Sở quận vương, nhóm người của Ngâm Phong tự nhiên cũng nghe được.

"Ta là Ngâm Phong , đại diện cho đường chủ của chúng ta đến đây phó ước với Phong Dạ Hiểu, nàng thật sự có chuyện không thể gặp mặt sao?"

Ngâm Phong nghe Đông Nhi thuật lại, trong đầu cảm thấy chuyện này thật kì quái. Phong Dạ Hiểu dùng trăm phương ngàn kế tìm kiếm nơi ở của các nàng, lại dùng tín vật để lại hẹn gặp, vậy mà giờ đây lại không rãnh tiếp kiến, chuyện này thật bất thường...

Dựa theo lẽ thường, nếu biết có người của Bách thào đường đến đây, nhất định tranh nhau gặp mặt mới phải. Chỉ vì là con người thì đều nhất định trải qua quá trình sinh, lão, bệnh, tử nên đối với chuyện sống chết rất sợ hãi. Mà càng sợ thì càng muốn mình sinh sống tốt đẹp, muốn kéo dài tuổi thọ. Vậy nên càng cần nhiều phương pháp khác nhau để duy trì sự sống của bản thân.

Mà Bách Thảo Đường là đại biểu cho y thuật khởi tử hồi sinh, càng là đối tượng cho rất nhiều người tranh nhau nịnh bợ, nhưng hết lần này tới lần khác tại Sở quận vương phủ, có một luồng không khí quỷ dị nói không nên lời...

"Không biết oa nhi họ Phong kia bận chuyện gì, biết vậy cứ từ từ đi, chẳng cần phải ngày đêm kiên trình, thật là mệt chết đi được!!"

Vì người đàn ông có khuôn mặt sẹo đã có đôi ba lần gặp mặt Dạ Hiểu nên chuyện nàng thật hẹn càng làm cho hắn không khỏi cảm thấy bực mình.

"Nếu như Phong Dạ Hiểu có chuyện không thể tiếp kiến, vậy phiền ngài có thể dẫn chúng ta đi gặp nàng được không? Vương gia"

Mục đích vào kinh thành lần này của các nàng là để tìm Phong Dạ Hiểu, nếu ngay cả khuôn mặt cũng không thể nhìn thấy thì nàng biết ăn nói thế nào với Đường Chủ đây chứ?

Sở quận vương nhìn bộ dạng kiên quyết của Ngâm Phong cũng ngại ngùng cự tuyệt.

"Đông Nhi, ngươi dẫn nhóm người của Ngâm Phong cô nương đi tìm quận chúa và Dạ Hiểu đi."

"Đông Nhi tuân mệnh."

Nghe được mệnh lệnh, Đông Nhi đi trước dẫn đường cho nhóm người của Ngâm Phong hướng về phía hậu viện, mà Sở quận vương nhìn theo bóng người của Ngâm Phong rời đi còn không dám tưởng tượng nàng chỉ là một tiểu nha hoàn bình thường......

"Năm nay sao nhiều chuyện ngược đời thế nhỉ, nha hoàn không ra nha hoàn, chủ tử không ra chủ tử....."

Sở quận vương vừa nói cũng vừa nghĩ tới quan hệ chủ tớ của Thị Nguyệt và Nguyệt Hiểu, y thuật của Thị Nguyệt cao minh như vậy mà cũng chỉ là thiếp thân tỳ nữ của Nguyệt Hiểu mà thôi. Giờ thêm chuyện mấy người của Bách Thảo Đường này nữa, thật là rối tung cả lên. Đúng là thế gian nhiều chuyện lạ kì.

