Chương 55
Sau khi hoàn thành quá trình đổi máu mãi cho tới chạng vạng gần tối Nguyệt Hiểu mới tỉnh dậy.
"Nguyệt Hiểu, rốt cục chàng cũng tỉnh!"
Lượng Vũ vẫn luôn canh giữ ở bên cạnh Nguyệt Hiểu từ lúc hoàn thành quá trình tới giờ. Nhìn thấy Nguyệt Hiểu tỉnh lại bình an vô sự, nàng thật sự vui mừng không biết nói điều gì, hạnh phúc này làm cho nàng bật khóc. Nó không còn là giọt nước mắt đầy u buồn, thống khổ, không còn là giọt nước mắt của ghen tuông hờn giận, lại càng không phải nước mắt khi tận mắt nhìn thấy người mình yêu từ từ đi vào chỗ chết mà chính nàng không thể làm được gì.
Giọt nước mắt của Lượng Vũ bây giờ là vui sướng, là hạnh phúc, an tâm. Ánh mắt nàng ánh lên tia mỉm cười, khuôn mặt tuy thấm đẫm nước mắt nhưng vẫn giấu không được nỗi niềm hạnh phúc đang dâng lên trong lòng nàng
Nhưng so với vẻ vui sướng hạnh phúc của Lượng Vũ, Nguyệt Hiểu hoàn toàn không có một chút vui vẻ nào cả.
"Vì sao?" Nguyệt Hiểu đạm mạc hỏi Lượng Vũ, giọng nói lạnh lùng làm Lượng Vũ ngạc nhiên không kém :"Vì sao nàng phải gạt tôi? Quận chúa."
"... Nguyệt Hiểu... Chàng đang nói gì vậy?"
Nguyệt Hiểu đem vết thương lúc trước trong quá trình dịch huyết lưu lại mà giơ lên, băng gạc quấn trên mặt vết thương trắng xóa, hiện tại xem ra thật chói mắt...
"Lúc đó tuy rằng tôi bất tỉnh nhân sự, nhưng tôi vẫn cảm giác được mọi thứ xung quanh. Dù không nhìn thấy gì nhưng tôi vẫn biết chuyện gì đang xảy ra.."
Cảm giác được Dạ Hiểu thì thầm bên tai Nàng nói chuyện với Nàng, tỷ ấy nói vô luận như thế nào cũng muốn bảo vệ Nàng bình an... Cảm giác được máu của Dạ Hiểu tuông trào, chảy tới thân thể của Nàng, mà Nàng tuy không muốn nhưng bất lực. Không thể ngăn cản được gì hết..
Lượng Vũ khẽ thở dài, vốn biết việc này lừa không được Nguyệt Hiểu bao lâu, nhưng cũng không nghĩ tới nhanh như vậy.Nàng thật sự không muốn Nguyệt Hiểu đau lòng, dù biết chắc chuyện sẽ như thế này, nhưng nhanh quá cũng không tốt..
"Nguyệt Hiểu, gạt chàng để tiến hành đổi máu là chúng ta sai,nhưng bởi vì chúng ta đều luyến tiếc, đều không thể đứng nhìn chàng chết, lại không thể biết có biện pháp mà đứng yên nhìn, không cứu chàng..."
"Lẽ nào... vì mạng sống này mà tôi có thể nhẫn tâm thấy người thân vì tôi mà bị tổn thương? Mạng sống này có đáng giá đến thế không chứ?" nước mắt của Nguyệt Hiểu khẽ trào ra , khóe mắt đỏ hoe, dù cứng rắn, dù không muốn tỏ ra yếu đuối nhưng cuối cùng nhịn không được rơi nước mắt.
Từ nhỏ Nàng đã không xem sống chết ra gì, mỗi ngày Nàng vui vẻ mà sống, nhưng giờ đây mạng của Nàng lại dùng mạng của Dạ Hiểu đổi lấy, Dạ Hiểu hi sinh cho Nàng quá nhiều rồi, Nàng không muốn, không muốn bất cứ ai dù là Lượng Vũ, Dạ Hiểu hay Thị Nguyệt vì Nàng mà tổn thương, Nàng không thể chấp nhận
Tại sao có thể như vậy? ... Sự tình thế nào hội diễn biến thành ra như vậy chứ?
"Tỷ của tôi đâu? Tôi muốn đi thấy tỷ ấy."
"Nàng tại gian phòng bên cạnh, còn không có tỉnh lại." Biết ngăn cản vô ích, Lượng Vũ cũng chỉ có thể cùng Nguyệt Hiểu đi tìm Phong Dạ Hiểu.
Nàng biết giờ phút này Nguyệt Hiểu hẳn đang rất đau lòng tự trách bản thân mình, đôi khi Nguyệt Hiểu giống một đứa trẻ dễ bị nàng ăn hiếp, khi dễ nhưng Nguyệt Hiểu chỉ là vậy trước nàng, thật ra Nguyệt Hiểu là một người biết suy nghĩ.
Giờ phút này vì mình mà người thân an nguy chưa rõ hỏi sao Nguyệt Hiểu không lo lắng
--------------------------------------------------------------------------------
Ngâm Phong còn đang chờ người tiếp kiến, lần thứ hai trở lại Sở quận vương phủ, chỉ là lần này có thêm Văn Nhân Tuyền , Tài Nguyên và Quảng Tiến.
"Ngâm Phong cô nương, sao lại tới nữa rồi?" Sở quận vương kinh ngạc nhìn đoàn người của Ngâm Phong lần thứ hai tới bái phỏng, hiển nhiên không rõ đã xảy ra chuyện gì.
"Uy, lão đầu, mau gọi cái kia Quận chúa Thần Hi đi ra!tự tiện lưu lại Tiến Bảo nhà chúng ta. Có phải là muốn đối địch với Bách Thảo Đường không?"
"Tiểu cô nương, nói khách khí một điểm, ngươi phải biết rằng nơi này là Sở quận vương phủ, không phải là nơi mà ngươi có thể nói năng ngông cuồng như vậy?"
Sở quận vương trừng mắt nhìn cô nương kiêu ngạo trước mặt ông, ngữ khí không hài lòng nhưng không thể gây mất mặt vương phủ nên ông giọng nhắc nhở .
"Hừ! Vương phủ thì đã làm sao? Dù cho có kiệu tám người khiêng tới, bản cô nương cũng không nguyện bước vào một bước!" Người nào đó miệng nói câu khinh thường, làm Sở quận vương trên trán mạo mấy cái gân xanh.
Ngân Phong nhìn thấy trước mắt mọi chuyện đang diễn biến xấu đi, lại thêm bao nhiều phần bạo hỏa, nhịn không được lôi kéo ống tay áo của tiểu thư nhà mình , "Tiểu thư... Chú ý hình tượng một chút..."
Vừa nghe cách xưng hô của Ngâm Phong, Sở quận vương lấy tay chỉ vào tiểu cô nương nói chuyện bừa bãi ..."Đừng nói với ta ngươi là Đường chủ của Bách Thảo Đường Văn Nhân Tuyền nha?!!!"
"Không sai, bản cô nương là Kim Ngọc Hồi Xuân Văn Nhân Tuyền !"
Sở quận vương á khẩu không trả lời được, quả nhiên đầu năm nay chủ tử không giống chủ tử, nha hoàn không giống nha hoàn...
Nguyệt Hiểu với Thị Nguyệt một cái trước, giờ đây trước mặt lại thêm tình cảnh này, thật không khỏi khiến người nghi ngờ, dạo này coi bộ nha hoàn so với chủ tử càng giống chủ tử hơn. Nhìn dọc nhìn ngang thì nha đầu kia có dáng vẻ của một thần y hơn, đúng là không thể nhìn người quua vẻ bề ngoài.
--------------------------------------------------------------------------------
Nguyệt Hiểu cố nén những cơn đau từ cơ thể phát ra, Nàng kiên trì muốn thấy Dạ Hiểu. Nàng không yên tâm.
"... Tỷ..." tỉnh lại cho muội! Muội là Tiểu Tam, muội là Tiểu Tam của tỷ nè, muội đến thăm tỷ, tỷ tỉnh dậy nhìn muội đi...
