Chương 61
Sáng sớm hôm sau, khi vừa mới tỉnh giấc Nguyệt Hiểu vội vàng chạy tới phòng của Dạ Hiểu, nhưng Nàng không nghĩ tới, đón tiếp Nàng chỉ là một căn phòng trống rỗng vắng lặng như tờ.
"Ngày hôm qua, Phong Dạ Hiểu đã tỉnh lại, vì vậy Văn Nhân Tuyền đã đưa nàng ta và Thị Nguyệt đến nơi yên tĩnh để chữa bệnh." Lượng Vũ đứng bên cạnh, giải thích mọi chuyện cho Nguyệt Hiểu.
"Quận chúa, rốt cục tỷ tỷ của tôi đã đi đâu? Người mau nói cho tôi biết!!" Nguyệt Hiểu lo lắng nắm chặt cánh tay của Lượng Vũ, mong rằng nàng có thể nói cho bản thân sự thật.
"Chờ độc tố trong người chàng được thanh trừ, thiếp sẽ nói cho chàng biết Phong Dạ Hiểu đã đi đâu." nàng phớt lờ cái nắm tay siết chặt của Nguyệt Hiểu, không thèm để ý Nàng có làm bản thân bị thương hay không. Hiện tại trong thâm tâm của Lượng Vũ chỉ để ý tới bệnh tình của Nguyệt Hiểu.
"Được thôi, chờ tôi hết bệnh, người nhất định phải nói cho tôi biết tỷ của tôi đang ở đâu!!" Nói xong, Nguyệt Hiểu xoay người bước đi, để lại một mình Lượng Vũ cô độc đứng nhìn theo bóng lưng của Nàng. Ánh mắt xót xa, u buồn!!
Nếu ngay lúc này đây, Phong Nguyệt Hiểu chịu quay lưng lại nhìn Lượng Vũ, dù chỉ là một cái liếc mắt, sẽ phát hiện, ánh mắt của giai nhân không giấu được vẻ ưu thương....
Ngày xưa đầu ấp tay gối, bao âu yếm ngọt ngào, giờ đây cả hai như những người xa lạ, Nguyệt Hiểu hận nàng đến như vậy sao??!!! Không thể nhìn nàng dù chỉ là một chút sao......
-----------------------------------------------------------------------
Bởi vì có sự phối hợp tích cực của Nguyệt Hiểu, nên quá trình trị liệu của Ngâm Phong, Chiêu Tài và Tiến Bảo diễn ra cực kì thuận lợi.
"Chúc mừng ngươi, độc tố trong cơ thể đã hoàn toàn thanh trừ." Ngâm Phong cười nói chúc mừng Phong Nguyệt Hiểu, đáng tiếc Nguyệt Hiểu không chút để ý tới.
"Ngâm Phong cô nương, đây là tiền thuốc men ta đã đồng ý với Nhân Tuyền đường chủ, tổng cộng một trăm vạn lượng, có cần kiểm tra lại không?" Lượng Vũ từ trong tay hạ nhân lấy tới một xấp ngân phiếu, đưa cho Ngâm Phong.
Ngâm Phong cười cười nhận lấy:
"Không cần, chúng ta tin tưởng thái độ làm người của quận chúa.!!!"
"Rất cảm ơn mọi người đã chưa hết bệnh cho Nguyệt Hiểu." Lượng Vũ nói ra lời cảm kích tận đáy lòng.
"Thân là đại phu, đây là chuyện chúng tôi nên làm. Nhiệm vụ mà đường chủ giao phó cũng đã hoàn thành, đã đến lúc chúng tôi cũng nên rời khỏi." Nói xong, Ngâm Phong, Chiêu Tài và Tiến Bảo mỗi người tự cầm lấy hành lý của bản thân, rời khỏi phủ Sở quận vương.
Chờ bọn họ đi rồi, Nguyệt Hiểu mới nhìn thẳng về phía Lượng Vũ:
"Bệnh cũng đã trị hết, theo ước định của chúng ta, đã tới lúc quận chúa nên nói cho tôi biết tỷ của tôi đang ở đâu."
Kỳ thật trong mấy ngày chữa bệnh, không phải Nàng không có hỏi bọn người Ngâm Phong về tung tích của Dạ Hiểu, nhưng Ngâm Phong chỉ nói, đêm đó Văn Nhân Tuyền mang theo Dạ Hiểu và Thị Nguyệt rời khỏi, mọi chuyện xảy ra rất đột ngột, chỉ có một mình Lượng Vũ đưa tiễn, vậy nên cũng chỉ có một mình nàng ta biết bọn họ đi đâu mà thôi.
"Thiếp sẽ không nói cho chàng biết, Nguyệt Hiểu." Lượng Vũ nhẹ nhàng nói, trong thâm tâm đau đớn không thôi.
"Quận chúa, người đùa với tôi ư?" Phong Nguyệt Hiểu hung hăng trừng mắt nhìn thẳng vào khuôn mặt tuyệt thế của Lượng Vũ, lửa giận trong lòng không ngừng bùng phát!!!
"Thiếp sẽ không nói cho chàng biết bọn người Phong Dạ Hiểu đi đâu, vì vậy chàng hay quên chuyện đó đi!" Lượng Vũ bình tĩnh nói, nhưng những lời nói lãnh đạm này của nàng thật sự chọc giận Nguyệt Hiểu.
"Trầm Lượng Vũ!! Ngươi thật sự không nói sao?" Nguyệt Hiểu tức giận đưa tay lên, tư thế muốn tát Lượng Vũ....
Nhìn Nguyệt Hiểu mất bình tĩnh, Lượng Vũ nhắm lại hai mắt, giống như nàng đã chuẩn bị tâm lý từ trước với cái tát này của Lượng Vũ..... Nếu một cái tát có thể giải tỏa được những tức giận trong lòng của Nguyệt Hiểu, nàng cam tâm gánh chịu. Nỗi đau thể xác có là gì so với những đau đớn mà tâm hồn nàng đang gánh chịu kia chứ!!!???
"Hai con đang làm gì?" một giọng nữ không biết từ đâu thình lình vang tới, giọng nói này cũng làm Nguyệt Hiểu giật mình ngừng tay.
"Mẫu phi....." Lượng Vũ mở mắt, nước mắt tràn bờ mi, nhìn về phía Sở vương phi.
Nguyệt Hiểu cũng hối hận buông tay xuống, mỉm cười chua chát:
"Vương phi....." may mà người tới kịp, không thì chính tay con đã làm tổn thương Lượng Vũ rồi..... Trong lòng con rất đau, con không thể kìm nén mọi chuyện được nhưng con không bao giờ, không bao giờ muốn làm tổn thương Lượng Vũ.
"Hai đứa theo ta vào trong phòng, giải thích rõ mọi chuyện đầu đuôi là như thế nào!!!??" Tiếp theo đó là Sở Vương phi đi đầu, tiếp theo là Lượng Vũ và Nguyệt Hiểu theo sau bà bước vào phòng.
-------------------------------------------------------------
"Trong hai đứa, đứa nào giải thích cho ta biết rốt cục đang xảy ra chuyện gì? Hai đứa có chuyện gì giấu ta ?" Sở vương phi nghiêm túc hỏi Lượng Vũ và Nguyệt Hiểu.
Vì vậy Lượng Vũ đem chuyện Nguyệt Hiểu trúng đọc, từng chử từng chữ nói cho Sở vương phi nghe....
"Haizzz, Nguyệt Hiểu, Vũ Nhi dù cho có sai, nhưng những gì nó làm đều là vì con." Sở vương phi than nhẹ.
"Con hiểu rõ những gì nàng làm đều là vì con, nhưng trong lòng con không thể nào tha thứ được, con không thể chấp nhận được sự thật, hiện tại chỉ cần nhìn thấy quận chúa, con sẽ nhớ tới những gì nàng lừa gạt con...." Mà tất cả những chuyện này, con không thể nào quên được.