<Cũng nên nói ông trời quá bất công, cái tên tiểu tử thối Nguyệt Hiểu kia mà cũng có phúc phần như vậy sao chứ? Ta so với hắn tốt gấp trăm lần sao không gặp chuyện gì tốt hết vậy chứ? Haizzzz ông trời không có mắt mà.>
--------------------------------------------------------------------------------

Cùng trong thời điểm đó, quá trình dịch huyết cũng tiến hành đến thời điểm mấu chốt, lúc này chỉ thấy song đầu huyết điệt đang bành trướng phùng to gấp ba, toàn thân nó cũng thật kỳ dị, chia rõ rệt làm hai trạng thái khác nhau, phía trên đầu một màu máu đen, phần còn lại là hồng sắc máu đỏ cực kì tươi tốt, thật khiến người kinh ngạc.

"Mị Nhi, còn muốn tiếp tục sao?"

Thị Nguyệt hỏi Mị Nhi, bởi vì nàng phát giác sắc mặt của Nguyệt Hiểu ngày càng hồng hào, không còn cái vẻ trắng bệnh như lúc bắt đầu, tương đương, đổi lại Dạ Hiểu sắc mặt tái nhợt, đổ mồ hôi lạnh...

"Chắc phải một lát nữa mới hoàn tất.!"

Mị Nhi nhìn quá trình dịch huyết và sắc mặt của hai chị em nhà họ Phong mà đoán thời gian, kỳ thực trong thâm tâm nàng cũng không xác định có đúng hay không, mà lúc này ngoài cửa lại truyền đến thanh âm của kẻ thù luôn đối đầu với Quỷ Y .

"Xin hỏi Phong Dạ Hiểu có ở đây không? Chúng ta là người của Bách Thảo Đường , có việc muốn tìm nàng."

Giọng nói này là Ngâm Phong , mà Chiêu Tài, Tiến Bảo hai người như hai thần nhân canh giữ, đứng ở phía sau Ngâm Phong.

"Ngại ngùng, thứ lỗi Dạ Hiểu hiện nay có việc, khách quý từ Bách Thảo Đường có thể để lại cách liên lạc hay không? Chờ chúng ta xử lý mọi chuyện xong xuôi, thì sẽ tự mình đi tìm các ngươi."

Phát hiện Đông Nhi tự tiện mang theo những vị khách ngoài ý muốn này đến, Lượng Vũ lo lắng, không dám tưởng tượng được chuyện gì có thể phát sinh.

Quỷ Y cùng Bách Thảo Đường được coi là kẻ thù truyền kiếp, có thể nói là kẻ sống người chết. Nguyệt Hiểu và Dạ Hiểu đang trong tình trạng nguy hiểm, nàng thật không muốn có chuyện gì xảy ra, nàng không thể mất Nguyệt Hiểu.

Chiêu Tài đứng sau Ngâm Phong từ đầu tới cuối không nói một câu nào, lúc này nghe thấy được mùi tanh tưởi , mùi vị này cũng chỉ có tà vật như song đầu quỷ điệt mới có khả năng phát ra ...

"Bên trong là người của Quỷ Y có đúng hay không?"

Hắn chuyên quản lý dược phẩm của Bách Thảo Đường, vì vậy khứu giác dị thường mẫn cảm, một chút mùi vị nhỏ nhoi đều có thể nhận ra một cách dễ dàng, huống hồ song đầu quỷ điệt hấp huyết luôn phát ra một mùi tanh tưởi khó chịu nghĩ sao hắn không ngửi được cơ chứ?

Quỷ Y ? !"chết tiệt, ở đây dĩ nhiên có người của Quỷ Y sao chứ, ta nhất định phải bắt hắn vậy mới có thể xoa dịu mối hận trong lòng của Tiến Bảo ta!"

Tiến Bảo không phải là người của Bách Thảo Đường , chỉ là đại phu vùng nông thôn, sinh hoạt đầm đấm yên vui ngày qua ngày, nhưng bởi vì bọn người của Quỷ Y , dẫn đến toàn bộ thôn nhân chết thảm, chỉ có hắn một người sống một mình. Nhìn thấy những người thân thuộc bạn bè chết mà mình chẳng thể làm gì, hắn rất thống khổ, giờ đây không cần tìm cũng thấy được một người của Quỷ Y môn, hắn không trả thù thì đợi đến bao giờ cơ chứ.