Chỉ thấy gương mặt của Dạ Hiểu tái nhợt không có một chút máu, cũng không thấy nụ cười như hồ ly của nàng..
"Hiện tại trong cơ thể của Dạ Hiểu có chứa máu độc của Diêm vương tác, nhất thời nửa khắc sẽ không tỉnh được đâu, trừ phi có kỳ tích..." Mị Nhi ở bên cạnh nói, trong đầu lại trách cứ mình không thôi, lúc thực hiện vì nàng tâm thần không yên, quả nhiên làm cho Dạ Hiểu bị ảnh hưởng rất lớn...
"Ngươi nói vậy là ý gì? !" Nguyệt Hiểu căm tức nhìn Mị Nhi, muốn nàng thu hồi câu vừa nói.
"Chủ tử, người đừng như vậy, tất cả mọi người đã cố hết sức..." Nãy giờ chỉ im lặng lắng nghe không nói tiếng nào, bây giờ Thị Nguyệt lại lên tiếng bênh vực Mị Nhi.
Đúng vậy, tất cả mọi người đều đã cố hết sức , để cứu Nguyệt Hiểu, Dạ Hiểu cam nguyện dùng tính mệnh của mình để trao đổi, mà nàng lại nhẫn tâm nhìn Dạ Hiểu làm thủ thuật đổi máu này, quận chúa thậm chí bởi vì vậy là gây thù với người của Bách Thảo Đường, tất cả đều là vì Phong Nguyệt Hiểu...
"Tôi sẽ không cảm kích mọi người đâu..." trên mặt Nguyệt Hiểu lần thứ hai đầy nước mắt. Nàng thà mất mạng còn hơn, sao nhiều người phải hi sinh cho Nàng thế, có đáng không chứ?
Từ giờ trở đi, Phong Nguyệt Hiểu nhất định phải bình an vô sự mà sống, bởi vì mạng của Nàng là do Dạ Hiểu dùng tính mệnh của chính nàng đổi lấy, cho dù Nàng không cam lòng, Nàng cũng chỉ có thể sống sót. Nàng không thể uổng công sức của mọi người..
Chương 56
"Quận chúa, người của Bách Thảo Đường lại đến cầu kiến, đang trong sảnh chờ đợi, lần này xem ra là tới đòi người, Vương gia phân phó muội tìm người ra tiếp khách."
Trong khắp căn phòng là một bầu không khí bi ai, dù sống thì sao, đổi mạng người thân để sống thì cần gì cuộc sống đó.
Nỗi đau của Nguyệt Hiểu, Lượng Vũ biết, nàng biết Nguyệt Hiểu đang tự trách bản thân, nhưng nàng không làm được, nàng không thể trơ mắt nhìn người mình yêu độc phát thân vong, nàng không thể để Nguyệt Hiểu rời khỏi nàng một lần nữa. Kiếp trước đã sai lầm, đã mất đi. Kiếp này chỉ mong được như chim liền cánh, cây liền cành. Ước nguyện nhỏ nhoi này của nàng, ai hiểu chứ??!!!!. Trong lúc mỗi người mãi đuổi theo ý nghĩ của bản thân thì tiếng của Đông Nhi từ ngoài cửa vọng vào phá hủy bầu không khí u ám.
Bách Thảo Đường??!! Ánh mắt mọi người giao nhau, đây không phải cơ hội cứu Phong Dạ Hiểu thì còn là gì?
"Đông Nhi, muội nói với Vương gia, ta sẽ lập tức đến phòng khách gặp người của Bách Thảo Đường. "Lượng Vũ nói với Đông Nhi.
"Tôi cũng muốn đi!!" Nguyệt Hiểu và Thị Nguyệt trăm miệng một lời, đồng thanh nói ra ý nghĩ của mình.
Mị Nhi thấy thế cũng đi tới bên cạnh Lượng Vũ nói:
"Mọi người đi đi, tôi sẽ chăm sóc tốt cho Dạ Hiểu."
Nói xong, ba người Lượng Vũ rời khỏi phòng, Mị Nhi đứng ở đầu giường, ánh mắt chăm chú nhìn khuôn mặt của Phong Dạ Hiểu..... nàng không muốn rời xa Dạ Hiểu một giây phút nào, khuôn mặt yêu nghiệt hại nước hại dân ngày xưa đâu rồi!!??, giờ chỉ còn một màu trắng bệch tím tái, không một tia máu, không chút sức sống. Đây là Phong Dạ Hiểu mà nàng yêu hay sao??!!
"Dạ Hiểu, mong là lần này tỷ không tin lầm người....." Nếu như người tới đúng là Văn Nhân Tuyền, mong rằng nàng xứng với danh xưng "Kim Ngọc Hồi Xuân", có khả năng khởi tử hồi xuân....
Điểm này nàng cam tâm chịu thua Văn Nhân Tuyền, vậy có phải nàng đã thua hoàn toàn rồi không, thua khi không có trái tim của Dạ Hiểu, Văn Nhân Tuyền đang giữ nó rồi......là do nàng là người đến sau???hay do y thuật và độc thuật của nàng không bằng người ta. Nàng vẫn luôn tin rằng thời gian có thể xóa nhòa bóng hình kia trong trái tim Dạ Hiểu, chỉ cần nàng kiên trì bên cạnh Dạ Hiểu, dùng tấm chân tình của bản thân giữ lấy trái tim người nàng yêu. Nhưng nàng sai thật rồi, sai hoàn toàn. Nó vẫn ở đó, vẫn ngự trị trái tim của Dạ Hiểu, làm cho nàng không thể chen vào, bởi vì trái tim chỉ có thể chứa một người mà thôi.
------------------------------------------------------------------------
Văn Nhân Tuyền ở ngoài phòng khách đợi một lúc lâu, rốt cục cũng thấy được Tiến Bảo xuất hiện, nhịn không được nở nụ cười. Ngâm Phong mặc dù vui vẻ nhưng vẫn khắc chế trong lòng không cười ra ngoài, thật không biết hai người này là dạng chủ tử nô tỳ gì nữa, có thể những suy nghĩ của Sở quận vương không hề sai..
Cũng không thể trách được Ngâm Phong, dù sao cũng khó mà tưởng tượng, một tên nam tử, vẻ mặt hung tợn, bình thường tính tình nóng như lửa, giờ phút này bị trói lại, bị người khiêng đến, không chút phản kháng, không chút chống cự, đến ngay cả việc kêu cứu cũng không thể.
"Đông Nhi, chuyện này là sao?" Sở quận vương nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, khuôn mặt đỏ bừng, giọng nói có chút giận dữ vội vàng hỏi Đông Nhi chuyện gì đang diễn ra. Nói thế nào thì tên nam tử kia cũng là người của Bách Thảo Đường, cho dù ông là một vương gia quyền quý thì cũng không muốn có thêm chuyện phiền phức.
"Dạ thưa vương gia, đây là ý của quận chúa, nô tỳ chỉ làm theo ý của quận chúa mà thôi."
Ai kêu quận chúa từng nói, nếu làm cho tên nam tử này trốn thoát thì nàng và các gia đinh khác không cần sống làm gì nữa!!!Dù biết quận chúa là một chủ tử tốt, bình thường đối với hạ nhân dù ôn hòa nhã nhặn nhưng những gì người nói thì đừng nghĩ làm trái lại, trừ phi ngươi không muốn sống nữa.
Để mạng nhỏ của bản thân được đảm bảo, không thể không đem tên nam tử kia trói buộc chặt trói gô lại không cho nhúc nhích, mà kẻ kia thật sự là một tên thất phu lỗ mãn, bị trói như vậy mà miệng vẫn la lối ôm sồm, ồn ào khó nghe đến chết được, không còn cách nào khác nàng chỉ có thể che miệng của hắn lại luôn, đây là do hắn tự làm tự chịu, không thể trách nàng được. Nếu thức thời thì không nên đụng tới quận chúa nhà nàng!!!
"Hồ đồ! Còn không mau cởi trói thả người ra?" Sở quận vương nói.
"Không có mệnh lệnh của quận chúa, Đông Nhi không dám."