Nghĩ tới Dạ Hiểu vì Nàng mà hi sinh, lúc này sống chết chưa biết, Nàng không có cách nào tha thứ cho Lượng Vũ, không thể nào tha thứ cho việc nàng lừa bản thân tiến hành dịch huyết thuật!!
Nghe vậy, sắc mặt của Lượng Vũ càng thêm tái nhợt, nàng không khỏi đau lòng nhìn về phía Nguyệt Hiểu.
*...Đến tột cùng thiếp với chàng sẽ ra sao, không lẽ tình cảm của chúng ta chỉ kéo dài tới đây thôi sao???*
Chương 62
"Vương Phi, con không thể tiếp tục ở lại trong vương phủ." Nguyệt Hiểu đột nhiên nói ra câu này khiến cho cả Sở vương phi và Lượng Vũ đều rất kinh ngạc.
"Nguyệt Hiểu, chàng đang nói gì vậy?" Lượng Vũ nắm chặt bàn tay của Nguyệt Hiểu biểu thị thái độ không đồng ý với quyết định của Nàng.
<Chuyện này diễn ra thật bất ngờ, chàng hận thiếp đến nỗi không muốn nhìn mặt thiếp luôn hay sao??!!Không, dù cho chàng có hận thiếp đến thế nào đi chăng nữa thì thiếp vẫn mặc kệ, vẫn muốn mỗi ngày có thể nhìn thấy chàng sống mạnh khỏe.>
Nguyệt Hiểu giãy tay khỏi bàn tay của Lượng Vũ, nhìn thẳng về phía Sở vương phi mà nói:
"Có hai lý do làm cho con không thể tiếp tục ở lại vương phủ, Vương Phi người có muốn nghe không?"
"Con nói đi, Nguyệt Hiểu." Sở Vương phi dùng ánh mắt thầm bảo Lượng Vũ không nên cắt ngang, sau đó tiếp tục chú ý lời nói của Nguyệt Hiểu.
"Lý do thứ nhất, con không thể nào tha thứ việc quận chúa hợp tác với người khác lừa gạt con, dù con biết các nàng muốn tốt cho con, nhưng con vẫn..... không có cách nào tha thứ cho nàng." Nguyệt Hiểu nhẹ nhàng nói, giọng nói pha chút rầu rĩ không vui.
"Về việc ấy, không phải chúng ta đã thảo luận rồi sao? Vũ Nhi làm vậy chỉ vì quá yêu con, cho nên mới....." Sở vương phi còn muốn nói thêm gì nữa nhưng lại bị Nguyệt Hiểu cắt ngang.
"Về lý do thứ hai, Phong Nguyệt Hiểu con chính một nữ tử, thử hỏi nếu người đời biết quận chúa chiêu một nữ quận mã, Sở vương phủ như thế nào đặt chân ở chốn kinh thành này, như thế nào giải thích rõ ràng với hoàng thượng và dân chúng đây??!!!"
Nguyệt Hiểu vừa dứt lời bèn nhanh tay tháo xuống dây cột tóc, chỉ thấy thác tóc đen óng mượt trượt xuống, phiêu tán .....
Nguyệt Hiểu là nữ tử? Sở vương phi cũng bị tin tức này làm cho kinh sợ, chẳng lẽ Vũ Nhi không biết, tình cảm giữa hai đứa nó là như thế nào?
"Nguyệt Hiểu!!!" Lượng Vũ thất kinh la to, nàng không biết tại sao Nguyệt Hiểu lại có thể công khai thân phận của bản thân??? Bởi vì trách nàng lừa gạt Nàng sao? Lẽ nào Nguyệt Hiểu hận nàng tới nỗi bỏ qua tình nghĩa phu thê của cả hai. Mọi chuyện tại sao lại đến nông nỗi như thế này kia chứ?
Nguyệt Hiểu vẫn không chút biểu tình, "Nguyệt Hiểu tự biết giấu giếm thân phận, phạm vào tội khi quân, bất luận vương phi muốn xử trí con như thế nào, Nguyệt Hiểu cũng không một câu oán hận."
Sở vương phi trầm mặc trong chốc lát rồi nói:
"Vũ Nhi, con ra ngoài trước đi, ta có việc muốn nói riêng với Nguyệt Hiểu."
Lượng Vũ cuối cùng dù cho không cam lòng nhưng vẫn nghe lời Sở vương phi mà lặng lẽ bước ra ngoài, ánh mắt nàng không ngừng nhìn về phía bóng lưng của Nguyệt Hiểu, hy vọng Nàng có thể quay đầu liếc nhìn nàng dù chỉ một lần.
Thật không dám ngờ là từ đầu tới cuối Nguyệt Hiểu cũng không quay đầu lại nhìn nàng dù chỉ một cái, trái tim của Lượng Vũ vỡ tan.....bởi vì..... Nguyệt Hiểu không muốn nhìn thấy nàng nữa rồi.......
Đợi đến khi Lượng Vũ đã rời khỏi, Sở vương phi mới mở miệng nói:
"Vũ Nhi biết thân phận nữ nhi của con bao lâu rồi?"
"Từ lần con bị phát độc, quận chúa đã biết con là nữ tử." Nguyệt Hiểu vừa nói vừa cười, nụ cười chua chát đau đớn nhưng kiên cường.
Cho dù biết Nàng là nữ tử, Vũ Nhi vẫn yêu Nàng tới tận xương, bỏ qua tính khí cao ngạo của bản thân mà cuối đầu hướng Hoắc Trục Nhật xin thuốc, thậm chí không tiếc trở thành kẻ thù với Bách Thảo Đường..... Tất cả đều là vì Nàng!!!
Tình cảm sâu đậm như thế nào mà khiến cho Vũ Nhi có thể cam tâm tình nguyện làm hết thảy mọi chuyện vì Nàng, dù phải trả giá đắc như thế nào cũng không nao lòng?!!!
Nàng không xứng đáng!!!
Nguyệt Hiểu thấy Sở vương phi trầm mặc, liền hỏi:
"Vương phi có còn vấn đề nào muốn biết nữa không?"
"Nếu Vũ Nhi dù biết thân phận của con nhưng vẫn cam tâm giấu đi mọi chuyện, vậy tại sao con lại muốn nói ra sự thật trước mặt ta?" Sở vương phi như có thâm ý nhìn chằm chằm Nguyệt Hiểu, mong muốn Nàng có thể cho bà một câu trả lời hợp lý.
Nguyệt Hiểu nghe vậy, khẽ thở dài:
"Mẫu phi...... con thật sự hết cách rồi....."
"Ý con là sao?" Sở vương phi khó hiểu trước câu trả lời của Nguyệt Hiểu.
"Con không dám dối gạt người, cho dù con là nữ tử nhưng con vẫn luôn yêu Lượng Vũ, tình cảm của chúng con là thật. Mà yêu một người, không phải là mang đến hạnh phúc cho người đó sao? Nhưng.... Người nhìn con hiện tại đi, con làm gì còn có tư cách mang đến hạnh phúc cho Lượng Vũ.......
Ngày nào con vẫn chưa biết tin tức của Dạ Hiểu, không biết tỷ ấy sống hay đã chết ra sao, không biết tỷ ấy giờ ở nơi nào, thì trong lòng con vĩnh viễn đều không thể yên!!
Nếu con cứ tiếp tục ở lại trong vương phủ, con sợ rằng con sẽ giận chó đánh mèo mà làm tổn thương tới Lượng Vũ. Con biết, Lượng Vũ sẽ không trách con, nhưng con sẽ tự trách chính mình, bởi vì con.... Con làm tổn thương nàng, con làm nàng thương tâm."