Từ ngày đó hắn đã lập lời thề bắt những người của Quỷ Y phải lấy mạng đền mạng, dù phải trả giá thế nào hắn cũng cam chịu!

Mà Hồ Mị Nhi ở bên trong phòng, nghe được giọng nói từ kẻ thù của Quỷ Y môn, lập tức tâm thần không yên, chuyện này liền ảnh hưởng đến Dạ Hiểu, làm cho nàng phun ra một ngụm máu tươi.

"Dạ Hiểu!" Mị Nhi thấy thế, ngực cũng hoảng lên.

"Mị Nhi, không nên để ý những người bên ngoài, mọi chuyện cứ để quận chúa lo, ta với ngươi có chuyện quan trọng hơn phải làm!"

Này chỉ vài câu ngắn ngủi nhưng Thị Nguyệt cũng đã trấn an Mị Nhi rất nhiều.

Đứng ở bên ngoài Ngâm Phong nghe thấy thanh âm của Thị Nguyệt, thần tình cũng nghiêm túc hẳn.

"Phong Dạ Hiểu và Thị Nguyệt ở bên trong phải không, đồng thời còn có người của Quỷ Y môn?"

"Vậy thì đã làm sao chứ?"

"Chúng ta muốn vào trong!" Tiến Bảo nãy giờ lòng như lửa đốt, hắn căm hận không thể nhanh một chút tiến vào.

"Muốn vào có thể, nhưng trước tiên phải hỏi thanh kiếm trong tay ta có đồng ý hay không đã."

Lượng Vũ rút ra nhuyễn kiếm ở trong thắt lưng, chỉ thẳng vào Tiến Bảo , nếu hắn có một chút động tĩnh, nàng cũng chẳng chút lưu tình. Đối với nàng Nguyệt Hiểu là quan trọng nhất, người nàng yêu còn đang trong kia chưa rõ sống chết, nàng dù có hi sinh thế nào cũng không để ai tiến vào nửa bước quấy nhiễu, nàng không cho phép..

*...Vì Nguyệt Hiểu, muốn nàng thành Tu la giết người không chớp mắt nàng vẫn sẽ làm, nguyện không hối hận... *

Một lần mất đi Nguyệt Hiểu làm cho nàng hiểu rõ cái cảm giác mất đi người yêu nó đau khổ khó chịu thế nào. Những ngày sống trong bóng tối đó, nàng cảm thấy thế gian chao đảo, sống gió cuộc đời dường như cuốn đi tất cả, mất Nguyệt Hiểu thế gian này chẳng còn gì cho nàng lưu luyến.

Mà những ngày được Nguyệt Hiểu chăm sóc, ôn nhu và hơi ấm mỗi đêm ôm ấp nàng, nàng không muốn lại mất đi, hạnh phúc này nàng mới nhận ra. Hai người các nàng đã một kiếp không duyên, nàng không muốn kiếp sau hay kiếp nào khác, nàng muốn ngay tại kiếp này cùng Nguyệt Hiểu bách niên giai lão vĩnh kết đồng tâm.

Chương 54

"Một cái nữ oa mà muốn cản đường bổn đại gia sao, muốn chết!!"

Tiến Bảo nhìn thấy thân hình lả lướt mỏng manh của Lượng Vũ mà sinh lòng khinh thường, khẩu khí thấy rõ sự miệt thị không đem nàng để vào mắt. Thật không biết nói hắn ngu si hay nói hắn không biết sống chết, khắp cả kinh thành không ai không biết không ai không hay, Quận chúa Thần Hi văn thao võ lược văn võ song toàn. Hắn đây mới chính là không biết sống chết.....

"Không tin ta nói thì thôi, nếu muốn biết thì cứ bước lên."