Tuy nói Sở quận vương là vương gia, nhưng trong ai trong vương phủ mà không biết người có quyền thực sự là Sở vương phi, kế tiếp là quận chúa. Sau khi cân nhắc kĩ lưỡng mọi chuyện, Đông Nhi không thể làm gì khác hơn là lựa chọn nghe lời quận chúa mà làm... về phần mệnh lệnh của Vương gia..... Chỉ cần nghe cho biết có nghe mà thôi..
Sở quận vương vừa nghe đến đây là mệnh lệnh của nữ nhi, cũng không biết làm sao cho phải, Văn Nhân Tuyền nhìn mọi chuyện trước mặt, ánh mắt không chút che giấu thể hiện sự hưng phấn.
"Nghe nói quý khách lâm môn, xin lỗi Lượng Vũ đã để mọi người đợi lâu." Một giọng nữ ôn nhu vang lên, hóa giải sự xấu hổ của Sở quận vương.
Văn Nhân Tuyền híp mắt, nhìn thấy từ bên trong đi ra một vị tuyệt thế mỹ nhân, bên trái là một văn nhược thư sinh, sắc mặt tái nhợt, theo sau hai người là......Thị Nguyệt???!!!
"Thị Nguyệt, đã lâu không gặp." Văn Nhân Tuyền bình thản nói, nhưng làm cho Thị Nguyệt buồn lòng.
"Thị Nguyệt bái kiến Tuyền tiểu thư." Thị Nguyệt giống như quỳ gối trước mặt Văn Nhân Tuyền, mọi chuyện diễn ra nhiều năm trước nàng là đồng lõa giúp đỡ Dạ Hiểu, bụng làm dạ chịu, thấy Văn Nhân Tuyền cũng không khỏi cảm thấy có lỗi với nàng.
Nguyệt Hiểu thấy Thị Nguyệt quỳ xuống, vội vã nâng nàng dậy.
"Thị Nguyệt, tỷ sao vậy??!!"
Thị Nguyệt không để ý tới Nguyệt Hiểu, trái lại vừa quỳ vừa nói với Văn Nhân Tuyền.
" Tuyền tiểu thư còn nhớ rõ chuyện người từng hứa hẹn với tiểu thư Dạ Hiểu không?"
Nghe Thị Nguyệt nhắc lại chuyện cũ, Văn Nhân Tuyền cảm thấy không vui:
"Ta và Phong Dạ Hiểu đã không còn chút liên quan gì cả." Nói thì nói như vậy, nhưng trong ống tay áo, tay nàng không nhịn được mà nắm chặt khối cổ ngọc.
"Tam sinh thạch nhận lời, Tuyền tiểu thư tưởng đổi ý sao?"
Nhân Tuyền trừng mắt nhìn Thị Nguyệt, khóe miệng nổi lên mỉm cười:
"Tốt lắm, ngươi và Phong Dạ Hiểu muốn ta làm gì? Văn Nhân Tuyền nhất định làm hết khả năng!!"
Nghe được Văn Nhân Tuyền đáp ứng yêu cầu của bản thân, Thị Nguyệt nặng nề dập đầu với nàng:
"Tiểu thư Dạ Hiểu mong người có thể cứu chủ tử nhà ta Phong Nguyệt Hiểu."
Mà cho tới lúc này, Phong Nguyệt Hiểu mới biết rõ, cô gái trước mặt, chính là người mà Dạ Hiểu ngày nhớ đêm mong – Văn Nhân Tuyền.!!!
Văn Nhân Tuyền liếc mắt nhìn về phía Nguyệt Hiểu, sau đó mới chậm rãi nói:
"Thì ra là trúng độc, nhưng độc này cũng không khó giải, chỉ là hơi tốn thời gian."
"Cô nương thật sự có biện pháp giải độc trên người Nguyệt Hiểu??" Lượng Vũ bán tín bán nghi, vẫn có chút không tin vào y thuật của Văn Nhân Tuyền.
"Đương nhiên!! Nhưng ta phải thu chút tiền thuốc mới được."
"Chỉ cần có thể cứu chữa tốt cho Nguyệt Hiểu, điều kiện gì ta cũng đồng ý." Lượng Vũ vội vàng nói, chỉ sợ Văn Nhân Tuyền đổi ý.
"Đây là quận chúa nói nha!!! "
Lúc này Văn Nhân Tuyền bỗng nhiên mỉm cười, nhưng nụ cười của nàng làm cho Thị Nguyệt và Nguyệt Hiểu cảm thấy lạnh sống lưng, bởi vì.....dáng cười thật sự rất giống một ai đó......
Chương 57
"Nhân Tuyền đường chủ, người nói thật chứ?" Trầm Lượng Vũ đứng bên cạnh Văn Nhân Tuyền, trên trán nổi lên vài đường gân xanh.
"Đương nhiên, danh tiếng của Kim Ngọc Hồi Xuân cũng không phải chỉ là trò đùa, Phong Dạ Hiểu không nói cho các ngươi biết hay sao?" Người trên giang hồ xưng nàng là "Kim Ngọc Hồi Xuân" ngoại trừ tán dương y thuật cao siêu diệu thủ hồi xuân của nàng ra còn một nguyên nhân khác, đó là khi nàng thay người xem bệnh thường thu dược phí, không phải vạn lượng hoàng kim thì cũng là châu báu ngọc khí quý hiếm. Vì vậy song song với việc chữa hết bệnh người bệnh thường tốn hơn phân nữa tài sản hoặc tệ hơn nữa là tán gia bại sản....
Không có!! Hoàn toàn không có!! Thảo nào trước khi lập kế hoạch Phong Dạ Hiểu chỉ hỏi nàng có đồng ý trả một cái giá thật lớn để cứu Nguyệt Hiểu không?.... Chuyện này đơn giản là Phong Nguyệt Hiểu tính kế nàng!!
Văn Nhân Tuyền nhìn thấy Lượng Vũ trầm tư, vì vậy nói thêm:
"Chẳng lẽ quận chúa muốn đổi ý??"
"Không!! Chỉ cần có thể chữa bệnh cho Nguyệt Hiểu thật tốt, tốn bao nhiêu tiền cũng không thành vấn đề." Vừa nói, Lượng Vũ vừa hướng mắt nhìn về phía Thị Nguyệt, chỉ thấy người kia dường như chột dạ, không dám nhìn thẳng vào nàng, quay mặt sang hướng khác. Là vì trong lòng bất an chăng??!!!
"Quận chúa.....Nàng không cần tiêu tốn vì tôi như vậy, mạng của tôi không đáng để nàng hi sinh nhiều như thế, tôi không cần...." Nguyệt Hiểu nói nhỏ bên tai Lượng Vũ, Nàng nợ nàng quá nhiều, Nàng không muốn Lượng Vũ vì Nàng mà hi sinh thêm bất cứ gì nữa.
Văn Nhân Tuyền thật biết lợi dụng thời cơ quá đáng, không chút nể mặt Dạ Hiểu cũng như chút tình xưa nghĩa cũ, mở miệng một cái liền muốn phân nửa gia sản của phủ Sở quận vương, thật không chút khách khí.
Mà nói đi cũng phải nói lại, chuyện này vốn do Lượng Vũ tự mua dây buộc mình, vốn dĩ Văn Nhân Tuyền không để ý tới chuyện này, trong lòng còn đang ngổn ngang những chuyện có liên quan tới Phong Nguyệt Hiểu, vậy mà Lượng Vũ vì nhất thời lo lắng cho Nguyệt Hiểu mà mở miệng hỏi thăm, làm cho người khác có cơ hội tính kế nàng.
Chỉ trách trong tình yêu thì người khôn ngoan nhất cũng trở thành kẻ ngốc. Phong Nguyệt Hiểu ngốc vì Lượng Vũ thì lần này quận chúa Thần Hi, tài nữ nổi tiếng khắp kinh thành cũng vì Nàng mà ngốc một lần cũng không sao. Nhưng hi sinh này cũng thật lớn, phân nửa gia sản của phủ Sở quận vương, nếu không phải vì cái danh hiệu Hồi Xuân thì đúng là cướp giữa ban ngày.