Rõ ràng người Nàng yêu nhất trên đời là Lượng Vũ, vậy mà hết lần này tới lần khác Nàng luôn làm tổn thương nàng, thử hỏi Nàng làm sao còn mặt mũi nào mà ở lại trong vương phủ chứ?!!!
Sở vương phi bị những lời nói chân thành của Nguyệt Hiểu làm cảm động:
"Ta tin Vũ Nhi sẽ không để ý đến những chuyện nhỏ nhặt này, vì con bé yêu con.!!"
"Vương phi, cho dù người có thể hiểu cho tình cảm của con và Lượng Vũ, thế nhưng người khác thì sao? Họ có thể chấp nhận chúng con không chứ? Người đừng quên, người và vương gia còn có quận chúa, mọi người đều là hoàng thân quốc thích, được hoàng thất tin cậy, có rất nhiều kẻ luôn rắp tâm chờ bắt được nhược điểm của mọi người? Nếu như có một ngày, thân phận nữ tử của con bị người bên ngoài biết được, đến lúc đó mọi người sẽ bị liên lụy, con có chết cũng không nhắm mắt......." Nguyệt Hiểu càng nói, nước mắt càng ướt đẫm khóe mi.
Sở vương phi thấy thế, chỉ biết ôm Nàng vào lòng, như mẫu thân hiền hòa vỗ lưng cho Nàng:
"Đứa nhỏ ngốc này, khổ cực cho con rồi.... Cứ yên tâm mà khóc đi!!! Đem những chuyện không vui khóc ra hết đi...."
Thì ra ngay từ đầu Nguyệt Hiểu đã lo thân phận của bản thân nếu bại lộ sẽ gây ảnh hưởng đến bọn họ, cho nên mới nhân cơ hội này mà rời đi, chỉ sợ tương lai trở thành gánh nặng cho vương phủ......
<Đối mặt với một đứa bé ngoan như con, thì dù cho Vũ Nhi có lạnh lùng lãnh đạm như thế nào cũng không thể nào không yêu con được?!!!>
Chương 63
Sau khi nói toàn bộ câu chuyện cho Sở Vương phi, Nguyệt Hiểu vừa bước ra khỏi phòng liền nhìn thấy khuôn mặt lo lắng của Lượng Vũ, dáng vẻ của Lượng Vũ lúc này làm cho Nàng đau lòng rất nhiều. nhưng Nàng biết bản thân không thể yếu lòng, Nàng không thể tiếp tục ở lại Sở vương phủ. Không nói tới tội khi quân, Nàng sợ bản thân không kìm chế được mà giận chó đánh mèo, làm tổn thương Lượng Vũ. Dù cho có đau khổ, có tuyệt vọng như thế nào, Nàng chỉ xin chịu để một mình Nàng gánh chịu. Lượng Vũ của Nàng, nàng ấy vô tội!!!!
"Quận chúa, vương phi mời người vào trong nói chuyện." Giọng nói của Nguyệt Hiểu lạnh tanh, xa lạ như một người không quên biết, âm thanh mang theo giá buốt lạnh lẽo, đây chính là giọng nói tha thiết ôn nhu mà nàng vẫn thường hay nghe sao, sao mà xa lạ quá. Cũng chính giọng nói lúc này của Nguyệt Hiểu làm cho Lượng Vũ rụt tay trở về không dám vươn ra nữa.
Trái tim sao đau quá...... cảm giác chua xót, đau khổ, một thứ cảm xúc không nói nên lời, đau như thặt từng khúc ruột..... thật sự chúng ta không thể giống như trước đây sao. Chàng không thể tha thứ cho thiếp lần này sao.... "Nguyệt Hiểu" Chàng hận thiếp đến nỗi không thèm liếc mắt nhìn thiếp dù chỉ một lần sao? Là do thiếp nợ chàng quá nhiều hay trong lòng chàng đã không còn vị trí của thiếp nữa rồi?!!!
"Quận chúa có điều chi sai bảo?" Nguyệt Hiểu xoay mặt đi nơi khác, Nàng không không dám, không dám nhìn thẳng vào Lượng Vũ.
Thấy sự lãnh đạm của Nguyệt Hiểu, Lượng Vũ mỉm cười chua chát:
"Xin lỗi, Nguyệt Hiểu, là thiếp làm tổn thương chàng.."
Nghe vậy, Nguyệt Hiểu sững sờ, cứng người lại, Nàng càng không dám quay đầu nhìn Lượng Vũ. Chỉ sợ nếu quay đầu lại, nhìn thấy dáng vẻ cô độc đáng thương kia, đáy lòng Nàng không thể nào nỡ mà từ bỏ......
Lượng Vũ thì không thể nào biết được đáy lòng của Nguyệt Hiểu lúc này đang rối như tơ vò được, nhiều thứ cảm xúc đang tranh đấu trong đó, nàng cười buồn mà nói:
"Cho dù mọi chuyện có kết thúc như thế nào, thiếp vẫn mong..... chàng có thể khỏe mạnh mà sống hạnh phúc....." chỉ có sống, mới còn có hi vọng..
Mà nguyện vọng này, cũng chính là nguyện vọng mà lúc đầu nàng và Dạ Hiểu mong muốn.
Một lát sau, sau khi bóng lưng của Lượng Vũ tiêu thất, khuất xa sau cảnh của, thì trong không khí bỗng vang lên một giọng nói yếu ớt:
"......Lượng Vũ, nàng có biết không...???.... nàng chính là hạnh phúc của tôi!!!!" Thế nhưng hiện tại Nàng không có tư cách càng không có khả năng mang đến hạnh phúc cho Lượng Vũ, Nàng chỉ có thể buông tay.
Trong chuyện tình cảm, không thể nói ai đúng ai sai, Lượng Vũ một lòng muốn cứu Nguyêt HIểu không tiếc gì cả, còn Nguyệt Hiểu vì Lượng Vũ mà buông tay, không muốn tổn thương nàng, muốn tốt cho nhau nhưng lại vô tình tổn thương nhau cũng đang làm tổn thương chính bản thân các nàng. Cả hai người trong cái vòng luẩn quẩn của trò chơi ái tình không biết nơi nào mới là hạnh phúc, hi sinh vì nhau nhưng không thể nói nên lời, là yêu là thương..........sao kẻ có tình lại không được ở bên nhau??????????
-------------------------------------------------------------------------
"Vũ Nhi, con viết một bức hưu thư đưa cho Nguyệt Hiểu đi. Ngày mai ta và vương gia sẽ tấu với triều đình, sau này con và Nguyệt Hiểu sẽ không còn quan hệ gì nữa." Sở Vương phi đưa ra mệnh lệnh của bà ngay khi Lượng Vũ vừa bước vào phòng.
Dù trong lòng đã đoán trước được tất cả nhưng Lượng Vũ vẫn thấy khiếp sợ.... "Mẫu phi.... Nhất định phải như vậy sao?" Nàng luyến tiếc Nguyệt Hiểu, thật sự rất luyến tiếc......
"Vũ Nhi, con có nghĩ tới không, tuy rằng chúng ta không truy cứu tội Nguyệt Hiểu nữ giả nam trang, nhưng giấy không thể gói được lửa. Nếu có một ngày, thân phận của Nguyệt Hiểu bị người bên ngoài biết được, chúng ta sẽ gặp rất nhiều phiền phức.?? con hiểu không chứ!!" Sở vương phi bắt đầu phân tích tính nghiêm trọng của vấn đề cho Lượng Vũ hiểu.
"Con không sợ!"