Khuôn mặt tuyệt mỹ của Lượng Vũ, vung lên một tia mỉm cười mê hoặc lòng người nhưng làm cho mọi người đang đứng tại đây không khỏi cảm thấy lành lạnh, tiếu ý tàn đao, nhìn thế cục này không biết có nên cảm thương cho tên Tiến Bảo ngu ngốc không biết sống chết kia không....

Hết lần này tới lần khác, dù được nhắc nhở nhưng Tiến Bảo vẫn ỷ vào vai u thịt bắp của mình mà khinh thường Lượng Vũ, không đem lời nàng nói để trong lòng. Hắn không tin một người con gái nhu nhược như Lượng Vũ có gì có thể uy hiếp được hắn.

Vì vậy hắn nhanh chóng tiến lên khiêu chiến Lượng Vũ.

"Tiểu nữ oa, bổn đại gia không tin ngươi có thể làm gì được ta~!"

Tiếng nói vừa dứt, thân ảnh của Lượng Vũ nhanh như thiểm điện, kiếm phong chớp mắt đã gác trên cổ của Tiến Bảo, trên cổ hắn nhẹ nhàng chảy ra một đạo vết máu.

"Ngươi thử tiến thêm một bước nửa, ta bảo đảm đầu ngươi rơi xuống đất."

Nàng nói chuyện ngữ khí bình thản, nhưng làm cho Ngâm Phong và Chiêu Tài không dám khinh thường.

"Thỉnh quận chúa hạ kiếm lưu tình, Bách Thảo Đường vô cùng cảm kích."

Ngâm Phong nhìn ánh mắt của Lượng Vũ dường như chẳng để ý các nàng , đáy lòng không ngừng tính toán coi như thế nào ứng phó chuyện này...

"Như vậy trước tiên xin mời hai vị bước ra xa một chút, đối với chuyện gặp Dạ Hiểu, sau này ta sẽ hộ tống vị đại thúc này bình an trở về, sau đó sẽ thỉnh tội với đường chủ Văn Nhân Tuyền, còn bây giờ xin các vị thứ lỗi."

Một câu nói ngắn gọn quyết định tất cả, không cho phép người khác phản bác, cũng không có thể phản bác, đây là tác phong của Quận chúa Thần Hi Trầm Lượng Vũ.

"Như vậy Tiến Bảo trước hết cứ ở tại quý phủ nghỉ ngơi, chờ khi nào quận chúa cần thì chúng tôi sẽ tận lực giúp đỡ."

Ngâm Phong đương nhiên biết Lượng Vũ đang cho các nàng đường lui, bây giờ còn không xuống nước thì đến bao giờ nữa chứ, dù gì hiện tại tình thế cũng không có lợi cho các nàng, ba người các nàng cũng không dại gì mà chọc giận vị quận chúa này.

Nói gì thì nói, dù bọn Ngâm Phong có ba người, nhưng cũng chỉ là đại phu, chỉ chữa bệnh cho người làm sao có thể đánh thắng Quận chúa Thần Hi, người từng một mình một ngựa tiêu diệt cả một đạo tặc phỉ. Vì vậy tốt nhất lúc này phải thức thời, không thì chẳng có kết cục tốt đẹp gì.

"Ngâm Phong, Chiêu Tài sao các ngươi có thể như vậy chứ?" Tiến Bảo giật mình nhìn hai người dĩ nhiên quay mặt bước đi không lo cho hắn.

"Tiến Bảo, ta sẽ báo cáo hết thảy mọi chuyện với Đường chủ , ngươi cứ an tâm ở lại đây đi!!!" Ngâm Phong phất tay quay mặt cười nói với Tiến Bảo, sau đó cùng Chiêu Tài rời đi.

"Hai người các ngươi không có nghĩa khí~...."

Tiến Bảo trừng mắt nhìn hai người rời đi, hắn vô ý cũng muốn đi theo các nàng, nhưng bước chân vừa bước thì vết cắt trên cổ lại càng sâu thêm. Lượng Vũ không hề nói đùa, chuyện này liên quan tới mạng sống của Nguyệt Hiểu, nàng không thể nhân nhượng. Đối với nàng, Nguyệt Hiểu quan trọng hơn tất cả.