"Tiền tài chỉ là vật ngoài thân, chỉ cần Nhân Tuyền đường chủ có thể chữa khỏi hẳn bệnh tình của chàng, như vậy tất cả đều đáng giá."
Lượng Vũ kiên quyết nhìn chằm chằm Văn Nhân Tuyền mà nói, nàng đồng ý với điều kiện của Văn Nhân Tuyền. Vì Nguyệt Hiểu, dù là chuyện kinh thiên động địa thế nào nàng cũng chấp nhận. Mất Nguyệt Hiểu một lần nàng đã sợ lắm rồi, nàng không thể tuột tay để mất Nguyệt Hiểu thêm một lần nào nữa.
Thử hỏi thế gian tình là chi? Là son sắc vẹn toàn hay tình thâm nghĩa trọng, đây phải chăng là nợ nần kiếp trước kiếp này phải trả hay vẫn chỉ đơn thuần là tình nghĩa thấm thiết keo sơn. Người đời vẫn nói quận chúa Thần Hi tài hoa tuyệt thế nhưng nàng cũng lạnh lùng lãnh đạm với mọi thứ xung quanh. Nhưng ai biết chăng nàng là người tình nghĩa vun tròn ngoài lạnh trong nóng......
Nguyệt Hiểu đứng bên cạnh chỉ biết cười khổ, bởi vì mọi chuyện Nàng không có quyền quyết định, chỉ đứng bên cạnh theo dõi tất cả. Lần trước đổi máu tới chuyện khám bệnh lần này, tuy Nàng là người trong cuộc nhưng bản thân Nàng không có quyền quyết định. Chỉ có thể y theo mà làm.
Mà dù cho có muốn Nguyệt Hiểu làm sao có thể tự quyết định được, một quận chúa Thần Hi thông minh lại thêm một Phong Dạ Hiểu xảo quyệt, dù cho có mười Nguyệt Hiểu thì cho tới một trăm năm sau Nàng cũng không thể thay đổi được gì, chỉ có thể ngồi xem hoa trôi nước chảy, chấp nhận sự thật tàn khốc.
"Trong vòng mười ngày, ta nhất định chữa tốt cho Phong Nguyệt Hiểu, đến lúc đó mong quận chúa có thể đúng hẹn giao tiền thuốc men đầy đủ." Văn Nhân Tuyền mỉm cười gian xảo.
"Đương nhiên!!!"
Đứng một bên bị người khác quên đi, Sở quận vương thật sự không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Có ai nói rõ cho ông biết được không, con gái yêu của ông và người của Bách Thảo Đường đang giao kèo chuyện gì kia chứ, cho dù ngu ngốc đến mấy ông cũng biết là bản thân sắp mất một nửa gia sản, thử hỏi làm sao không bực kia chứ!!! Nhưng trong vương phủ trù vương phi thì mọi chuyện đều do Thần Hi làm chủ, ông cũng chỉ có thể im lặng mà khóc thầm trong lòng mà thôi.
Nếu như Sở quận vương biết được số gia sản này bị mất là do Nguyệt Hiểu, không biết ông còn tức giận tới mức nào, không chừng có thể tức tới hộc máu.... Đúng là nữ sinh ngoại tộc, thật khổ tâm ông!!!.....
------------------------------------------------------------------------------
Sau khi mọi giao kèo đã được đàm phán ổn định, Văn Nhân Tuyền liền ở trong khuê phòng của quận chúa, tỉ mỉ quan sát bệnh tình của Nguyệt Hiểu.
"Phong Nguyệt Hiểu, bên trong cơ thể ngươi thật là kỳ quái!!Rõ ràng độc tố đã thâm nhập lục phủ ngũ tạng, vậy mà ta bắt mạch lại chẳng thấy chút dấu hiệu trúng độc nào cả....."
Văn Nhân Tuyền tự nhiên nói ra tình hình của Nguyệt Hiểu, dường như muốn hỏi rõ Nguyệt Hiểu đây rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Tuy rằng Kim Ngọc Hồi Xuân như nàng tình trạng của Nguyệt Hiểu lúc này thật đúng là lần đầu mới gặp. Điều này càng khiến cho nàng càng thêm hiếu kì khó hiểu.
Nghe Văn Nhân Tuyền hỏi vậy, Nguyệt Hiểu không khỏi mỉm cười chua sót, Nàng sao có thể không biết xấu hổ mà nói ra tất cả mọi chuyện được.
Ngay lúc này đây Dạ Hiểu đang nằm ở phòng bên cạnh hôn mê bất tỉnh, vì cứu Nàng mà tỷ tỷ của Nàng không tiếc tính mạng của bản thân liều mình đổi máu. Bây giờ lại nghe câu hỏi của Văn Nhân Tuyền càng khiến cho lương tâm của Nàng thêm thống khổ dây dứt, nỗi đau đớn, cảm giác vô dụng bất lực của Nàng ai thấu hiểu cho.!!!???
"Thị Nguyệt, trước đây ngươi dùng biện pháp gì chữa trị độc tính của hắn.???" Văn Nhân Tuyền thấy Nguyệt Hiểu dường như không muốn nói vì vậy liền hỏi người khác.
"...." Thị Nguyệt nhất thời không biết nên giải thích như thế nào mới đúng bởi vì chính bản thân nàng cũng mê mang không biết nên nói sao cho Văn Nhân Tuyền hiểu rõ.
"Nhân Tuyền đường chủ, chuyện này có quan trọng hay không? Rốt cuộc ngươi có nắm chắc có thể chữa hết bệnh cho Nguyệt Hiểu không?" Lượng Vũ nóng lòng chuyển hướng trọng tâm câu chuyện, việc này là nỗi đau trong lòng Nguyệt Hiểu, nàng không muốn Nguyệt Hiểu nghe thêm rồi suy nghĩ lung tung. Mà việc làm này của Lượng Vũ càng làm cho thâm tâm của Nguyệt Hiểu càng thêm khó chịu.
"Ta đương nhiên có lòng tin có thể chữa trị loại độc này, ta chỉ hiếu kì vì sao tình trạng độc tố trong người hắn lại kỳ lạ vì vậy ta mới hỏi thử cho biết."
Văn Nhân Tuyền trả lời lạnh nhạt sau đó lại tiếp tục nói:
"Trước tiên ta sẽ viết đơn thuốc, quận chúa tự mình mua mà sắc cho Phong Nguyệt Hiểu uống, ba ngày sau ta sẽ châm cứu bức độc ra khỏi phế phủ, đến lúc đó độc tố trong người của hắn sẽ được tiêu trừ hết, lại uống thêm một số thuốc bổ, bồi dưỡng thân thể thì sẽ không có gì đáng ngại nữa."
Nghe xong lời nói của Văn Nhân Tuyền, Thị Nguyệt và Lượng Vũ đều thở dài một hơi, chỉ có Nguyệt Hiểu là nhíu mày....
"Nhân Tuyền đường chủ, nếu như có một người, tình trạng bệnh tình tương phản hoàn toàn với tôi, đường chủ có biện pháp trị liệu không?"
Đối với vấn đề mà Nguyệt Hiểu đưa ra, Nhân Tuyền cảm thấy hứng thú:
"Ngươi nói là chỉ có độc tính trong máu mà ngũ tạng lục phủ đều tốt.??"
Phong Nguyệt Hiểu gật đầu " Đúng vậy, đường chủ có biện pháp trị liệu khổng?"
Thấy Nguyệt Hiểu chăm chú chờ mong câu trả lời của bản thân, Văn Nhân Tuyền cũng nghiêm túc trả lời:
"Chuyện này rất khó nói, nếu như chỉ là độc tính tầm thường, mọi chuyện rất đơn giản. Nhưng nếu là kỳ độc, ta cũng không biết có thể nắm chắc được không, bởi vì chính bản thân ta cũng không có đụng phải trường hợp như vậy trước đây."
Văn Nhân Tuyền vừa nói xong, nước mắt của Nguyệt Hiểu bất giác tuông trào.....
Nếu ngay cả Kim Ngọc Hồi Xuân cũng không có biện pháp trị liệu cho Dạ Hiểu, như vậy còn ai có thể có biện pháp chứ?!!!
"Sao các ngươi đều khóc bù lu bù loa lên thế?!!" Văn Nhân Tuyền kinh ngạc nhìn Thị Nguyệt và Lượng Vũ cũng giống như Nguyệt Hiểu đều đang rơi nước mắt, rốt cuộc xảy ra chuyện gì kia chứ?!!!
Chương 58
Sau khi Văn Nhân Tuyền và Thị Nguyệt rời khỏi khuê phòng, chỉ còn lại Nguyệt Hiểu và Lượng Vũ hai người, không gian trở nên có chút gì đó im lặng ngượng ngùng, hết cả hai dường như muốn mở miệng nhưng chẳng biết nói gì nên lại thôi, vì vậy không khí càng thêm im ắng...
"Nguyệt Hiểu..."
Lượng Vũ đánh vỡ sự trầm mặc quái dị đang diễn ra, nàng vươn tay lê muốn xoa khuôn mặt quen thuộc, nhưng Nguyệt Hiểu tránh đi bàn tay của nàng, Nguyệt Hiểu vẫn là không thể đối mặt với chuyện Lượng Vũ và Dạ Hiểu lừa gạt mình, vẫn biết là lo cho Nàng nhưng nếu phải đổi mạng Dạ Hiểu để Nàng được sống Nàng thật không làm được.
"Xin lỗi, quận chúa. Hiện tại tôi không có cách nào đối mặt với người..."
Nếu như Dạ Hiểu xảy ra chuyện, Nàng làm sao có thể sống hạnh phúc riêng mình. Nàng ước gì bản thân có thể ích kỷ có thể không quan tâm tới mọi chuyện xung quanh, nhưng thật sự Nàng không làm được. Nàng không thể vui vẻ bên cạnh Lượng Vũ mà nhìn tỷ tỷ của mình từ từ chết đi.
Nếu nói bình thường Nguyệt Hiểu là người nhu nhược dễ bị Thần Hi và Dạ Hiểu ăn hiếp bắt nạt thì có lẽ do bản tính của Nàng quá nhu hòa, không mốn tranh hơn thua vì vậy Nàng cũng không chấp nhất chuyện cả hai đối xử với Nàng thế nào dẫn đến bị cả hai thường xuyên bắt nạt. Nên chuyện xảy ra trước mắt Nàng không hờn giận gì Thần Hi, Nàng chỉ là chưa thể đối mắt thôi.
"Thiếp hiểu được, nhưng trong vòng ba ngày tới, thiếp muốn chàng có thể phối hợp với Văn Nhân Tuyền để chữa trị hết độc tố trong cơ thể?!!!" Từ lúc đáp ứng thực hiện kế hoạch với Phong Dạ Hiểu thì trong thâm tâm Lượng Vũ cũng đã chuẩn bị rằng sau này nàng sẽ bị Nguyệt Hiểu oán giận.
Nguyệt Hiểu sao không giận được chứ, là nàng và Dạ Hiểu gạt Nàng, nàng lại còn để Dạ Hiểu thực hiện đổi máu, mọi chuyện xảy ra chính bản thân nàng cũng sốc nói chi là Nguyệt Hiểu có thể tha thứ cho nàng.
Nhưng vì Nguyệt Hiểu, nàng có thể làm mọi chuyện, cho dù có phải trả giá đắt như thế nào nàng cũng không oán trách. Trước mắt chỉ có thể từ từ khuyên giải nhưng nàng tin chắc sẽ có ngày Nguyệt Hiểu hiểu rõ tâm ý của nàng mà tha thứ những chuyện nàng làm lúc này.
"Tôi còn có cơ hội tự mình lựa chọn sao?" Nguyệt Hiểu mỉm cười chua xót nhìn thẳng về phía Lượng Vũ, Nàng làm gì có quyền lựa chọn chứ. Bởi vì quận chúa và Dạ Hiểu đã quyết định thay Nàng, Nàng ngoài việc dựa theo ý của các nàng mà làm thì còn có thể làm gì khác được nữa!!!!
Ánh mắt Lượng Vũ nhìn chằm chằm Nguyệt Hiểu, nhãn cầu tràn ngập mê ly.... Bởi vì ngay giờ khác này, nàng không chắc chắn....Nàng thật không dám chắc tất cả mọi chuyện bản thân làm là đúng hay sai...
Nhưng đã không còn cơ hội để hối hận nữa rồi, thời gian không bao giờ có thể quay trở lại, mà nàng cũng tin rằng dù thời gian có quay trở lại một lần nữa nàng vẫn sẽ làm như trước, nàng không thể hối hận càng không được hối hận..... Đúng!! Tất cả là vì Nguyệt Hiểu, nàng chỉ cần Nguyệt Hiểu bình an, mọi chuyện cứ để nó tới đâu thì tới..
------------------------------------------------------------------------------
Cùng lúc đó, Mị Nhi ôn nhu nhìn Dạ Hiểu nằm bất động trên giường, ánh mắt của nàng dịu dàng trìu mến chứ không bá đạo vô lý như thường ngày, nàng nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt tái nhợt không một tia máu. Giọng nói du dương tỉ mỉ kể lại tất cả mọi chuyện vừa xảy ra mà lòng nàng đau đớn không thôi.
"Dạ Hiểu, tỷ biết không, người mà tỷ ngày nhớ đêm mong đã đến rồi, Văn Nhân Tuyền đã tới rồi. Nàng ở rất gần tỷ, chỉ cần tỷ mở mắt ra là có thể thấy nàng...." Mị Nhi nắm chặt lấy bàn tay của Dạ Hiểu, nàng không thể kiềm nén tất cả, nước mắt ước đẫm khóe mi, nàng không thể, không thể.
" Vì vậy....... Tỷ mau tỉnh lại đi....... mau khỏe mạnh lại có được hay không?"
Đêm khuya nàng vô số lần nỉ non nhưng Dạ Hiểu vẫn không để ý tới nàng, không một cử động không một chút sinh khí. Mị Nhi thừa hiểu rằng nếu cứ như vậy thì nguy cơ Dạ Hiểu chết thật rất cao, nàng không muốn thật không muốn!!!!
------------------------------------------------------------------------------
Sáng sớm hôm sau, đoàn người của Văn Nhân Tuyền sẽ dùng bữa sáng cùng với Lượng Vũ, sau đó sẽ trở về phòng của Nguyệt Hiểu để chữa bệnh cho Nàng.
"Văn Nhân Tuyền! Ta có chuyện muốn tìm ngươi."
Văn Nhân Tuyền còn chưa kịp quay đầu nhìn xem là ai gọi nàng thì Tiến Bảo bỗng nhiên kích động chạy tới trước mặt Mị Nhi.
"Tiểu tặc Quỷ Y, ta không tin ngươi có thể vĩnh viễn trốn trong phòng không xuất hiện.!!!"
Tiến Bảo vừa muốn động chân động tay thì Lượng Vũ đã dùng chiếc đũa trên bàn vận nội công bắn về phía cổ tay của Tiến Bảo, ngăn cản hắn làm tổn thương Mị Nhi:
"Còn trong Sở quận vương phủ của ta, bất luận kẻ nào cũng không được phép vô lễ với Mị Nhi cô nương.!!"
"Chuyện của gia gia, tiểu oa nhi như ngươi xen vào làm gì, ngươi nghĩ ngươi là ai chứ? Con muốn quản chuyện của gia gia sao!! Ngươi đừng mơ........" Trong lúc Tiến Bảo còn đang thao thao bất tuyệt thì Lượng Vũ liếc mắt lạnh lùng nhìn hắn, ánh mắt không chút độ ấm nào của nàng làm cho hắn run sợ, lưng đổ đầy mồ hôi lạnh.
"Đại thúc, nếu ngươi còn động tay động chân hoặc nói lời thô tục một lần nữa thì đừng trách Thần Hi không khách khí!!" Ánh mắt của Lượng Vũ lạnh lùng sắc bén, làm cho Tiến Bảo tin rằng nàng nói được thì chắc chắn làm được, việc này khiến hắn tiến cũng không được mà lui cũng không xong.
"Người của Quỷ Y và Bách Thảo Đường không chút quan hệ, ngươi tìm ta làm gì?" Câu hỏi này của Văn Nhân Tuyền lập tức làm hỏa khí xung quanh bị kìm hãm cũng tạo ra đường lui cho Tiến Bảo. Nếu cứ để hắn tiếp tục chọc giận quận chúa Thần Hi thì bản thân nàng cũng không biết đoàn người của nàng có thể an toàn rời khỏi đây không?!!
"Ta mong ngươi có thể cứu một người." Mị Nhi nhìn thẳng vào Văn Nhân Tuyền, vẻ mặt không chút lo sợ.
"Người của Quỷ Y lại cầu ta cứu người sao? Đây không phải chuyện đáng cười nhất thiên hạ sao?" Văn Nhân Tuyền và người của Bách Thảo Đường đều cười to.
"Tuyền tiểu thư!" Đúng lúc này thì Thị Nguyệt vội vội vàng vàng xông vào, vẻ mặt hoảng hốt khẩn trương của nàng ngăn lại tiếng cười của mọi người.
"Thị Nguyệt, sao ngươi lại ở đây? Ngươi không phải ở trong phòng chăm sóc Dạ Hiểu sao?" Lượng Vũ vội vàng hỏi.
Dạ Hiểu?!!! Văn Nhân Tuyền nhìn đám người Thị Nguyệt, vốn thầm nghĩ các nàng đang giấu giếm chuyện gì nhưng nàng chẳng bao giờ nghĩ tới chuyện đó liên quan tới Phong Dạ Hiểu.....
"Tuyền tiểu thư.... Thị Nguyệt cần xin người nhớ chút tình xưa nghĩa cũ, cứu tiểu thư Dạ Hiểu..." Thị Nguyệt quỳ gối trước mặt Văn Nhân Tuyền, xiết chặt nắm tay lôi kéo ống tay áo của nàng, chỉ sợ nàng không đồng ý.
"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
-------------------------------------------------------------------------------
"Tỷ...Tỷ đừng dọa tiểu Tam được không?....tỷ mau tỉnh lại đi....."
Nguyệt Hiểu khóc lóc gọi tên Dạ Hiểu nhưng nàng vẫn nằm yên trên giường không chút động đậy. Nguyệt Hiểu chỉ mong nàng có thể cử động một chút, dù chỉ là một cử động nhỏ thôi.
Hai tay nắm chặt lấy cánh tay trắng bệt không chút máu của Dạ Hiểu, cảm nhận hô hấp của nàng ngày càng suy yếu, Phong Nguyệt Hiểu nghĩ Nàng sắp điên rồi:
"Phong Dạ Hiểu, tỷ tỉnh lại cho muội !! muội không cho phép tỷ tiếp tục ngủ nữa....Tỉnh lại cho muội!!!!"
Nếu như Dạ Hiểu vì Nàng mà mất mạng, Nàng làm sao còn mặt mũi nào mà trở về gặp phụ mẫu và anh cả chứ!! Nàng không thể giải thích cho bọn họ hiểu Dạ Hiểu vì Nàng mà chết....
".....Tỷ...." Nếu như tỷ có chuyện gì, tỷ nói muội làm sao có thể tiếp tục sống đây?!!!
Chương 59
Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Văn Nhân Tuyền bị Thị Nguyệt và Hồ Mị Nhi dẫn đến một căn phòng kế bên phòng của Nguyệt Hiểu, thình lình trong tầm mắt nàng một thân ảnh quen thuộc đang nằm im lặng trên giường, nàng có biết người kia không chứ, là ai sao mà nửa như quen thuộc nửa như xa lạ đến thế!!!
Viền mắt nàng không hiểu sao bỗng đỏ cả lên, trong mắt nàng một thân ảnh quen thuộc mà nàng không bao giờ quên, tên oan gia của nàng, gút mắt của nàng nhưng sao dáng dấp lại tiều tụy xót xa đến thế, rốt cuộc ở đây đang xảy ra chuyện gì?
Ai có thể giải thích cho nàng một tiếng không!?!!! cho nàng biết một chút gì đi chứ, nàng không hiểu, không tin, không hiểu chuyện gì đang diễn ra, trước mắt tất cả cũng không phải chân thực đâu, không phải thật đúng không????.. mà người nằm ở trên giường kia, tuyệt đối sẽ không là Phong Dạ Hiểu...không thể nào là Phong Dạ Hiểu đâu, không thể!!!
Nhưng tất cả mong muốn của nàng, tất cả sự việc nàng đang phủ định bỗng chốc vỡ ra với lời nói của Phong Nguyệt Hiểu, đau đớn xót xa, tất cả là thật.
"Nhân Tuyền đường chủ, tôi cầu xin người, người làm ơn cứu tỷ tỷ của tôi... Hiện tại chỉ có người mới có biện pháp cứu tỷ ấy..."
Nguyệt Hiểu đang ngồi bên giường đau đớn nhìn khuôn mặt trắng bệt của Dạ Hiểu, khi Văn Nhân Tuyền vừa bước vào Nàng đã đứng dậy bước tới cầu xin, khuôn mặt thành khẩn, xót xa .
"Các ngươi ra ngoài hết, Thị Nguyệt và người của Quỷ Y ở lại."
Mọi chuyện diễn ra thật bất ngờ, cớ sự khiến nàng hoa mắt nhưng nhìn tình huống hiện tại của Phong Dạ Hiểu không cho nàng nhiều thời gian để tự hỏi.
"Nguyệt Hiểu, chúng ta đi ra ngoài trước đi!" Lượng Vũ nắm lấy cánh tay suy yếu của Nguyệt Hiểu, chậm rãi đi ra cửa phòng.
Ánh mắt trầm ngâm của Văn Nhân Tuyền chăm chú nhìn dáng dấp tiều tụy đang nằm trên giường của Dạ Hiểu, chẳng bao giờ nghĩ tới lần thứ hai gặp lại hình ảnh hội là như thế này...
<Phong Dạ Hiểu, vì sao ngươi luôn hết lần này tới lần khác làm khó dễ ta kia chứ?>
"Văn Nhân Tuyền , ngươi mau đi xem Dạ Hiểu một chút, bệnh tình của tỷ ấy không thể chậm trễ nữa!" Mị Nhi mắt thấy Văn Nhân Tuyền đứng tại chỗ không hề có chút động tĩnh nào, nhịn không được lo lắng.
Không thể chậm trễ? Đây là ý gì? Văn Nhân Tuyền kinh ngạc nhìn Thị Nguyệt, tựa hồ muốn nàng cho một lời giải thích hợp lí.
"Tiểu thư Dạ Hiểu vì cứu chủ tử, làm cho chúng ta vì hai người tiến hành dịch huyết thuật, ai ngờ trong quá trình Mị Nhi bị quấy nhiễu, vì vậy cũng ảnh hưởng Tiểu thư Dạ Hiểu, nên từ lúc dịch huyết thuật xong tới nay, Tiểu thư Dạ Hiểu vẫn luôn hôn mê bất tỉnh..." Thị Nguyệt khóc kể ra tất cả mọi chuyện, mà Mị Nhi cũng lặng lẽ đứng một bên không nói gì.
"Dịch huyết thuật? ! Phong Dạ Hiểu dĩ nhiên vận dụng loại phương pháp bàng môn tả đạo này để cứu người, chẳng lẽ nàng không biết phương pháp này khi hoàn tất nhất định có tác dụng phụ ảnh hưởng cực đại sao chứ?" Văn Nhân Tuyền nắm chặt nắm tay, cố gắng kiềm chế lửa giận trong lòng.
"Tiểu thư Dạ Hiểu vì cứu tính mạng của chủ tử , không quan tâm tới hậu quả có lớn như thế nào ..." Thị Nguyệt nghẹn ngào giải thích.
Văn Nhân Tuyền ngồi bên mép giường, run run vươn tay bắt mạch cho Dạ Hiểu:
"Đúng, ta sao có thể quên nàng là tỷ tỷ tốt, là một người tình thâm nghĩa trọng!! Năm đó đã như vậy, bây giờ cũng như thế...." Trong thâm tâm của Văn Nhân Tuyền vẫn luôn có một vướng mắc cũ. Mà Phong Dạ Hiểu chính là gút mắc trong lòng nàng.
"Ngũ tạng lục phủ không hề có dấu hiệu trúng độc, nhưng trong máu lại tràn đầy độc tính...." Đây chính là căn bệnh mà ngày hôm qua Phong Nguyệt Hiểu hỏi nàng ???!! Thực sự là ông trời trêu ngươi!!!!
"Ngươi có biện pháp chữa khỏi cho Dạ Hiểu không?" Mị Nhi thấy Văn Nhân Tuyền im lặng không trả lời liền lên tiếng hỏi, nàng hy vọng cô ta có biện pháp cứu Dạ Hiểu, dù rằng cả hai là kẻ thù truyền kiếp của nhau. Nàng vẫn hy vọng Dạ Hiểu có thể bình an.
"Hiện tại không có biện pháp, bởi vì độc tính trong máu của nàng quá mạnh mẽ bá đạo, chắc chắn đây là thiên hạ đệ nhất kì độc - Diêm Vương tác, đúng không?" Văn Nhân Tuyền lạnh lùng nói.
Thị Nguyệt vừa nghe xong, những hy vọng trước đó của nàng gần như tan vỡ, bởi vì chính bản thân Văn Nhân Tuyền - người mà nàng đặt bao hy vọng - cũng nói là không có cách nào.... Nếu biết mọi chuyện sẽ tệ hại đến mức này, nói thế nào nàng cũng không đồng ý để Dạ Hiểu tiến hành dịch huyết thuật!!!
"Sao ngươi cũng không có cách chứ!?? Ngươi không phải Kim Ngọc Hồi Xuân sao?" Mị Nhi dường như mất đi lý trí, la hét vào mặt của Văn Nhân Tuyền, nàng lo lắng, bối rối, bất an, nàng muốn có một lời giải thích từ Văn Nhân Tuyền.
"Mọi chuyện là do các ngươi tự làm tự chịu mà thôi, nếu như là Phong Nguyệt Hiểu trúng Diêm Vương tác, ta có thể trước tiên dùng thuốc ức chế độc tính trong cơ thể hắn, sau đó đem độc tính tụ lại một chỗ, rồi mời mấy vị tiền bối nội công cao cường đem độc tính của Diêm Vương tác bức ra, như vậy độc tự nhiên sẽ được giải. Nhưng hiện tại Phong Dạ Hiểu đã áp dụng dịch huyết thuật, làm cho độc tố thẩm thấu vào máu, lưu thông khắp cả cơ thể, ta không có cách nào đem độc tố tụ tập lại một chỗ như cách ta nói trên được."
Văn Nhân Tuyền lạnh lùng nhìn Mị Nhi và Thị Nguyệt, lời nói của nàng dường như đang ám chỉ Phong Dạ Hiểu sẽ chết, tất cả đều do cái dịch huyết thuật chết tiệt kia hại!!!!
"Tại sao lại như vậy?" Mị Nhi không tin những lời Văn Nhân Tuyền nói, ngây ngốc ngồi bệch xuống đất, nước mắt rơi như mưa.....
"Thị Nguyệt, Phong Dạ Hiểu và ta còn tới một tháng ước hẹn, tới hôm nay kì hạn chưa tới, nhưng nàng lại một mình vận dụng dịch huyết thuật, xem ra cuối cùng nàng cũng không tin tưởng ta....."
Văn Nhân Tuyền liếc mắt nhìn về phía khuôn mặt tái nhợt của Phong Dạ Hiểu. Thật không ngờ, tới cuối cùng mọi chuyện cũng giống như năm đó, thật sự rất buồn cười.
Mà phản ứng của nàng cũng như năm nhiều năm trước, vì Phong Dạ Hiểu mà đau lòng, chẳng phải chuyện đáng cười sao?!!!
"Bất quá lần này người sai rồi Tuyền tiểu thư...." Thị Nguyệt thản nhiên nhìn Văn Nhân Tuyền, chậm rãi nói ra tất cả mọi chuyện mà nàng biết, chỉ thấy vẻ mặt của Văn Nhân Tuyền từ trào phúng đáng buồn trở nên kinh khủng, hoang mang, không thể tin được.
-----------------------------------------------------------
Từ lúc ra khỏi phòng, Nguyệt Hiểu vẫn đứng chờ bên ngoài, chỉ sợ bên trong phát sinh chuyện không may.
"Nguyệt Hiểu, sức khỏe của chàng vẫn còn rất yếu, không thích hợp quá lao lực, chàng về phòng nghỉ trước đi."
Vẫn luôn đứng bên cạnh Nguyệt Hiểu, Lượng Vũ sợ Nguyệt Hiểu mệt mỏi.
"Đừng đụng tôi!" Nguyệt Hiểu mạnh tay đẩy cánh tay của Lượng Vũ ra, không cho nàng đụng vào mình.
"... Nguyệt Hiểu? ! ..."
"Đều do ngươi, tất cả là tại ngươi!! Nếu không phải vì ngươi, tỷ tỷ của tôi sẽ không nằm trên giường, sống chết chưa biết... Đều do ngươi hại, Trầm Lượng Vũ!!!"
Những ấm ức tích tụ từ lúc Dạ Hiểu bị bệnh tới nay trong lòng Nguyệt Hiểu bỗng chốc vỡ òa. Nàng trút tất cả tức giận lên người Lượng Vũ.
Trầm mặc trong chốc lát, Lượng Vũ nói:
"Thiếp biết hiện tại chàng rất hận thiếp, Nguyệt Hiểu. Thế nhưng chỉ cần chàng sống, muốn thiếp làm gì, thiếp đều đồng ý, bởi vì....." Thiếp yêu chàng!
Nguyệt Hiểu vẫn chưa nghe hết câu nói của Lượng Vũ thì đã bị nàng dùng tay đánh mạnh vào sau gáy, hôn mê bất tỉnh.
"Hiện tại chàng cần nghỉ ngơi, Nguyệt Hiểu." Hai tay nàng ôm lấy thân thể gầy yếu của Nguyệt Hiểu, sải bước đi tới phòng của mình. Chính tại khoảnh khắc nàng xoay người đi, tựa hồ có thể thấy trên khuôn mặt xinh đẹp tuyệt mỹ của Lượng Vũ rơi ra hai giọt nước mắt.
*... Xin lỗi... Nguyệt Hiểu... *
Chương 60
Nghe xong tất cả mọi chuyện qua lời kể của Thị Nguyệt, Văn Nhân Tuyền trước tiên cho mọi người ra ngoài. Nàng muốn một mình lẳng lặng với Phong Dạ Hiểu.
Hồi tưởng những gì Thị Nguyệt vừa mới nói làm cho Văn Nhân Tuyền cảm thấy thật khó tin:
"Phong Dạ Hiểu, Thị Nguyệt nói tỷ vì muốn gặp muội, vì muốn tin tưởng muội có thể giải được chất độc trong người tỷ nên mới quyết định dùng dịch huyết thuật cứu Phong Nguyệt Hiểu, có phải vậy không?"
Ánh mắt đen láy của nàng chăm chú nhìn vào khuôn mặt tái nhợt trắng bệt không chút sức sống nào của Dạ Hiểu, ánh mắt vô cùng ôn nhu, đầy nhu tình:
"Nếu những gì Thị Nguyệt nói đều là thật, sao tỷ lại nhẫn tâm như vậy, một lần rồi một lần tổn thương muội? muội ở nơi nào trong tim tỷ chứ, rốt cuộc vị trí nào dành cho muội?"
Những giọt nước mắt nghẹn ngào chua xót mà Văn Nhân Tuyền cố nén bấy lâu nay bỗng nhiên vỡ òa tuôn chảy trên khuôn mặt diễm lệ của nàng.
Một giọt, hai giọt nước mắt trong suốt, cứ như vậy rơi xuống thấm ướt y phục của Dạ Hiểu, khuôn mặt thương tâm, những câu oán trách hờn giận, dường như cảm nhận được người mà nàng ngày nhớ đêm mong đang bên cạnh đau khổ, rơi vào hôn mê sâu Dạ Hiểu bỗng nhiên giật nhẹ ngón tay.
-----------------------------------------------------------------
Cùng lúc đó, tại phòng ngủ của mình, Lượng Vũ chăm chú nhìn vẻ uể oải đau khổ của Nguyệt Hiểu, ánh mắt đầy vẻ bi thương....
"Xin lỗi Nguyệt Hiểu, thiếp không biết chuyện này lại đả kích chàng lớn như vậy, thế nhưng,..... Thiếp không có thể nào mở to mắt nhìn chàng từng bước mất đi. Kiếp trước của chúng ta, bởi vì thiếp nhát gan sợ sệt, làm cho chúng ta hối hận thương tiếc cả đời. Kiếp này tái sinh, cho dù chúng ta cả hai trong lòng đều có nhau, nhưng hết lần này tới lần khác lại không có thể nào bên nhau cả đời.... Thiếp thực sự không cam tâm. Thiếp biết rõ chàng nhất định sẽ trách thiếp quá ích kỉ, thế nhưng.... Thiếp không còn cách nào, chỉ có thể đồng ý với kế hoạch của Dạ Hiểu.... Xin lỗi Nguyệt Hiểu, xin lỗi chàng." Lượng Vũ nắm chạy đôi bàn tay của Nguyệt Hiểu, liên tục nói lời xin lỗi.
"Kiếp trước tình trái kiếp này thường, nhân gian vốn là hữu tình si."
Cho dù tính tình lạnh lùng lãnh đạm như quận chúa Thần Hi, khi đối mặt với ái tình thì cũng chỉ là một nữ tử bình thường mà thôi, vì tình mà si, vì tình mà mê.....
------------------------------------------------------------------
"Quận chúa.... Hiện tại người có thể ra bên ngoài một chút được không?" Chẳng biết qua bao lâu, Lượng Vũ bỗng nhiên giật mình bởi giọng nói của Thị Nguyệt từ bên ngoài vọng vào.
Lượng Vũ cuống quít lâu khô nước mắt trên mặt, liếc nhìn về phía Nguyệt Hiểu, chắc rằng Nàng vẫn chưa tỉnh, mới mở cửa phòng hỏi nhỏ:
"Thị Nguyệt, có chuyện gì sao?"
Thị Nguyệt thấy đôi mắt của quận chúa sưng đỏ, cũng ngầm hiểu quận chúa vì chuyện của Nguyệt Hiểu mà đau lòng:
"Tiểu thư Dạ Hiểu tỉnh, tỷ ấy muốn gặp mặt quận chúa."
"Phong Dạ Hiểu rốt cục tỉnh!"
Nghe được tin này, Lượng Vũ nhịn không được bước nhanh hơn đi đến gian phòng của Dạ Hiểu.
Vừa mở cửa, nàng thấy ngoài trừ Văn Nhân Tuyền, bên trong phòng còn có Mị Nhi và người của Bách Thảo Đường đều có mặt đầy đủ.
"Quận chúa, thương thế của Tiểu Tam, thật sự cám ơn người." Phong Dạ Hiểu suy yếu nằm trên giường, khóe mối nhếch lên mỉm cười.
"Dạ Hiểu, rốt cục ngươi cũng chịu tỉnh lại! Ngươi có biết Nguyệt Hiểu lo cho ngươi như thế nào không?" Lượng Vũ nhìn Dạ Hiểu hôn mê mấy ngày rốt cục chịu tỉnh lại, trong lòng cũng an tâm.
"Ta biết Tiểu Tam rất lo cho ta....." Dạ Hiểu vừa nói vừa mỉm cười, giống như nàng lo lắng cho bệnh tình của Tiểu Tam, nàng chắc chắn rằng trong lúc nàng hôn mê, Tiểu Tam cũng vô cùng lo lắng.!!???
Bất quá chính là vì vậy.....nàng mới muốn gặp riêng Lượng Vũ:
"Quận chúa, ta có việc cần ngươi giúp?"
"Chuyện gì?"
"Giấu giếm hành tung của ta cho đến lúc chữa tốt bệnh mới nói cho Tiểu Tam biết ta ở đâu." Dạ Hiểu mỉm cười nói, nhưng lời nói của nàng thật sự làm cho người khác kinh sợ.
"Phong Dạ Hiểu, ngươi nói vậy là có ý gì?"
"Trên người ta có độc tố của Diêm Vương tác, ngay cả Nhân Tuyền cũng không chắc chắn có thể trị hết, nếu như ta vẫn ở nơi này, Nguyệt Hiểu nhất định rất đau lòng!!! Vì vậy ta chỉ có thể rời khỏi..." Dạ Hiểu yếu ớt nói.
Dù sao độc tính của Diêm Vương tác trong người nàng đã vượt xa độc tính nguyên bản của Diêm Vương tác, đến cả Văn Nhân Tuyền cũng không chắc có thể giữ mạng cho nàng được bao lâu.
"Ngươi nghĩ rằng ngươi rời khỏi, Nguyệt Hiểu sẽ không đau lòng sao?" Lượng Vũ không hiểu vì sao Phong Dạ Hiểu lại chấp nhất đến như vậy, vì sao nhất định phải rời khỏi Nguyệt Hiểu?
"Ta biết Tiểu Tam nhất định sẽ rất đau lòng, nhưng chí ít muội ấy còn có thể ôm ấp hi vọng rằng ta còn sống... " Mà không cần tận mắt nhìn thấy nàng chết, còn bản thân thì bất lực, người tốt bụng như Nguyệt Hiểu, nhất định sẽ không chịu nổi đả kích này, cho nên nàng nhất định phải đi!!!
Phong Dạ Hiểu dừng một chút, sau đó tiếp tục nói:
"Cả người và ta đều là những người yêu Tiểu Tam nhất trên đời cũng là người hiểu muội ấy nhất, nếu như bắt muội ấy mở to mắt nhìn ta phát bệnh, người nghĩ Tiểu Tam sẽ phản ứng như thế nào?"
Hậu quả... không có thể nào đoán trước được.....
"Được rồi, ta đồng ý."
Cho dù biết rõ sau này Nguyệt Hiểu nhất định hận chết nàng, nhưng cuối cùng Lượng Vũ vẫn đáp ứng lời đề nghị của Dạ Hiểu.
"Một lát nữa, ta và Thị Nguyệt sẽ rời khỏi, về phần Ngâm Phong bọn họ sẽ làm theo lời của Nhân Tuyền, lưu lại chữa bệnh cho Tiểu Tam đến khi muội ấy khỏi bệnh thì mới rời khỏi."
Dạ Hiểu chậm rãi phân phó tất cả mọi chuyện, mà ánh mắt của Mị Nhi luôn chăm chú ngắm nhìn nàng, không rời khỏi dù chỉ một giây ngắn ngủi.
Sau khi phân phó mọi chuyện, Dạ Hiểu kêu Mị Nhi tới gần nàng, sau đó đem Quỷ Y tàn quyền giao cho nàng.
"Mị Nhi, đây là lễ vật lúc trước ta đáp ứng với muội, hiện tại mong rằng muội có thể vui lòng nhận lấy."
Mi Nhi hơi giật mình tiếp nhận Quỷ Y tàn quyển, ánh mắt phức tạp nhìn Dạ Hiểu, sau đó thừa lúc nàng không kịp phản ứng hôn nhẹ cánh môi khô khốc của nàng.
"Dạ Hiểu, tỷ nhất định phải sống thật tốt, chờ muội hiểu rõ toàn bộ đạo lý của Quỷ Y điển tịch, muội nhất định sẽ tìm tỷ!!"
Nói xong, không để mọi người phản ứng, Mị Nhi chạy nhanh biến mất trước mắt mọi người.
"Phong Dạ Hiểu, xem ra ngươi diễm phúc không cạn nha!"
Trước đây thì có Thị Nguyệt, bây giờ lại có một Hồ Mị Nhi, nàng không hiểu, cùng là nữ tử vậy sao Phong Dạ Hiểu lại có bản lĩnh trêu chọc nhiều trái tim thiếu nữ đến như vậy?!!!
Bên tai vọng đếngiọng nói giận dữ ghen tỵ trào phúng của Văn Nhân Tuyền làm cho Phong Dạ Hiểucảm giác, có lẽ thời gian chữa bệnh này của nàng tiền đồ vô lượng!!!!