Sở vương phi nhìn thái độ kiên trì của Lượng Vũ, âm thầm thở dài:
"Đúng là con không sợ, nhưng không lẽ con không sợ liên lụy tới chúng ta và tất cả mọi người trong Sở quận vương phủ hay sao? Dì của con là Hoàng hậu, yêu thương con như con ruột của bà, con có thể nhẫn tâm để bà bị người trong hậu cung bắt được nhược điểm, đối phó bà hay sao? Còn phụ vương của con nữa, nửa cuộc đời ông chinh chiến sa trường, vó ngựa bọc thân, con nhẫn tâm để kẻ thù của ông ở chính trường cười nhạo ông ấy hay sao? Còn có những người có quan hệ với chúng ta, đến lúc mọi chuyện bị phanh phui, họ sẽ bị liên lụy, con thật sự nhẫn tâm làm thế sao?"
"..." Lượng Vũ lặng lẽ không nói gì, bởi vì mấy vấn đề này, đều là những nỗi sợ mà nàng sợ nó sẽ có ngày thành sự thật.
"Không nói những vấn đề này, chính bản thân con cũng hiểu rõ, dù cho hiện tại Nguyệt Hiểu có tiếp tục ở lại trong vương phủ, bản thân Nguyệt Hiểu cũng không vui, thậm chí còn phải sống trong nỗi lo sợ người khác biết rõ thân phận của bản thân. Con nhẫn tâm nhìn thấy Nguyệt Hiểu phải sống trong sự dày vò như vậy sao?"
Sở vương phi nói những câu này như đánh tan mọi hi vọng nhỏ nhoi còn sót lại trong lòng Lượng Vũ, nguyên nhân đơn giản, bởi vì Nguyệt Hiểu chính là tử huyệt duy nhất của nàng.
"Tốt thôi, hưu thư...... con sẽ viết...." Vừa nói nước mắt của Lượng Vũ không kìm được chảy ra.
Cả không gian tràn ngập bi thương chua xót, hỏi thử trên thế gian này việc từ bỏ người mình yêu thương có bao nhiêu đau khổ, một phong hưu thư, đoạn tuyệt tình duyên của cả hai, phân li đôi ngã............
-------------------------------------------------------------------------
Ngày hôm sau, Sở quận vương đem chuyện Lượng Vũ và Nguyệt Hiểu chia li, bẩm báo với hoàng đế, cả hoàng đế và dân chúng trong kinh thành đều ngạc nhiên, không thể tin được.
Lại qua một đêm, biên tu Phong Nguyệt Hiểu của viện Hàn Lâm đưa giấy xin từ chức, từ đây biến mất khỏi kinh thành, không rõ đi đâu.
Ba tháng sau, binh bộ thương thư Hoắc Trục Nhật bị nghi ngờ có liên quan tới vụ án ở Doanh Châu, bị hoàng đế hạ lệnh bắt giữ giam cầm, phán xét sau thu trảm thủ thị chúng. Có người nói nguyên nhân của sự việc này là do quận chúa Thần Hi dốc hết sức lực vạch trần, nhưng nghe đồn cuối cùng cũng chỉ là nghe đồn, không được chứng thực. Nó cũng trở thành một vấn đề để người trong kinh thành lúc trà dư tửu hậu đem ra bàn tán xôn xao một thời gian.....
Nửa năm sau, hoàng đế hạ chỉ, chiêu cáo thiên hạ:
"Quận chúa Thần Hi Trầm Lượng Vũ, tại Nhạn Môn Quan đánh bại mười vạn đại quân của Bắc Nhung xâm lược nước ta, phận má hồng không kém đấng mày râu, gia phong là Uy Bắc đại tướng quân, ban thưởng một trăm mẫu ruộng, vàng bạc châu báu : một vạn lượng"
Một năm sau, hoàng đế lại một lần nữa hạ chiếu chỉ:
"Quận chúa Thần Hi Trầm Lượng Vũ, có công trị thủy nghĩ cách trấn áp lũ lụt ở sông Hoàng Hà, gia phong là Văn Uyên các đại học sĩ, chấp thuận nhập triều nghị luận quốc sự."
Trong vòng một năm ngắn ngủi, Lượng Vũ liên tiếp lập nên kỳ công, danh tiếng của nàng vang dội khắp kinh thành và cả nước, không ai không biết, không ai không nghe thấy...
Chương 64
Sau khi từ quan, Nguyệt Hiểu một mình trở lại Tô Châu, nhìn cổng vào nhà họ Phong, đây là nhà của Nàng, đây là nơi Nàng được sinh ra và lớn lên, thấm thoáng đã ba năm trôi qua, trong thâm tâm không khỏi xót xa.
"Nguyệt Hiểu, là cậu sao?" Đại Ngốc sững sờ ngay ngốc nhìn thấy Phong Nguyệt Hiểu đứng trước cửa, không chút che giấu nét vui mừng hớn hở, khuôn mặt rạng ngời.
Cách đó không xa, những gia nhân khác nghe tiếng gọi của Đại Ngốc, biết là Nguyệt thiếu gia nhà họ Phong đã trở về, cũng cùng nhau người này tiếp bước người kia chen chân tới trước cửa nhìn xem, mặt khác có vài người chạy nhanh vào nhà chính thông báo cho Phong lão gia Phong phu nhân và Phong Tinh Hiểu về sự trở về của thiếu gia Nguyệt Hiểu.
"Nhi tử!! cuối cùng con cũng biết trở về rồi sao!! Lão nương rất nhớ con!!" Phong phu nhân vừa mới nhìn thấy Nguyệt Hiểu liền nhất thời kích động, nghẹn ngào chua xót nói ra nỗi nhớ con bao năm qua.
"Tiểu Tam, cuối cùng tiểu tử ngươi cũng biết trở về, ngươi có biết lão tử cũng rất nhớ người....." Phong lão gia và Phong phu nhân phu sướng phụ tùy, người hát người nói, tình cảnh này làm cho kẻ mặt da mặt dày như Nguyệt Hểu cũng có chút ăn không tiêu, cả người nổi hết da gà da vịt.
Lâu như vậy không gặp, lão cha và lão nương vẫn không đứng đắn chút nào. Haizzz!!
Người duy nhất được xem như bình thường đang đứng bên cạnh rốt cục cũng mở miệng:
"Tiểu Tam, mừng em về nhà." Phong Tinh Hiểu vui vẻ mỉm cười, nắm tay Nguyệt Hiểu dắt Nàng vào nhà.
Vừa vào phòng của mình, Nguyệt Hiểu liền nói rõ mọi chuyện phát sinh ở kinh thành cũng như việc Dạ Hiểu hi sinh giúp Nàng trị độc cho hai vị phụ huynh và Tinh Hiểu nghe, nhưng việc của Nàng và quận chúa, Nàng một chút xíu cũng không hề đề cập tới.
"Yên tâm đi Tiểu Tam. Nếu đổi lại là bất kì ai trong chúng ta, tiểu tử ngươi cũng sẽ làm như vậy thôi!!!" Hai vị phụ huynh và Tinh Hiểu đều không hi vọng Nguyệt Hiểu quá mức tự trách bản thân mình.
Chỉ tiếc Nguyệt Hiểu không cách nào bước buông bỏ được những khúc mắc trong lòng. Từ lúc về nhà, Nàng luôn tự nhốt mình trong thư phòng, rất ít ra ngoài.
Không ai biết Nguyệt Hiểu đang làm gì, chỉ biết từ trong thư phòng luôn phát ra tiếng đàn hỗn độn khó nghe. Mỗi lần Nguyệt Hiểu từ trong bước ra, luôn luôn như một chú mèo con lắm lem, nhưng bất kì ai cũng không đoán được Nàng làm gì bên trong.
Lúc đầu, người nhà họ Phong thấy Nguyệt Hiểu luôn buồn đau ủ dột, không chút tươi cười liền lo lắng không biết Nàng có làm chuyện ngốc ngếch gì không, nhưng hiện tại thấy Nàng có thể chuyên tâm làm việc này nọ cũng yên tâm không ít.
Nhưng cứ ngày này qua ngày khác, tâm trạng tò mò hiếu kì ngày một lớn dần. Vì vậy một ngày đẹp trời, hai vị phụ huynh và Tinh Hiểu thừa dịp Nguyệt Hiểu ngủ say, len lén trốn vào trong thư phòng của Nàng, nơi nơi rải rác đầy những bức họa, có bức nét mực vẫn chưa khô nhưng tất cả làm cho bọn họ phải há hốc không ngậm được miệng.
-------------------------------------------------------------------
Sau khi Nguyệt Hiểu rời khỏi vương phủ, Lượng Vũ cũng quay trở về với hình tượng lạnh lùng lãnh đạm, thậm chí còn nghiêm trọng hơn lúc trước!!
Để buộc bản thân không có thời gian nhớ về Nguyệt Hiểu, Lượng Vũ liều mạng tìm việc mà làm, để tâm trí của bản thân không còn thời gian nhớ về hình bóng người thương. Lúc đầu là giúp Sở vương phi quản lý mọi chuyện trong vương phủ, nhưng rất nhanh mọi chuyện liền trở tẻ nhạt dần, không có chút khó khăn nào, rất nhanh nàng lại nhớ tới Nguyệt Hiểu.
Lượng Vũ rất sợ, rất sợ bản thân không khống chế được cảm xúc, muốn đi tìm Nguyệt Hiểu. Vì vậy nàng ra chiến trường, bình định quân xâm lược, trị thủy hoạn giúp dân chúng được yên ổn, nàng muốn dùng sự bận rộn để trốn tránh cái cảm giác bất lực, vô vọng cùng với nỗi nhớ thương vô hạn của bản thân dành cho Nguyệt Hiểu.
Bằng tài hoa tuyệt thế của bản thân, nàng biến chuyện không thể thành có thể, trong một năm ngắn ngủi, nàng lập bao công tích, làm cho hàng đế phiền não không biết phải thưởng cho nàng thế nào mới xứng đáng.
Thế nhưng công danh phú quý như phù hoa, chúng không hề có chút ý nghĩa gì với nàng cả, nàng chỉ mong có thể quên hết nỗi mong nhớ tương tư đang ngày đêm hành hạ bản thân. Nhưng dù cho nàng có muốn quên hết tất cả thì hình bóng của Nguyệt Hiểu cứ không ngừng hiện lên trong tâm trí nàng, càng ngày càng rõ nét, càng ngày càng khắc sâu......
"Nguyệt Hiểu.... Thiếp rất nhớ chàng......thật sự rất nhớ chàng." Nửa đêm chợt tỉnh giấc nồng, cơn ác mộng một năm qua luôn đeo bám lấy Lượng Vũ. Vô ý liếc nhìn khoảng trống bên cạnh, nhưng còn đâu bóng hình thân quen, từng giọt nước mắt chua xót lăn dài trên gương mặt diễm lệ, nhưng giọt nước mắt mà nàng kiềm nén lâu nay, lặng lẽ rơi xuống.....
"Chàng đang ở đâu??? Nguyệt Hiểu......."
Đứng bên ngoài cửa, Sở quận vương và Sở vương phi đều nghe rõ giọng nói nghẹn ngào chua xót gọi lên hai chữ"Nguyệt Hiểu"của nữ nhi, nhưng cả hai chẳng thể làm gì chỉ biết thở dài lắc đầu lo lắng cho đứa con mà họ yêu thương.
-------------------------------------------------------------------
"Xin hỏi quận chúa Thần Hi có trong phủ không ạ? Tiểu nữ Mặc Vấn Tình, có việc xin được cầu kiến quận chúa." Mới sáng sớm, Mặc Vấn Tình và Lưu Ly đã đến Sở quận vương phủ tìm Lượng Vũ.
Nghe người làm thông báo Mặc Vấn Tình muốn tìm nàng, Lượng Vũ kinh ngạc khó tin:
"Mạc trang chủ, không biết ngọn gió lớn nào thổi tôn đại phật như ngài nhàn hạ đến bái phỏng ta vậy?" Lượng Vũ thầm nghĩ, đáng lý ra Mặc Vấn Tình hẳn là rất ghét nàng mới đúng, bởi vì nàng từng dự định dùng Lưu Ly đổi lấy Bích Lạc Hoàng Tuyền đan trong tay Hoắc Trục Nhật.
"Hừ!! Nếu không phải được người nhờ vã, ta chẳng bao giờ muốn bước chân đên đây đâu." Mặc Vấn Tình vẫn ghi hận việc Lượng Vũ thiết kế lừa gạt nàng, đến nay vẫn chưa hề quên.
"Tính tình của Vấn Tình vốn nóng nảy, không suy nghĩ trước sau, thỉnh quận chúa không cần để trong lòng."
Lưu Ly nãy giờ chỉ im lặng đứng bên cạnh Mặc Vấn Tình, thấy không khí nồng nặc khói thuốc súng bèn một bên kéo lấy tay áo của Mặc Vấn Tình một bên lên tiếng giải vây nói tốt cho người yêu, chỉ sợ nàng lại đắc tội quận chúa.
"Lưu Ly, cô nương cứ yên tâm. Ta sẽ không tính toán với một đứa con nít làm gì!!!" Lượng Vũ buông lời châm chọc Mặc Vấn Tình, làm cho người đối diện trên trán hiện đầy gân xanh.
"Trầm Lượng Vũ, nếu ngươi còn tiếp tục kiếm chuyện với ta, ta sẽ không đưa lễ vật cho ngươi!" Mặc Vấn Tình lạnh lùng nói.
"Ngươi có gì tốt để đưa cho ta chứ!!?" Lượng Vũ biết Mặc Vấn Tình là một gian thương, chuyện làm ăn lỗ vốn nàng ta sẽ không bao giờ làm.
"Lễ vật ta đưa cho ngươi, thiên kim vô giá, nói không chừng sau khi nhận lễ vật của ta, ngươi còn cám ơn ta nữa đâý." Mặc Vấn Tình vừa nói, vừa đưa năm bức tranh giao cho Lượng Vũ.
Lượng Vũ lần lượt mở từng bức ra.
Bức thứ nhất hình ảnh chỉ là một cái bóng mờ, người ta chỉ có thể xác định họa sĩ đang vẽ một ai đó nhưng chẳng thể nhìn ra được gì.
Bức thứ hai, hình ảnh đã rõ ràng hơn, nhưng cũng không nhìn rõ nhân vật, từ tư thái dáng vẻ có thể nhìn ra họa sĩ đang vẽ một nữ tử, nhưng khuôn mặt nàng vẫn mờ ảo mơ hồ.
....Thật sự rất là thê thảm..... "Đây chính là thứ ngươi gọi là đại lễ hay sao? Tốt xấu gì ngươi cũng nên tặng cho ta một bức tranh xuất phát từ bút pháp của danh gia chứ, Mạc trang chủ"
Nghe thấy giọng điệu châm biếm chế nhạo của Lượng Vũ, Mặc Vấn Tình vẫn không thèm để ý:
"Còn ba bức nữa, chờ ngươi xem xong rồi thì đến lúc đó hãy nhận xét coi những bức tranh này có phải là bút pháp của danh gia hay không còn chưa muộn."
Bất đắc dĩ, Lượng Vũ không thể làm gì khác hơn là mở bức tranh thứ ba ra, lần này dường nét trên khuôn mặt đã có thể nhận thấy rõ ràng, hơn nữa còn có thần vận biểu cảm sinh động..... Một cảm giác quên thuộc không thể nói nên lời.
Lại mở ra bức tranh thứ tư, họa sĩ đã có thể khắc họa một cách tinh tế đường nét uyển chuyển dịu dàng của nữ tử trong tranh, mà nhân vật chính của bức vẽ không phải ai khác, chính là nàng....Nó cũng giải thích được tại sao nàng có cảm giác nhân vật chính trong tranh rất quen thuộc!!
"Mạc Vấn Tình, ngươi đưa ta năm bức tranh vẽ chính ta để làm cái gì?"
Mặc Vấn Tình mỉm cười gian xảo:
"Quận chúa, ngươi đừng nóng ruột, còn một bức tranh cuối cùng, ngươi cũng nên mở ra nhìn thử xem."
Vừa nói, Lượng Vũ lại mở ra bức tranh cuối cùng, trong tranh nàng mỉm cười quyến rũ, ánh mắt nhu tình*.... "Mặc Vấn Tình, nhân vật chính trong bức tranh này rốt cuộc là ai?" là nàng sao? Sẽ không phải nàng chứ? Không có bất cứ một ai có thể bắt được thần vận của nàng, có thể tỉ mỉ mà vẽ ra được biểu cảm của nàng rõ ràng đến như vậy....Thế nhưng......bức tranh này là sao chứ??!!!
Mặc Vấn Tình không trực tiếp trả lời câu hỏi của Lượng Vũ, chỉ vu vơ tự nói:
"Quận chúa, ngươi biết không, nhà của ta ở tại Tô Châu, lại có quan hệ rất thân thiết với nhà họ Phong?!! Năm bức tranh này là lão đại nhà họ Phong lấy được từ hàng trăm bức tranh mà lão tam nhà bọn họ vẽ, hắn biết ta sẽ lên kinh thành, vậy nên nhờ ta đem năm bức tranh này tặng cho ngươi."
Nghe xong, trên khuôn mặt diễm lệ của Lượng Vũ đã tràn đầy nước mắt.
<...lão tam nhà họ Phong?!! Là chàng sao??!!.....Nàng thật hi vọng người vẽ những bức tranh về nàng là Nguyệt Hiểu??!!>
* Nguyên tác: " Xảo tiếu thiến hề" một câu xuất phát từ Kinh Thi. Vệ Phong. Thạc Nhân.
"手如柔荑, 肤如凝脂, 领如蝤蛴, 齿如瓠犀, 螓首蛾眉, 巧笑倩兮, 美目盼兮."
Dịch nghĩa: " Thủ như nhu di, phu như ngưng chỉ, lĩnh như tề, xỉ như hồ tê, tần thủ nga mi, xảo tiếu thiến hề, mỹ mục miện hề."
Dịch thơ: "Ngón tay mềm mại, làn da mịn màng, cái cổ thon thon, hàm răng trắng ngà, đầu tròn mi cong, miệng cười quyến rũ, mắt liếc xinh xinh."
Chương 65
Từ ngày Mặc Vấn Tình mang năm bức họa đến tặng, Lượng Vũ tự nhốt mình trong phòng, hai ngày trời không gặp bất cứ ai cả.
Ngón tay nhẹ nhàng vỗ về chính mình trong tranh, cảm thủ từng nét vẽ từng nét bút chứa chan tình cảm của họa sĩ đặt vào đó.... " Nguyệt Hiểu.... Là chàng sao?" Có thể vẽ nên bức tranh giống hệt như nàng đến vậy, nghĩ tới nghĩ lui chỉ có một mình Nguyệt Hiểu mà thôi.
Thế nhưng.... Không phải Nguyệt Hiểu hận nàng thấu xương hay sao? Nếu thật sự họa sĩ là Nguyệt Hiểu, sao chàng có thể vẽ được bức tranh giống nàng đến như vậy?
"Haizzz, si nhi...." Bỗng nhiên một giọng nói từ phía sau vang lên làm Lượng Vũ giật mình.
Lượng Vũ quay đầu lại nhìn, thấy người tới là ai thì nhanh chóng cuộn bức tranh lại:
"Mẫu phi, người tới lâu chưa?"
Sở vương phi trìu mến nhìn Lượng Vũ:
"Mẫu phi gõ cửa nhưng không thấy con lên tiếng nên tự mình bước vào.. Ai biết vừa vào cửa đã nghe thấy con gọi tên Nguyệt Hiểu.... Thật là, con gái lớn như bát nước hắt ra ngoài, rốt cuộc chỉ là của người khác."
Nghe Sở vương phi nói vậy, Lượng Vũ ngại ngùng đỏ bừng cả khuôn mặt:
"Mẫu phi, người lại nói bậy bạ gì vậy?"
"Ta có nói sai sao?" Sở vương phi đi thẳng vào phòng, tìm một vị trí ngồi xuống.
"....." Lượng Vũ lặng lẽ không nói gì, bởi đơn giản Sở vương phi đã sớm nhìn thấu lòng nàng.
Sở vương phi đưa tay mở bức họa mà trước đó Lượng Vũ vừa mới cuộn lại, tỉ mỉ thưởng thức bức họa:
"Thật không dám tin là Nguyệt Hiểu có thể vẽ ra một Vũ Nhi giống y như người thật." Người trong tranh là Vũ Nhi, từng đường vẽ nét bút đều nói lên nỗi tương tư vô tận của họa sĩ.
"Làm sao có thể là Nguyệt Hiểu được.....???!!" Lượng Vũ vừa nghe nói đến tên của Nguyệt Hiểu, đáy lòng bỗng dâng lên một cảm giác vô lực, không thể nào xác định.
Đôi mắt đen láy của Sở vương phi mỉm cười, chỉ có những chuyện liên quan tới Nguyệt Hiểu mới có thể làm cho Quận chúa Thần Hi Trầm Lượng Vũ rối rắm không chút sáng suốt mà thôi.
"Tại sao không phải là Nguyệt Hiểu?"
"Trước đây.... Con làm cho chàng đau lòng như vậy, lại khiến chàng hận con đến nỗi không muốn nhìn thấy mặt con, không muốn tiếp tục ở lại kinh thành, thì làm sao người vẽ nên bức tranh xuất thần này có thể là Nguyệt Hiểu được, chàng hận con mẫu phi.?!!!"
Lượng Vũ vẫn không cách nào quên được, một ngày sau khi viết xong hưu thư, Nguyệt Hiểu tự mình đến viện Hàn Lâm xin từ chức, không nói một lời tạm biệt, cứ như vậy mà biến mất khỏi cuộc đời nàng. Nguyệt Hiểu không chút nào để ý tới nàng sẽ đau khổ như thế nào. Không từ mà biệt, nỗi sầu chia ly vẫn luôn là cơn ác mộng quấy phá nàng hằng đêm.
"Vũ Nhi ngốc, sao con lại có thể để tâm những chuyện vụn vặt như thế chứ?" Sở vương phi không khỏi lắc đầu, xem ra hoàn cảnh lúc này đúng thật với cầu trong nhà chưa tỏ ngoài ngỏ đã tường, người ngoài cuộc tỉnh trong cuộc thì u mê!!!
Trong chuyện tình cảm thì dù cho nữ nhi của bà có thông minh tài trí đến mấy cũng có những phút chốc ngây ngốc không hiểu chuyện.
"Con không có...... hơn nữa con nhớ rõ ràng là Nguyệt Hiểu không biết vẽ tranh....." Lượng Vũ đúng là đang tự lừa dối bản thân, ngoài miệng thì nói như vậy nhưng trong thâm tâm nàng thì cực kỳ mong chờ rằng họa sĩ vẽ bức tranh này chính là Nguyệt Hiểu, bởi vì nếu thật do Nguyệt Hiểu vẽ thì đại biểu rằng trong trái tim của Ngueyt65 Hiểu vẫn còn hình bóng của nàng tồn tại, Nàng cũng nhớ nàng như bản thân bị dằn vặt bởi nỗi tương tư đêm ngày.
"Trước đây có thể Nguyệt Hiểu không biết vẽ tranh, nhưng hai đứa đã xa nhau cả một năm trời, lẽ nào đứa bé đó không thể nào học vẽ tranh được hay sao?" Lời nói của Sở vương phi làm cho Lượng Vũ chợt nhớ lại những lời nói ngọt ngào ngày nào mà lúc nàng bị mù Nguyệt Hiểu đã nói bên tai nàng:
"Nếu nàng mù, tôi sẽ là hai mắt của nàng. Nàng muốn biết thời gian, tôi có thể giúp nàng nhìn, nàng muốn ngắm mặt trời mọc xong lại ngắm hoàng hôn tàn, tôi sẽ xem rồi miêu tả cho nàng hết thảy. Muốn xem sách, tôi có thể đọc cho nàng nghe, muốn họa tranh hiện tại tôi không làm được, nhưng tôi có thể học vì nàng! Nàng không phải thích đánh đàn sao? Tôi cũng có thể vì nàng mà đánh, cùng nàng hợp tấu, chỉ cần là chuyện nàng muốn làm, tôi nhất định sẽ cố hết sức vì nàng mà làm. "
" Tính tình của chàng vốn hiếu động, muốn học vẽ tranh, thiếp thấy đó là một chuyện không có khả năng "
" Ai nói không có khả năng? Chỉ cần là chuyện nàng muốn tôi đều có thể làm cho nàng! ""
Lượng Vũ nhớ lại những lời nói cử chỉ của Nguyệt Hiểu trong lúc nàng bị mù do......Lẽ nào họa sĩ vẽ những bức tranh này .....là Nguyệt Hiểu sao?!!!
"Có một số việc cũng không phải đơn giản như những gì con nhìn thấy đâu, lúc đầu lý do Nguyệt Hiểu rời khỏi kinh thành......thật sự đứa nhỏ đó cũng có nỗi khổ trong lòng, bất đắc dĩ lựa chọn ra đi...." Trong một năm nay, Sở vương phi nhìn thấy Lượng Vũ vì tình mà dày vò bản thân, thân hình càng ngày càng gầy gò, bà thật sự không đành lòng. Vì vậy liền đem bí mật lúc đầu bà và Nguyệt Hiểu nói ra hết tất cả cho Lượng Vũ nghe, không chút giấu giếm.
"Mẫu phi, người không gạt con chứ?" Tin tức này tới quá đột ngột, làm cho Lượng Vũ không cách nào tin nó là sự thật.
"Nếu như con không tin ta, sao không tự mình đi Tô Châu một chuyến, tự bản thân chứng thật mọi chuyện?!!" Sở vương phi cười nói.
Khuôn mặt của Lượng Vũ bỗng chốc tái nhợt, nàng cũng rất muốn đi Tô Châu tìm Nguyệt Hiểu để hỏi rõ mọi chuyện, nhưng hiện tại nàng còn chưa thể đi......
"Mẫu phi, hiện tại con chưa thể đi tìm Nguyệt Hiểu được...." Giọng nói của nàng nghẹn ngào.
Dường như nhớ ra điều gì, Sở vương phi cũng hiểu vì sao Lượng Vũ lại chần chừ như vậy:
"Vũ Nhi, hôm nay là mùng một, cũng là ngày mà ta thường hay đến Tướng Quốc tự lễ Phật, vừa vặn gặp gỡ một người quen, cô bé ấy nhờ ta chuyển một phong thư cho con." Nói xong, Sở vương phi lấy một phong thư từ trong người đưa cho Lượng Vũ.
Lượng Vũ ngạc nhiên từ từ mở thư ra, chỉ một dòng chữ ngắn ngủi vỏn vẹn mười từ, nhưng làm cho nụ cười đã lâu không thấy của nàng bỗng chốc nở rộ.
Chương 66
Người ta thường nói:
"Trên có thiên đường, dưới có Tô Hàng."
Từ xưa đến nay thử hỏi có bao tao nhân mặc khách không tiếc giấy bút văn hoa ca ngợi Tô Châu và Hàng Châu không tiếc lời. Một bức tranh sơn thủy hữu tình, khắp nơi tràn đầy cảnh xuân sắc hỏi sao không lay động được tâm tư người ngắm cảnh.
Vừa mới đặt chân vào thành Tô Châu, Lượng Vũ đã có thể cảm nhận được vẽ đẹp tuyệt mĩ của chốn thiên đường nơi trần thế mà bấy lâu nay nàng chỉ có thể biết được qua thi thư họa từ mà thôi. Quả đúng với câu nói thiên thượng nhân gian.
Thì ra đây là nơi sinh ra Nguyệt Hiểu sao???!!- Tô Châu, phong cảnh như tranh thế này mới có thể sinh ra con người ôn nhu như Nguyệt Hiểu.
"Quận.... à không, Tiểu thư, làm sao chúng ta biết cô gia đang ở đâu chứ?" Người vừa nói không phải ai xa lạ, chính là Đông Nhi, thiếp thân nha hoàn của Lượng Vũ, bởi vì lần này đến Tô Châu Lượng Vũ cũng chỉ dẫn theo có một mình Đông Nhi theo đồng hành.
Giữa lúc Lượng Vũ còn đang tự hỏi làm cách nào để tìm kiếm Nguyệt Hiểu thì thấy một hán tử cường tráng nhìn nàng, tay của hắn không ngừng chỉ vào nàng:
"Cô nương!!Cô nương..... có phải cô là tiên nữ không? Cô nương rốt cục xuất hiện rồi sao?!!!"
Bị một người xa lạ chỉ tay thẳng vào mặt mình, Lượng Vũ không vui kèm theo đôi chút ngẩn người.
"Đại ca, có phải huynh nhận nhầm người không?"
"Ta không có nhận lầm, không tin cô nương hỏi những người khác thử xem."
Vị hán tử cường tráng kia thấy Lượng Vũ không tin lời nói của hắn, vậy nên kéo thêm vài người bạn đến nhận xét, trong khoảng thời gian ngắn, có khoảng năm sáu người kéo đến vây quanh Lượng Vũ.
Phản ứng của bọn họ không khác gì hán tử cường tráng ban nay, là ngạc nhiên là si mê.:
"Tiên nữ!!! Rốt cục người cũng xuất hiện rồi." Có vài người còn kích động quỳ lạy Lượng Vũ.
".....Tiểu thư.... Những người này thật kì lạ, chúng ta nên đi nhanh thì hơn, không nên ở lại đây lâu hơn."
Đông Nhi thấy những người kia xông tới bao vây các nàng, tuy rằng quận chúa võ công cao vường, nhưng chuyện gì tránh được thì nên tránh, với lại các nàng vừa bước chân vào thành Tô Châu, không nên dính vào những phiền phức không đáng.
Lượng Vũ cũng hiểu được những lời Đông Nhi nói không hề sai, đang muốn xoay người bỏ đi thì trước mặt nàng bỗng xuất hiện một đôi phu phụ tuổi chừng trung niên, nét mặt vui vẻ, mỉm cười hiền hòa.
Đôi phu phụ nhìn thấy dung nhan tuyệt mĩ của Lượng Vũ, lập tức mỉm cười toe toét, không nói lời nào đã nắm chặt bàn tay của Lượng Vũ:
"Ai nha, Tiên nữ..... Chúng ta chờ người đã lâu rồi!!"
Lượng Vũ nghe nữ tử kia liên tục gọi nàng là tiên nữ, sắc mặt không khỏi đen xuống:
<Đừng nói nàng gặp phải không đám điên nha!!!!>
Mà nam tử tuổi chừng trung niên đứng bên cạnh người phụ nữ, thấy nô bộc nhà mình đều đứng tụm lại một chỗ, lập tức lớn tiếng nói:
"Các ngươi đứng hết ở đây làm gì? Bộ làm hết công chuyện trong nhà rồi sao?"
Người phụ nữ thúc khủy tay đụng vào nam tử:
"Lão gia, ngài nhìn xem nàng là ai?"
"Trời ơi!!! Đây không phải là tiên nữ sao? Người rốt cục tới Tô Châu, chúng ta chờ người lâu lắm rồi...." Nam tử khoa trương làm cho Lượng Vũ thực sự tin .....nàng gặp một đám điên.
"A, tiên nữ, người còn đứng ở đây làm gì? Đến nhà của chúng ta ngồi chơi chút đi!" Nói xong bà ta liền không để ý Lượng Vũ có chấp nhận hay không mà nắm tay nàng, kéo thẳng về nhà.
Đông Nhi lo lắng đi theo phía sau, cả đám người lẽo đẽo kéo vào một ngôi nhà lớn trong thành Tô Châu, không ai chú ý tên cổng tòa nhà có viết dòng chữ "Phong gia trang" (Nhà họ Phong)
-------------------------------------------------------------------------
"Lão cha, lão nương, sao cả hai về sớm vậy?" Một nam tử trẻ tuổi, trong tay còn cầm sổ sách, không ngừng gảy bàn tính, đến cả đầu cũng không ngẩng lên lớn tiếng hỏi khi nghe âm thanh ồn ào do đôi phu phụ gây ra.
"Lão đại, con xem chúng ta dẫn ai về đây này?" nữ tử trung niên như hiến vật quý, kéo Lượng Vũ tới trước mặt nam tử trẻ tuổi.
Nam tử trẻ tuổi thấy khuôn mặt quen thuộc của Lượng Vũ, ngón tay không ngừng chỉ vào nàng mà nói:
"Tiên nữ?!!!"
"Các người cứ gọi ta là tiên nữ, rốt cuộc chuyện này là sao chứ?" Dù cố gắng thật bình tĩnh nhưng quả thật Lượng Vũ sắp bị đám người này làm điên mất thôi.
Đáng tiếc, cả đám người dường như không ai để ý tới vấn đề của nàng, họ một mực châu đầu ghé tai thì thầm nho nhỏ:
"Cuối cùng tiên nữ cũng tới rồi, như vậy những ngày tháng khổ ải của chúng ta cũng sắp kết thúc rồi......"
"Các ngươi đừng quá đáng như thế chứ!!!" Lượng Vũ bỗng nhiên tức giận làm cho bầu không khí lập tức không còn ồn ào xô bồ nữa mà trở nên yên ắng trở lại.
Nhưng vẫn còn ba người không sợ chết: đôi phu phụ trung niên và nam tử trẻ tuổi.
"Tiên nữ, đừng nóng giận, ta dẫn người tới một nơi.!!!" Nữ tử trung niên lần thứ hai không để ý tới sự đồng ý của Lượng Vũ, kéo tay nàng dẫn đến hậu viên, trong khi đó năm tử trẻ tuổi và nam tử trung niên cũng mỉm cười theo sau.
"Quận... Tiểu thư! Chờ nô tỳ với." Trong lúc Đông Nhi muốn đuổi theo chủ tử thì bị những người khác ngăn lại.
"Tiểu nha đầu, bên trong không có chuyện của ngươi, ở lại đây coi kịch vui với chúng ta đi." Đối mặt với áp lực quần chúng, Đông Nhi cũng chỉ có thể im lặng dừng bước làm theo lời nói của bọn họ.
-------------------------------------------------------------------------
"Các ngươi muốn gì?" Lượng Vũ hỏi thẳng ba người trước mặt ý đồ của bọn họ.
Tuy rằng nàng biết võ, nhưng trực giác cho thấy bọn họ cũng không có ác ý gì với bản thân nên Lượng Vũ thật sự không muốn động thủ với bọn họ.
"Tiên nữ, vấn đề người thắc mắc thật nhiều đó, đi vào trong nhìn thì chẳng phải sẽ biết rõ ràng sao?" Nói xong, bà ta đẩy mạnh Lượng Vũ vào trong, mất thăng bằng trong chốc lát, Lượng Vũ dễ dàng bị đẩy vào phòng.
"Lão nương, người là số một!!!" Nam tử trẻ tuổi lên tiếng khen ngợi.
"Đương nhiên, lão nương không có ngu ngốc giống đám trẻ các ngươi." Vì vậy ba người ở bên ngoài bật cười to tiếng.
-------------------------------------------------------------------------
Lúc biết mình bị đẩy vào trong phòng Lượng Vũ cứ tưởng bản thân rất nhanh sẽ bước ra ngoài. Nhưng ai ngờ, vừa liếc nhìn bài biện bên trong phòng, đôi chân nàng tự động ngừng lại.
Kỳ thật gian phòng thiết kế rất đơn giản, chỉ có một cái bàn sách, một bộ dụng cụ vẽ tranh và một cây đàn cầm.
Nhưng trải rộng khắp nơi trong phòng là vô số bức tranh, cho dù là treo trên tường, hay phiêu tán dưới mặt đất cũng có không ít bức tranh, thậm chí trong lư đồng còn có rất nhiều cuộn tranh đã hoàn thành, được cuộn lại tỉ mỉ. Mỗi bức tranh đều là tranh chân dung, mà nhân vật chính trong tranh kia không phải ai khác chính là nàng – Trầm Lượng Vũ!!!!
Tận mắt nhìn thấy nhiều bức họa chính bản thân, có vui buồn, có mừng giận, mỗi loại biểu tình đều được họa sĩ chăm chút từng nét vẽ, từng bức tranh được hoàn thành đều vẽ nên một Trầm Lượng Vũ khác nhau, thần tình phong thái khác nhau.
Sau đó Lượng Vũ thấy trên bàn có một bức tranh còn chưa khô mực, mọi thứ trên bàn đã được dọn gọn sang một bên để chỗ trong cho bức tranh đó, đây có lẽ là tác phẩm mới nhất của họa sĩ vừa được hoàn thành.
Giống như những bức tranh khác, đây cũng là một bức chân dung của nàng, trong tranh, nàng mặc đồ lụa trắng, dung nhan trong trẻo lạnh lùng, khóe môi mỉm cười tự nhiên, ánh mắt đầy ngạo khí, tự tin bễ nghễ, đây chính là biểu tình bình thường của nàng......
Trong một góc tranh, họa sĩ viết xuống câu chữ:
"Xuân tàm đến chết ti phương tẫn, sáp bó đuốc thành tro lệ thủy kiền."
( Tằm xuân đến thác tơ vương mối
Ngọn nến thành tro lệ cạn dòng)*
Thấy nét chữ quen thuộc, Lượng Vũ cười mà nước mắt chảy ròng."... Nguyệt Hiểu, rốt cục thiếp cũng tìm được chàng rồi."
*Nguyên tác:
无题
相见时难别亦难,东风无力百花残。
春蚕到死丝方尽,蜡炬成灰泪始干。
晓镜但愁云鬓改,夜吟应觉月光寒。
蓬山此去无多路,青鸟殷勤为探看。
Dịch nghĩa:
Vô Đề
Gặp lại thì nan biệt diệc nan, đông phong vô lực bách hoa tàn.
Xuân tàm đến chết ti phương tẫn, sáp bó đuốc thành tro lệ thủy kiền.
Hiểu kính nhưng mây đen tấn sửa, dạ ngâm ứng với giác ánh trăng hàn.
Bồng Sơn thử khứ vô đa lộ, chim xanh ân cần vi tham khán
Dịch thơ:
Gặp gỡ, chia tan thảy khó lòng
Hoa tàn khôn gượng với đông phong
Tằm xuân đến thác tơ vương mối
Ngọn nến thành tro lệ cạn dòng
Sớm ngắm gương buồn vầng tóc bạc
Đêm ngâm thơ gợi ánh trăng trong
Bồng Lai ít nẻo đường lui tới
Cậy nhờ chim xanh rẽ lối thông.