"Nếu ngươi còn tiến thêm một bước nữa, đừng trách sao đầu lìa khỏi cổ."

Ánh mắt Lượng Vũ sáng ngời mà băng lãnh, giọng nói lạnh lùng mang đầy sát ý làm cho Tiến Bảo bắt đầu cảm thấy sợ hãi.

Thấy Tiến Bảo không có hành động dại dột gì thì Lượng Vũ mới gõ mạnh vào sau gáy của Tiến Bảo làm hắn ngất xỉu, sau đó nhanh chóng điểm mấy huyệt đạo trên người hắn rồi mới phân phó cho Đông Nhi – lúc này đang trốn ở trong góc.

"Đông Nhi, muội gọi thêm vài người nữa, đem tên này trói lại, nếu để hắn trốn thoát thì cẩn thận mạng của muội không giữ được, biết không?"

Giọng điệu ngữ khí của Lượng Vũ làm cho Đông Nhi kinh ngạc, nàng vẫn biết tính tình quận chúa lãnh đạm băng sương, nhưng nếu nói quyết tuyệt như thế này thì thật bất ngờ.

"Dạ, Đông Nhi hiểu ạ!!!"

Sau khi Đông Nhi rời đi, Lượng Vũ nhớ tới mọi chuyện ồn ào vừa mới xảy ra, mới phút nào còn đao quang kiếm ảnh, người người huyên náo, giờ đây không gian lại được trả lại phút giây yên ả như ban đầu, mọi thứ không thấy, cứ như chưa từng xảy ra chuyện gì. Trong lòng Lượng Vũ như lửa đốt, nàng lo lắng hồi hộp, chỉ muốn ngay tức khắc được nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Nguyệt Hiểu, được ôm ấp trong vòng tay ấm áp với cái nhìn trìu mến ôn nhu.

Mà bên trong gian phòng, Mị Nhi cũng bình tâm trở lại, nàng chăm chú quan sát tình huống của Nguyệt Hiểu và Dạ Hiểu, sau đó nói với Thị Nguyệt:

"Chắc là không có gì phải lo nữa, ta phải bắt song đầu huyết diệt lại, ngươi lo trị liệu vết thương cho các nàng, không nên để chảy máu quá nhiều."

Thị Nguyệt làm theo lời dặn của Mị Nhi, hai người các nàng nhanh chóng băng bó vết thương, sau đó đem ngân châm trên người Nguyệt Hiểu và Dạ Hiểu tháo xuống. Có thể nói một hồi thay máu cứ như vậy mà hoàn thành......

--------------------------------------------------------------------------

Phía đông kinh thành

"Cái gì? Tiến Bảo bị Quận chúa Thần Hi bắt lưu lại trong vương phủ!!!" Sau khi nghe Ngâm Phong trình báo mọi chuyện, Văn Nhân Tuyền nổi giận lớn tiếng nói.

"Đường chủ, chúng ta nên làm gì bây giờ?" Chiêu Tài hỏi

"Hừ!!! Đương nhiên là đến vương phủ đòi người rồi!! Không có y thuật của Tiến Bảo thì việc làm ăn của Bách Thảo Đường sẽ không được tốt như trước, như vậy ta sao có thể kiếm được nhiều tiền nữa, điều này là không thể!!!"

"......" Đây là câu nói tận đáy lòng của Văn Nhân Tuyền, mà nó cũng khiến cho Chiêu Tài, Tài Nguyên, Quảng Tiến không biết nói gì hơn.

Thiếu chút nữa bọn họ đã quên mất, chủ nhân của bọn họ - Văn Nhân Tuyền, tiêu chuẩn nhận thức: Nhận tiền không nhận người, chỉ đổ thừa lúc trước bọn họ có mắt như mù, lại đi theo một người chủ tử như vậy.....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui